Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 37: Điểm mấu chốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: windy

Thẩm Tế quay đầu đi, quan sát thấy Lương Dĩ Toàn có vẻ đăm chiêu.

Khuya ngày hôm trước, Trình Lạc nói với anh "Không đi cố gắng thử xem sao có thể xác định được" "Chỉ là thử một lần rồi từ bỏ", anh thuyết phục chính mình, vậy thì thử một lần cuối cùng.

Sau đó anh phát hiện, đến ngay cả việc rửa chén nhỏ như vậy cũng có khác biệt, anh cũng không có "Năng lượng" cùng Lương Dĩ Toàn "Phân cao thấp" .

Mà giờ phút này, khi anh nhắc tới mấy lý luận để xò xét Lương Dĩ Toàn, phát hiện cô không nói lời dị nghị, anh càng thêm xác định, lần thử này nên dừng ở đây rồi.

Lý luận chỉ là một bằng chứng, không có đúng sai tuyệt đối.

Nhưng khi Lương Dĩ Toàn nghe được phần lý luận này, đầu tiên là đem vào lập trường tình cảm của mình, anh cũng thấy rõ lựa chọn của cô.

Có lẽ với người ngoài, mấy ngày nay anh nghỉ chân quan sát, với chút thử ấy chỉ là gãi không đúng chỗ ngứa.

Nhưng với anh mà nói, anh đã quen ở khống chế nguy cơ ở trên thương trường, công việc của anh yêu cầu anh phải nghiêm túc xem xét mọi mặt với sự vật xung quanh, do đó trong lúc nguy hiểm lộ ra manh mối khi đó lập tức đưa ra quyết định, đúng lúc chỉ ra tổn hại.

Loại thói quen thâm căn cố đế này làm cho anh đối đãi với chuyện tình cảm cũng thành như vậy.

Có đôi khi anh lại có chút hâm mộ Biên Tự, bởi vì Biên Tự đối xử với người mình thích và ghét rất rõ ràng, cực kì rõ ràng.

Mà anh cuối cùng lại giống như một nơi trung gian, không có quan trọng "Không phải ai cũng không sao".

Cho nên như vậy là đã đủ vừa lòng rồi.

Biết rõ không thể làm, cũng chỉ đúng hai hướng, thậm chí ba hướng tạo thành quấy nhiễu dư thừa với tổn thương.

Thẩm Tế dời mắt đi, giống như nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười một tiếng.

Lương Dĩ Toàn nghe thấy tiếng cười này, lấy lại tinh thần nhìn về phía Thẩm Tế, chần chừ hỏi: "Anh sao có thể. . . Nhìn ra những thứ này? Có vẻ anh cực kỳ hiểu tôi."

Cô không nhớ rõ cô cùng Thẩm Tế có nhắc tới bối cảnh gia đình của mình.

Thẩm Tế nghĩ nghĩ, chỉ chỉ máy quay với anh quay phim: "Ngại quá, máy quay có thể tránh đi một lát không?"

Có lẽ là hai người đối thoại quá đặc sắc, anh ta muốn cực lực tranh thủ một chút: "Anh Thẩm cứ yên tâm, đề cập đến chuyện riêng tư nhất định sẽ cắt hết, nếu không như vậy, trước khi đoạn phim này đăng lên, chúng tôi để anh kiểm tra cắt nối biên tập trước?"

Thẩm Tế gật gật đầu đáp ứng rồi lui xuống một bước, sau đó quay đầu giải thích với Lương Dĩ Toàn: "Còn nhớ rõ tôi từng nhắc tới công việc với cô không? Lần trước đã nói với cô, giáo viên của cô là tiền bối của tôi. Sau khi tiết mục phát sóng, hai vợ chồng bọn họ từng nhắc tới chuyện trong nhà của cô với tôi."

"Là như thế sao." Lương Dĩ Toàn giật mình hiểu được, im lặng, do dự nói, "Vậy anh đã biết chuyện trong nhà tôi, theo lời anh vừa nói, trên người tôi có năng lượng gì hấp dẫn người khác? Tôi cảm thấy tôi giống như chỉ có năng lượng phụ trợ. . ."

"Sao có thể, " Thẩm Tế lắc đầu cười, "Cô không biết trong bụi gai sẽ mọc ra rất nhiều đóa hoa xinh đẹp sao?"

