Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Bạn Trai Cũ Thành Cp Quốc Dân

Chương 28: # Tái Tự Lương Duyên ngọt bùng nổ #

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ước chừng lượng tin tức của mấy câu nói kia quá đủ, không có chỗ cho những lời thừa thãi, Lương Dĩ Toàn chưa kịp đưa ra ý kiến gì, trong chớp mắt ngắn ngủi ánh mắt Biên Tự lóe lên sau đó khôi phục bình thường, mũi giày xoay chuyển, giống một ông chủ vừa mới dạy bảo nhân viên xong, sải bước vào cổng vòm, không có chút ngại ngùng nào…

Chiến thuật phải lùi lại rồi.

Lương Dĩ Toàn theo sau anh vào cửa, từ phòng khách tới phòng ngủ lầu hai, không thấy bóng dáng của anh.

Cũng không biết anh đang có âm mưu gì, bước chân lại nhanh như vậy.

Lương Dĩ Toàn đang suy nghĩ chẳng lẽ Biên Tự cũng có lúc chột dạ sao, sau khi về phòng không lâu, phát hiện có một tiêu đề mới lọt trong bảng hot search … # Tái Tự Lương Duyên ngọt bùng nổ #

“…”

Lòng không cắn rứt, dù sao cũng không ảnh hưởng tới da mặt dày của anh.

***

Tuy chuyện tổ tiết mục với Biên Tự trong lúc đó “đen ăn đen” là chuyện mọi người đã biết rõ, nhưng đây là lần đầu tiên Lương Dĩ Toàn bắt ngay tại trận.

Lưu Bành chắc cũng thấy mất mặt, cho nên hai ngày tiếp đó cũng chưa thấy thúc giục Lương Dĩ Toàn về nhà sớm để lấy thêm tư liệu.

Buổi tối thứ tư, Lương Dĩ Toàn theo thường lệ luyện tập thêm ở trung tâm vũ đạo.

Thời gian này hơn nửa thành viên trong đoàn múa đều đến nơi khác biểu diễn, phòng luyện tập rộng rãi đến tận buổi chiều vẫn trống không, Lương Dĩ Toàn lợi dụng tài nguyên này, một mình luyện ở phòng tập.

Vừa mới nhảy xong vở kịch thường ngày của đoàn múa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kính thủy tinh của phòng bị gõ vang.

Lương Dĩ Toàn nghe tiếng quay đầu lại, thấy Tần Hà đẩy cửa ra, bỏ giày đi tới.

“Cô Tần, cô chưa tan làm sao?” Lương Dĩ Toàn có chút ngoài ý muốn.

“Học sinh cố gắng như vậy, giáo viên sao có thể lười biếng được?” Tần Hà cười đi lên phía trước, “Vừa rồi ở cửa nhìn em nhảy một lúc, gần đây trạng thái tốt lên không ít đấy.”

“Lâu lắm rồi không nhảy đủ bài, vẫn thấy có chút cứng rắn.” Lương Dĩ Toàn lắc đầu.

Tần Hà đặt áo trên tay xuống: “Đây đều là vấn đề nhỏ, với tố chất rèn luyện cơ bản của em, qua một đợt phục hồi nữa nhất định có thể đạt được trạng thái trước khi viêm gân chân. Cô đánh giá cao biểu hiện của em. Vừa rồi em soi gương mà không phát hiện ra sao? Cảm xúc của em đã thể hiện ra ngoài hơn trước rồi.”

Lương Dĩ Toàn nhìn về phía gương kính, bắt đầu nghĩ lại.

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường,” Tần Hạ vỗ vỗ bờ vai cô, “Lần sau bảo người khác quay lại cho em xem, em đem so sánh với những màn biểu diễn trước kia có thể xem xét rõ hơn.”

“Vâng.” Lương Dĩ Toàn gật gật đầu.

Tần Hà nhìn cô nở nụ cười: “Cũng thật lạ, lâu ngày như vậy lại không làm được, lần này bỗng nhiên lại vô sự tự thông, không lẽ thật sự là nhờ tham gia chương trình giải trí kia?”

Dù sao Tần Hà cũng là trưởng bối, Lương Dĩ Toàn nghĩ đến biểu hiện của mình trong tiết mục, nhất thời có chút không nhịn được.

“Đừng xấu hổ, cô không xem mấy tiết mục của thanh niên các em, chính là hai ngày trước nghe con gái cô nói, nói “Chị Dĩ Toàn ở trong tiết mục này thay đổi rất nhiều”. Em xem không phải cô đã nói rồi sao, trước kia em sống quá gò bó, phải ra ngoài tiếp xúc xã giao nhiều hơn mới có tác dụng cho sân khấu của em? Lần này cô cũng đỡ lo lắng phải nói gì với mẹ em rồi.”

Lương Dĩ Toàn sửng sốt: “Mẹ em… bà ấy… gọi cho cô sao?”

“Hôm trước gọi điện cho cô, hỏi thành tích kiểm tra của em thế nào. Hai mẹ con em lâu rồi không liên lạc hả? Cô thấy mẹ em hình như không biết chuyện em bị viêm gân chân, cô cũng không nhắc tới với cô ấy.”

Lương Dĩ Toàn cụp mắt xuống: “Em không nói cho bà ấy.”

“Chuyện chương trình kia cũng chưa nói?”

