Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 78: Ngoại truyện – CP Dã Lạc (bảy)

« Chương Trước
Cái này làm sao đây.

Này quá khó khăn rồi.

Trình Lạc nhìn chằm chằm Đoạn Dã hồi lâu chưa nói được gì, bỗng nhiên nhớ tới cuộc họp video vừa rồi, bản thân còn bị phê bình phần tiếp xúc của nam chính và nữ chính.

Đây là hạng mục mới cô nhận sau khi tham gia tiết mục, vừa vặn là kịch bản ngôn tình hiện tại tình chị em.

Nam chính và nữ chính là hàng xóm đối diện nhau. Có một cảnh là nữ chính nhìn qua mắt mèo cửa nhà mình thấy nữ phụ vào nhà nam chính, hồi lâu không thấy đi ra, liền miên man nghĩ tới cảnh hai người làm gì đó trong phòng, lấy cớ mượn nước tương để gõ cửa nhà đối diện, cửa mở ra phát hiện nữ phụ đang mượn dàn máy tính của nam chính để thiết kế hoạt hình.

Nam chính thấy nữ chính ghen tuông đến phòng bếp lấy nước tương liền vội vàng đi theo, chị gái bắt đầu tấn công, làm chàng trai thần hồn điên đảo.

Uổng công lúc cô vừa nhận được kịch bản còn đi lấy kinh nghiệm từ chỗ Lâm Tiếu Sinh trong tiết mục, hỏi anh ta thích chị gái kiểu như nào, cảm thấy chị gái như nào thì có sức quyến rũ.

Lâm Tiếu Sinh còn phối hợp trả lời không thiếu câu nào, nhưng xem ra không có tác dụng gì rồi.

Cũng không biết là cô không chọn đúng người, hay là cảm giác trên giấy không đủ, biên tập viên nói cô viết chị gái kéo cậu trai như vậy sẽ không khiến cho chỗ đó của cậu ta cứng lên, mà chỉ làm nắm đấm cậu ta cứng lên.

Suy nghĩ một hồi lâu, Trình Lạc đã khôi phục lại tinh thần, mãi không nhận được câu trả lời Đoạn Dã đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.

“Này này này,” Trình Lạc ra sức rút tay về: “Tôi cũng không nói muốn bắt cậu làm…”

“Chị sờ đi,” Đoạn Dã cầm lấy tay cô đặt lên trên trán mình: “Có phải tôi lại nóng rồi không.”

“…”

***

Đoạn Dã có sốt hay không thì không biết, dù sao Trình Lạc biết mình không biết có sốt không, cô giơ hai tay lên tỏ ý đầu hàng, nói câu tùy cậu ta, vội vàng trở về phòng khách sửa kịch bản.

Đoạn Dã như sợ sau khi cô bình tĩnh xong sẽ đổi ý, một giây cũng không chậm trễ, nói về xưởng sửa xe lấy đồ đạc.

Trình Lạc ngồi phát ngốc trước máy tính một hồi, cậu ta đã quay lại.

Lúc chuông cửa vang lên, Trình Lạc hốt hoảng nhìn thời gian ở góc phải phía dưới của máy tính, phát hiện đã qua một tiếng rồi, cô một chữ cũng chưa viết được.

Tên yêu tinh hại người này.

Trình Lạc nhắm chặt mắt, đứng dậy mở cửa, liếc mắt nhìn Đoạn Dã mang theo vali đứng ở ngoài cửa một cái.

“Tôi nghĩ,” Cô hít sâu một hơi, nắm nắm tay: “Nếu không cậu…”

“Chị,” Đoạn Dã đưa tay từ phía sau ra, như làm ảo thuật biến ra một ly trà sữa: “Uống không?”

“…”

Trình Lạc nhẹ nhàng nuốt xuống.

Câu nói “Nếu không cậu ở khách sạn đi, tôi có thể cho cậu mượn tiền” đến bên miệng lại cứ thế mà nuốt xuống.

***

Lời đã đến bên miệng, cũng đã uống trà sữa của người ta, Trình Lạc nghĩ không phải là vài ngày thôi sao, coi là làm việc thiện mỗi ngày đi, cũng không lật lọng nữa.

Nhưng cô vẫn kiên trì sửa lại hình thức mời người.