Lương Dĩ Toàn ngẩn ra.

Thẩm Tế chỉ chỉ bó bách hợp trong ngực cô: "Nếu không phải lo lắng người xem đọc được ý nghĩa của hoa, khả năng tôi sẽ không đưa bách hợp cho cô, sẽ đưa hoa hồng mới giống cô."

"Hoa hồng?" Lương Dĩ Toàn kinh ngạc hỏi lại.

"Mọi người nhắc tới hoa hồng, ấn tượng đầu tiên chính là đầy nhiệt huyết, khả năng cô cũng thấy mình với nó hoàn toàn tương phản. Nhưng hoa hồng lại vẫn có một tính chất đặc biệt là có gai." Thẩm Tế nghĩ rồi nói, "Lần đầu tiên xem cô biểu diễn đã nghĩ, làm sao có thể có một cô gái đơn thuần như một tờ giấy trắng, lại có một sự dẻo dai không biết từ đâu ra, cố chấp vươn lên như vậy."

"Đáng tiếc tuổi của tôi đối với chuyện nhìn người đều thấy mờ nhạt, cũng ít hiếu kỳ, nếu không lúc ấy tôi có lẽ sẽ đến làm quen cô."

Lương Dĩ Toàn sững sờ, chậm rãi trừng mắt nhìn…

Vở kia, Thẩm Tế còn chưa tới làm quen cô.

Nhưng Biên Tự đã đến.

***

Lương Dĩ Toàn mang theo tâm tình thăm dò, quay về trung tâm vũ đạo xem lại một lần.



Trong hoàn cảnh giống nhau như đúc, hòa âm giống như đúc, nhìn bạn nhảy trên đài nhảy vũ đạo giống hệt như cùng cô, Lương Dĩ Toàn bắt đầu nhớ về tháng mười hai năm trước, cô dùng tâm tình như nào để hoàn thành đoạn kia.

Nhớ đi nhớ lại một hồi, trước ngày diễn xuất đó, cô nhận được một cuộc gọi của mẹ.

Mẹ nói mình gặp cô Tào chỉ đạo đoàn Nam Ba, nghe Tào chỉ đạo nói tình huống của cô, phê bình cô ở trên sân khấu giống cọc gỗ, cũng tìm thấy cảm xúc không cho phép, nói đúng ra là cực kỳ thất vọng.

Cô cúp điện thoại về sau tốn rất lâu làm tư tưởng tâm lý, khi lên đài cả người giống như mạnh mẽ kéo căng, kết quả sau cùng nhảy ra được, khả năng Thẩm Tế ở ngoài cuộc tỉnh táo hơn người u mê trong cuộc đã thấy như vậy.

Cô giáo từng nói, cho dù diễn viên sớm đem tất cả động tác vũ đạo thuộc lòng, đến bắp thịt cùng biểu tình đều đã hình thành phản xạ có điều kiện, biểu hiện của bọn họ trong mỗi vở diễn xuất vẫn không giống như cũ, là không thể tái hiện lại.

Ngay cả chính cô cũng không có cách nào dùng tâm tình tương tự nhảy lại một như đêm đó.

Người khác lại càng không thể khắc họa được cô trong vở diễn kia.

Cho nên, nếu chân tướng theo như lời Thẩm Tế, cô là đặc biệt, như thế tối hôm đó, Biên Tự chọn cô từ trong rất nhiều diễn viên múa ba lê, có phải cũng đã từng cho rằng cô là ngẫu nhiên không?

***

Xem xong buổi diễn từ kịch trường đi ra, tâm tư Lương Dĩ Toàn đã không còn trong chuyện ghi hình.

Có lẽ là nhìn ra cô không yên lòng, Thẩm Tế đề xuất về Bắc Giao sớm một chút.

Cô gật đầu, đang định cùng anh rời khỏi rạp hát, ở cửa nhận được điện thoại của Tần Hà, hỏi cô còn ở trung tâm vũ đạo hay không.

"Em còn, có chuyện gì sao cô Tần?" Lương Dĩ Toàn nắm di động hỏi.

"Trong điện thoại khả năng một chốc nói không rõ, em thuận tiện chào hỏi tổ tiết mục cái, lên lầu tới phòng họp số một được không?"

"Vâng, em lập tức liền đến." Lương Dĩ Toàn cúp điện thoại, thật có lỗi nói với Thẩm Tế, "Giáo viên đoàn múa tìm tôi có chút việc, không biết có thể rất lâu hay không, nếu không anh cứ đi về trước đi?"

"Không có việc gì, cô đi trước, tôi ở bên ngoài chờ cô."

Lương Dĩ Toàn gật gật đầu, đem hoa tạm thời giao cho nhân viên công tác bảo quản cho cô, vội vàng lên lầu đến phòng họp số một, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

Bên trong truyền đến một tiếng "Vào đi", cô đè tay đẩy cửa đi vào, tầm mắt lại vẫn chưa kịp tìm thấy Tần Hà, liếc mắt một cái thấy cạnh bàn hội nghị có một nam một nữ khách mời.

Người đàn ông mặc một thân áo khoác đen, cách ăn mặc mộc mạc, thân hình hơi mập.

Người phụ nữ mặc áo cao cổ váy màu đen, áo khoác màu xám ở bên ngoài, chân đi giày bó sát, lộ một đoạn chân tuyết trắng, trang điểm tinh xảo, dáng người nhỏ gầy.

Thấy cô tiến vào, người phụ nữ quay đầu, đôi mắt như dùng mắt kính đánh giá cô.

Bởi vì đối phương mang kính râm, Lương Dĩ Toàn chỉ mơ hồ cảm thấy được nhìn có phần quen mắt, không lập tức phân biệt được là ai.

Liếc mắt một cái qua bên kia, cô đưa mắt nhìn sang Tần Hà: "Cô Tần, em tới rồi."

Tần Hà đứng dậy, chỉ một nam một nữ kia giới thiệu: "Vị này chính là múa đơn múa đầu của chúng tôi." Lại giới thiệu cho Lương Dĩ Toàn, "Tiểu Toàn, vị này chính là. . ."

Người phụ nữ bỗng nhiên hạ tay xuống, ngắt lời Tần Hà, chỉnh mắt kính: "Cô giáo không cần giới thiệu, tôi nghĩ chắc là cô biết tôi."

Lương Dĩ Toàn nghe tiếng nhìn lại, thấy một gương mặt quen thuộc.

Sở dĩ quen thuộc, cũng không phải bởi vì cô thật sự gặp qua người phụ nữ này.

Mà là vì cô đã từng ở trên internet lần lượt tìm kiếm ảnh chụp của người phụ nữ này.

Bàn tay thả lỏng của Lương Dĩ Toàn từ từ nắm lại.

Người phụ nữ bỏ kính ra, đứng dậy vươn tay về phía cô: "Xin chào, Bối Oánh."

Lương Dĩ Toàn hơi hoảng hốt rồi lấy lại bình tĩnh, đưa tay bắt lại: "Xin chào, Lương Dĩ Toàn."

Bối Oánh cười nhìn người đàn ông ở phía sau: "Johnson, tự tôi nói với cô Lương."



Người đàn ông tên Johnson khó xử xoa, sau cùng nhìn Bối Oánh rồi đi ngoài, cũng nhân tiện mời Tần Hà đi cùng.

Trước khi Tần Hà rời đi nhìn Lương Dĩ Toàn một cái.

Lương Dĩ Toàn nhìn bà gật gật đầu, để cho bà yên tâm, sau đó khẽ hít một hơi, điều chỉnh tốt biểu tình.

Cửa đóng lại, trong phòng họp chỉ còn hai người.

Bối Oánh tới ghế xoay cạnh bàn ngồi xuống, cười nói: "Ngưỡng mộ đã lâu cô Lương, vẫn muốn đến gặp cũng chưa bỏ ra thời gian, hôm nay bớt ít thời gian tới, không biết có dọa đến cô hay không."

Lương Dĩ Toàn lấy ghế dựa đối diện Bối Oánh, ngồi xuống cười cười: "Sẽ không, Nam Ba thường xuyên tiếp đãi các văn nghệ sĩ, cực kỳ hoan nghênh cô Bối tới chơi."

"Vậy cô Lương hoan nghênh chứ?"

Tôi là một phần tử của Nam Ba, đương nhiên cũng cực kỳ hoan nghênh cô Bối."

"Tôi cho rằng cô Lương có ý kiến với riêng tôi."

Lương Dĩ Toàn lắc đầu: "Không có."