Nếu đã là mượn một bảo mẫu đợi lệnh 24 giờ, vậy cảm giác tồn tại của bảo mẫu này cũng quá mạnh rồi.

Cô tưởng tượng một hồi, nếu sau này Đoạn Dã cứ thỉnh thoảng lại gọi một tiếng chị, một ly trà sữa, từ sáng đến tối lại lượn tới lượn lui trước mắt cô, hỏi cô có muốn lấy cậu ta làm thí nghiệm không, thì cô phải làm việc thế nào?

Cho nên Trình Lạc với Đoạn Dã đã đặt ra điều kiện giữ người: Không có yêu cầu khác, chỉ có một điều: Cậu ta phải hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Cô không cần cậu ta đợi lệnh bất cứ lúc nào, cũng không cần cậu ta làm nhiều việc nhà, bảo cậu ta cứ tới xưởng sửa xe như bình thường, tạo thói quen đi sớm về trễ, mỗi ngày chỉ cần làm bữa tối cho cô, với phụ trách dọn dẹp vệ sinh buổi chiều là được.

Tương tự, bữa sáng cậu ta có thể ăn đồ trong tủ, cơm chiều có thể ăn cùng cô, nhưng bữa trưa phải tự giải quyết ở xưởng sửa xe.

Sau khi sắp xếp như vậy, Trình Lạc phát hiện thu nhận một người cũng không nhiều chuyện lắm.

Buổi sáng mỗi ngày cô vừa rời giường, liền phát hiện Đoạn Dã đã rời khỏi nhà trọ, cứ theo bình thường mà trôi qua một ngày, đến giờ cơm tối, Đoạn Dã làm cơm theo thực đơn của cô, hai người cùng ăn cơm như trong tiết mục, cũng không có gì không quen cả.

Chỉ có mấy tiếng buổi tối là làm Trình Lạc đau đầu.

Mắt thấy ngày nộp bản thảo càng ngày càng gần, kịch bản của cô vẫn chưa có tiến triển gì mới, không thể không mở ra làm đêm.

Mà ngay vào lúc cô chuẩn bị làm đêm, Đoạn Dã thấy cô vò đầu bứt tai than thở, đã tới hỏi cô có cần giúp đỡ mấy lần liền.

Đây là chị gái quyến rũ em trai, cậu ta giúp được cái gì?

Bảo cậu ta đứng để cô quyến rũ thử xem sao?

Mỗi lần Trình Lạc bị cậu ta hỏi đầu liền đơ lại, lại càng không viết ra được gì.

Nhìn tới nhìn lui cảm thấy cậu ta đang cản trở chứ không giúp được gì.

Ngày hạn của bản thảo này là 25 tháng 12, vừa vặn là lễ Giáng Sinh. Trình Lạc không muốn ăn tết vẫn phải khổ sở gõ chữ, liền lập hạn nộp cho mình trước, quyết định trước đêm bình an sẽ nộp bản thảo.

Tối ngày 23, Trình Lạc sắp xếp cho Đoạn Dã nhiệm vụ dọn dẹp phòng khách, vào phòng ngủ trước, ngồi trước bàn làm việc, bắt đầu “ác chiến”.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Ngoài cửa một lúc lại vang lên tiếng kéo bàn, lúc sau lại vang lên tiếng máy hút bụi kêu, nghe qua thấy khí thế bận rộn ngất trời, mà Trình Lạc ở bên này lại yên tĩnh đến đáng buồn, thẳng đến khi ngoài cửa không còn tiếng động gì nữa, mới kìm nén gõ được ba hàng chữ.

Mười giờ hơn, cửa phòng bị gõ ba tiếng, bày tỏ Đoạn Dã đã làm xong – đây là ám hiệu bọn họ đặt ra mấy ngày nay. Trình Lạc nghe thấy tiếng gõ liền nói đã biết, bảo cậu ta đi ngủ đi.

Tiếng bước chân ngoài cửa xa dần, Trình Lạc vỗ vỗ mặt mình, cầm bình phun sương trên tủ đầu giường, phun vào mặt, tiếp tục giữ vững tinh thần.

Đêm khuya yên tĩnh, trong phòng chỉ còn tiếng gõ bàn phím.



Qua hai tiếng nữa, Trình Lạc xóa lại viết, viết lại xoa, tinh thần từ từ tan rã, nhìn đồng hồ đã qua 0 giờ, tuyệt vọng than thở.

Lúc nhụt chí, bụng liền kêu lên.

Kết quả thức đêm không phải là hoàn thành công việc, mà là béo lên.

Trình Lạc nhẫn nhịn, cảm thấy mình không thể dựa vào Đoạn Dã, tiếp tục chống đỡ ngồi gõ chữ.

Con trỏ trong màn hình dần dần di chuyển …

Không có việc lớn gì, chỉ là tới hỏi cậu mượn ít nước tương làm thịt kho tàu sườn xào chua ngọt cua đồng hấp đậu phụ xào hành gà xé cay coca chân gà cay chả cá thơm tôm hùm canh đậu hũ…

Trình Lạc nuốt nuốt xuống, nhìn chữ trên màn hình, yên lặng gập máy tính lại, nhấc chăn lên xuống giường, mở cửa phòng ra.

Trong phòng khách tối om, cửa phòng mở ra, ánh sáng tỏa ra, vừa vặn chiếu lên Đoạn Dã đã ngủ say trên sofa.

Trình Lạc suy nghĩ, quyết định không gọi nam bảo mẫu của cô tỉnh dậy, nhớ tới lúc tối đồ ăn vẫn còn lại một ít, cô lấy di động bật đèn pin lên, khẽ bước tới phòng bếp.

Vừa mới bật đèn bếp lên, liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên cửa tủ lạnh dán một tờ giấy nhớ, phía trên vẽ một hình mũi tên bắn sang trái.

Cô sửng sốt, nhìn sang bên trái tủ lạnh, thấy trên bàn bếp đặt một cái bát, một đôi đũa, một cái thìa, lại nhìn sang trái tiếp, trên bếp đặt một nồi giữ nhiệt.

Mở nắp nồi ra, bên trong là một nồi canh nóng hôi hổi.

Nguyên liệu trong canh nhìn rất quen mắt, có nước canh tối nay, lại thêm ít đồ ăn, với ít nấu để trong tủ lâu chưa dùng tới.

Trình Lạc cúi đầu ngửi ngửi, bụng càng kêu rõ hơn.

Trong lúc cô đang suy nghĩ sao Đoạn Dã có thể làm trước như vậy, tay cô đã cầm thấy cái thìa, múc canh vào trong bát.

Không nhiều không ít vừa đủ một bát.

Cúi đầu uống một ngụm nước canh, mùi thơm kích thẳng đầu mũi, Trình Lạc cảm động hít sâu một hơi, như trộm bưng bát lên, vừa mới chuẩn bị mang về phòng ngủ, liền nghe thấy tiếng lê dép.

Cô quay đầu lại, nhìn Đoạn Dã mặc áo ngủ ngáp dài, mắt mơ ngủ đi tới bên này.

Trình Lạc liếʍ liếʍ môi: “Sao vậy, bị tôi đánh thức?”

“Vốn là chưa ngủ.” Đoạn Dã tới đổ một cốc nước ấm uống. “Không phải cậu ngủ rồi sao?”

“Phòng chị sáng đèn như vậy sao tôi ngủ.”

“A.” Trình Lạc liếc nhìn cậu ta, thấy nếu cậu ta chưa ngủ, liền ra phòng bếp bật đèn phòng khách lên, đến bên bàn ăn ngồi xuống: “Ở nhờ nhà còn khó ở, tôi thấy cậu ở xưởng sửa xe bật đèn vẫn ngủ được mà?”

“Tôi cũng chưa nói là vì có đèn.”

“Vậy thế nào.” Trình Lạc buồn cười hỏi lại: “Chẳng lẽ đèn còn vì tiếng động?”

“Chị chưa ngủ, tôi không biết chừng nào chị ăn khuya, tính xem có nên đun nóng lại lần nữa hay không?”

“…”

“A…”

Thế cô là chó cắn Lã Đậu Tân rồi, không nhìn ra lòng tốt.

Trình Lạc ho nhẹ một tiếng, yên lặng cúi đầu uống canh.