Ba câu liên tiếp, Lương Dĩ Toàn không kiêu ngạo không siểm nịnh, giải quyết việc chung, hoàn toàn không sao cả.

Bối Oánh nhíu mày lại, gật gật đầu: "Vậy là tốt rồi, tôi tới là có chút chuyện trên diện công việc muốn nói cùng cô Lương, cô Lương không có ý kiến gì với tôi, tôi cũng yên tâm."

"Cô Bối cứ nói."

"Sắp tới tôi có quay chụp một MV, chủ đề đề cập đến nghề nghiệp của tôi, cần một vị múa ba lê thay, ta thấy dáng người cô Lương xấp xỉ tôi, cạnh mặt cũng tương tự tôi," Bối Oánh khoa tay múa chân, cười nói, "Giống như là người giống với tôi, thật sự là thích hợp hơn hết, không biết cô Lương có đồng ý làm thế thân của tôi không? Đương nhiên, ta sẽ trả cho cô Lương thù lao hợm hĩnh."

Lương Dĩ Toàn nghe hiểu ý của Bối Oánh.

Cô đương nhiên sẽ không cho là, Bối Oánh tới nơi này thật là vì tìm người múa thay.

MV kia tới cùng có tồn tại hay không có lẽ cũng phải nói sau.

Những lời này chỉ là có ý đồ nhục nhã chọc giận cô, xem truyện cười của cô.

Nếu đặt vào trước đây, Lương Dĩ Toàn thừa nhận, Bối Oánh khả năng sẽ xúc phạm tới cô.

Nhưng không biết vì cái gì, hôm nay nghe tới, Lương Dĩ Toàn bỗng nhiên cảm thấy những lời này có chút buồn cười.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra, nếu lúc này Biên Tự ở đây, anh sẽ nói cái gì.

Cô từ từ chuyển hướng tới kính thủy tinh trong suốt trong phòng họp, nhìn sườn mặt của mình với Bối Oánh, dùng giọng điệu bình tĩnh của mình, nói ra lời Biên Tự nói trong tưởng tượng của cô: "Cô Bối nói rất đúng, đều là xuất thân từ ba lê chuyên nghiệp, chúng ta trùng hợp không rời khỏi ba tiêu chuẩn "Ba lớn một nhỏ", dáng người gần giống nhau."

"Đều là một mũi một miệng, một đôi mắt một đôi tai, gương mặt chúng ta cũng trùng hợp không khác kết cấu sinh vật học, cạnh mặt cũng tương tự."

Ý cười trên mặt Bối Oánh cứng đờ.

"Căn cứ vào hai điểm này, tôi cũng hiểu lý do cô Bối suy xét chọn tôi làm múa thay, nhưng tôi có chút vấn đề, nếu ba lê là nghề nghiệp của cô, nếu cô không quên cơ bản, vì sao không tự biểu diễn, mà nếu cô đã quên cơ bản, vì sao lại mạo nguy hiểm tìm người múa thay, tôi cho rằng chuyện này một khi bị vạch trần, đối người văn công mà nói thế nào cũng là sỉ nhục lớn."

Lương Dĩ Toàn nói tới đây lễ phép gật gật đầu: "Đợi cô Bối giải đáp vấn đề của tôi xong, tôi sẽ trả lời lại cô Bối, có nguyện ý làm người múa thay hay không."

Môi Bối Oánh môi run lên, vừa muốn mở miệng, cửa phòng họp bỗng nhiên bị đẩy ra.

Lương Dĩ Toàn hơi giương mắt, thấy Biên Tự, ánh mắt hơi hơi sáng lên.

Bối Oánh quay đầu lại, ngây người ở trên ghế ngồi.

Biên Tự nhìn Lương Dĩ Toàn, cánh cửa từ từ đóng vào, sau đó đưa mắt liếc về phía Bối Oánh, nhẹ nhàng xoa nhẹ cổ: "Nếu tôi nhớ không lầm, đây là lần thứ ba cô giẫm lên điểm mấu chốt của tôi."

Bối Oánh từ trên ghế đứng lên: "Biên Tự, tôi chỉ là. . ."

"Tôi đề nghị cô," Biên Tự dơ tay cắt ngang cô, "Trong 3 phút rời khỏi Nam Ba, nếu không tôi bảo đảm, ba ngày sau Làng giải trí về sau không tra ra được cô."
« Chương TrướcChương Tiếp »