Đoạn Dã ở trong phòng bếp tìm kiếm đồ ăn một hồi, lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh ra, đợi Trình Lạc ăn bữa khuya xong, liền cầm bát đũa của cô đi.

“Thôi.” Trình Lạc né đi, cầm bát đũa đi đến trước bồn rửa: “Cậu mau ngủ đi, tự tôi rửa.

“Rửa xong có thể ngủ chưa?”

Trình Lạc lắc đầu: “Còn sớm, không chiến đến bình minh tôi sẽ không bỏ qua.”

Đoạn Dã lườm cô một cái: “Chị, chỉ một đoạn như vậy chị đã viết mấy ngày rồi? Để cho tôi viết tôi đã viết xong rồi.”

“Cậu phóng…” Trình Lạc nhịn không nói tục: “Thổi phồng cái gì vậy.”

“Không phải là hấp dẫn đàn ông sao? Còn cần khoác lác?”

“…”

Trình Lạc rửa bát cười lạnh một tiếng: “Cậu nói thật nhẹ, người ta còn chưa chọc thủng cửa sổ ái muội, từng hành động từng cử chỉ cũng không thể làm quá, mà địa điểm trong kịch bản còn là trong phòng bếp, tình tiết chỉ là mượn nước tương, có thể hấp dẫn ra gì?”

“Sao lại không thể?”

Trình Lạc đặt bát xuống, vừa muốn nói gì đó, đã bị Đoạn Dã túm cánh tay kéo qua, kéo đến cạnh tủ bếp.

“Không phải mượn nước tương sao?” Đoạn Dã kéo tủ bếp ra, ngồi xổm xuống tìm chai nước tương, vừa chỉ huy cô: “Lúc cậu ta tìm nước tương, chị cũng ngồi xuống.”

Trình Lạc mờ mịt ngồi xổm theo.

“Cúi đầu qua, nói với cậu ta câu.”

“Nói cái gì?” Trình Lạc chần chừ tiến gần, đầu vừa tiến gần tới bả vai Đoạn Dã, chợt thấy cậu ta nghiêng đầu sang chỗ khác.

Bất ngờ không kịp phòng bị bốn mắt liền nhìn nhau, lòng Trình Lạc nhoáng lên một cái, lặng lẽ lấy tay chống đỡ mới ngồi xổm ổn định được.

“Xem hiểu chưa?” Đoạn Dã hỏi cô.

Trình Lạc khôi phục lại tinh thần, đã hiểu rồi.

Trong lúc nhà trai cúi đầu tập trung tìm chai nước tương thì yên lặng không tiếng động ngồi xổm xuống, tiến đến gần lỗ tai cậu ta nói một câu, nhất trai nhất định sẽ kinh ngạc vì khoảng cách hai người đột nhiên gần lại, theo phản xạ có điều kiện lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.



Cảm giác bốn mắt nhìn nhau vừa rồi của cô, cũng là cảm giác của nhà trai.

Trình Lạc chậm rãi giơ ngón cái lên với Đoạn Dã: “Cao minh. Còn gì nữa không? Lấy nước tương xong thì làm gì?”

Đoạn Dã cầm chai nước tương đứng dậy, cúi mắt nhìn cô: “Sau đó cậu ta lui về sau, chị cứ ngồi xổm tiếp, nhìn tủ bếp của cậu ta nói mấy câu, tùy tiện nói gì cũng được.”

“A…” Trình Lạc giống như cây nấm ngồi xổm trên mặt đất, nhìn quanh tủ bếp: “Vậy có thể khen trong tủ bếp cậu ta nhiều gia vị, rất biết sống, đàn ông đều thích nghe khen ngợi.”

“Ừm.”

“Khen xong thì sao?”

“Đứng lên, chậm một chút.”

Trình Lạc nghe Đoạn Dã chỉ huy từ từ đứng dậy, đứng lên được một nửa nghe thấy cậu ta nói: “Tê chân.”

Cái này đơn giản.

Trình Lạc hay ngồi xổm lâu sẽ bị tê chân, cực kì có kinh nghiệm với cái này, rất tự nhiên mà mềm chân ra.

Một tay Đoạn Dã không cầm nước tương lập tức bắt lấy cổ tay cô, nâng cô lên.

“Nhưng như này thì động tâm là nữ chính rồi?” Trình Lạc ngẩng đầu hỏi.

“Hử?”

“Lúc cậu ta nâng chị dậy, chị đứng không vững liền ngã tới.”

Trình Lạc bừng tỉnh đại ngộ thử thăm dò nhẹ nhàng đánh lên cậu ta: “Cứ như này?”

Đoạn Dã cúi mắt nhìn cô, hầu kết khẽ động một cái: “Ừm.”

Trình Lạc lại giơ ngón cái lên: “Ngã xong thì sao?”

“Lập tức lui về phía sau, rụt tay về.”

Trình Lạc lui lại, đồng thời rút tay về: “Không chống cậu ta thêm một lúc sao?”

“Đối với đàn ông mà nói, lúc này lùi về thì lực đánh càng mạnh hơn.”

“Lợi hại…” Trình Lậc thật lòng vỗ vỗ tay, không thể tin được nhìn Đoạn Dã: “Sao cậu biết những thứ này, chẳng lẽ cậu hấp dẫn đàn ông rồi?”

“…” Đoạn Dã nghẹn lời nhìn cô một hồi: “Chị, bình thường lúc này không phải chị nên hỏi là, chẳng lẽ cậu từng bị phụ nữ hấp dẫn rồi sao?”

“A… đúng.” Trình Lạc gật gật đầu: “Cậu bị phụ nữ hấp dẫn như vậy rồi hả?”

“Không biết.”

“Không biết?”

“Ai biết có phải cô ấy cố ý không.”

“Vậy còn có thể không phải sao?” Trình Lạc kết luận chắc như đinh đóng cột: “Vậy tiếp đó, nếu vô ý cũng quá trùng hợp rồi.”

Đoạn Dã hít hít mũi, tắt đèn bếp đi ra ngoài, tự nhủ nói: “Vậy sao?”

Trình Lạc như quên mất trong tay mình còn có chai nước tương, ôm theo ra ngoài, hiếu kỳ nói: “Ai vậy? Bạn gái cũ của cậu?”

“Không biết.”

“Không biết?”

“Ai biết có tính không.” Đoạn Dã rút chai nước tương trong ngực cô đi: “Chị, quản tốt mình đi, nhanh chóng viết đi.”

“A…” Nhìn ra cậu ta tránh né vấn đề, Trình Lạc cũng không hỏi đến cùng, đi vào phòng ngủ đóng cửa lại, trong lòng lại nghĩ đến việc này.

Nhìn bộ dáng Đoạn Dã ấn tượng sâu như vậy, có thể là chuyện mới xảy ra không lâu.

Nhưng trước khi cậu ta chuyển đến chỗ cô thì ở xưởng sửa xe với khách sạn giá bình thường, hai nơi này đều không có phòng bếp.

Lại nghĩ tiếp thì chính là lúc trong tiết mục.

Lương Dĩ Toàn được gạt đi đầu tiên.

Phan Ngọc thật có khả năng làm việc này, nhưng Đoạn Dã không có hứng thú với Phan Ngọc, nếu không sẽ không giúp cô chọc giận Phan Ngọc.

Vậy…

Trình Lạc nghĩ đến đây, trong lòng bỗng nhiên hiện lên một vệt sáng, cầm điện thoại ra tìm kiếm đoạn video của cô với Đoạn Dã trong tiết mục, tua tua một hồi.

Trong video, Đoạn Dã đang ngồi xổm tìm kiếm gia vị, cô nhìn cậu ta tìm tìm một hồi, đợi một hồi cũng ngồi xuống theo, không kiên nhẫn đi tới bên cạnh cậu ta nói một câu: “Tìm được chưa?”

Đoạn Dã lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác.

“…”

Sau đó, Đoạn Dã tìm được một lọ hạt tiêu đen rồi đứng lên, nói cùng cái này cũng được.

Cô nói hạt tiêu đen không được, nhất định phải là tiêu trắng, lại tiếp tục tự tìm trong tủ bếp, tìm rất lâu mới đứng lên, bởi vì tê chân mà chân trái mềm nhũn.

Đoạn Dã đỡ lấy cô.

Cô lảo đảo một cái liền ngã tới.

“…”
« Chương Trước