“Vâng,” Lương Dĩ Toàn gật gật đầu, “Bà ấy chắc sẽ không ủng hộ em tham gia chương trình kiểu này…”

“Vậy chắc là hôm trước cô ấy mới biết chuyện em tham gia chương trình, tìm cô để hỏi thăm một chút rồi.” Tần Hà nghĩ, “Yên tâm, nếu việc này mẹ em có ý kiến gì, em cứ đổ hết cho cô, nói là cô sắp xếp cho em. Mẹ em cũng là giáo viên dạy múa ba lê, đợi sau khi cô ấy xem qua sân khấu của em, sẽ hiểu được quyết định này của cô.”

***

Vòng ba lê Trung Quốc chính là lớn như vậy, sáng sớm Lương Dĩ Toàn liền biết, mẹ ở Thành Bắc sớm hay muộn gì cũng sẽ nghe được chuyện cô tham gia chương trình hẹn hò, không tránh được một cuộc nói chuyện.

Nhưng theo phán quyết của Tần Hà, mẹ đã nghe được chuyện này hai ngày rồi, nhưng vẫn chưa gọi điện thoại cho cô.

Kiểu im hơi lặng tiếng như này ngược lại làm cho người ta cảm thấy hít thở không thông.

Sau khi nói chuyện với Tần Hà xong, Lương Dĩ Toàn nhìn thời gian không sai biệt mấy, trở về biệt thự Bắc Giao.



Cả đường vào cửa vẫn suy nghĩ việc này, chờ cô lấy lại tinh thần, phát hiện Biên Tự gọi cô mấy lần liền.

Lương Dĩ Toàn quay đầu lại, nhìn Biên Tự ngồi ở trên sofa, đeo kính, ngón tay nhấc trang sách, như đang nhìn cô từ trên xuống dưới: “Gọi mà không nghe thấy? Nghĩ chuyện gì mà nhập thần vậy?”

“Không liên quan gì tới anh.” Cô quay lại, cầm túi xách đi lên lầu.

Lời nói này, thật sự là không có một chút liên quan gì tới “Tái Tự Lương Duyên”.

Biên Tự quay đầu nhìn bóng dáng mất hồn mất vía của Lương Dĩ Toàn, suy nghĩ, khẽ bỏ kính xuống.

“Lương Dĩ Toàn.”

“Có chuyện gì sao?” Lương Dĩ Toàn dằn tính tình lại quay đầu.

“Không có việc gì tôi gọi em làm gì?”

“Vậy nói mau.”

Biên Tự tính hỏi có phải tâm tình cô không tốt không, bị một lời chặn lại của cô như vậy, lời này liền mạnh mẽ ép trở lại.

Thảo nào trước kia Lục Nguyên nói anh nói chuyện không tốt, khiến người khác không thể tiếp lời.

Biên Tự cau mày lại, mở miệng thở dốc rồi đóng lại, thấy Lương Dĩ Toàn đang đợi anh nói ra nguyên cớ, thuận miệng nói: “Tôi đói bụng.”

Lương Dĩ Toàn như đang nghi ngờ cái mình nghe được, ngón trỏ nhẹ nhàng giữ trên mang tai, nghiêng tai tới: “Cái gì?”

“…” Học anh lại học giống y như đúc.

Im lặng một lúc, Biên Tự tiếp tục nói: “Tôi nói tôi đói bụng, có đồ ăn không.”

“Anh tới tủ lạnh tìm.”

“Tôi không ăn đồ ăn ướp lạnh không tươi mới.”

“Vậy thì gọi đồ ăn ngoài.”

“Gọi như thế nào?”

Lương Dĩ Toàn không thể tin được chớp mắt mấy cái: “Mấy ngày nay anh sống thế nào, không ai gọi cơm cho anh sao?”

Biên Tự không có khả năng ăn đồ ăn trong biệt thự.

Lương Dĩ Toàn cực kì xác định, ngoại trừ chủ nhật ở bên ngoài, ba bữa ngày thường của anh đều có chuyên gia phụ trách, mà thời gian anh làm việc và nghỉ ngơi còn ngược với bình thường nữa, chắc chắn thời gian dùng cơm cũng rất khác.

“Giờ không muộn chứ? Không thể đi qua đi lại được.”

“Anh cũng biết anh là người rất biết dày vò sao.”

Biên Tự nghẹn lời.

Lương Dĩ Toàn nhíu mày chạy lên lầu, bỏ lại một câu: “Trong tủ lạnh có sandwich tôi làm buổi sáng, anh thích ăn thì ăn, tôi đi ngủ.”

***

Nói là đi ngủ, nhưng Lương Dĩ Toàn cảm giác giấc ngủ này không ngon giấc.

Chắc là có liên quan tới khả năng kháng cự, trong lòng Lương Dĩ Toàn vừa có chuyện liền không dễ dàng ngon giấc, từ lúc còn thiếu nữ đã bắt đầu như thế.

Tuy không cần dùng tới thuốc thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng thức muộn cũng rất dày vò.

Phòng tắm phòng của Lương Dĩ Toàn và Trình Lạc là vòi hoa sen, không có bồn tắm lớn, cũng không có huân hương an thần, cho dù Lương Dĩ Toàn đoán được đêm nay không ngủ được cũng không chuẩn bị gì trước, cứ như vậy miên man tới hơn nửa đêm, mãi đến gần ba bốn giờ sáng mới buồn ngủ.

Nửa tỉnh nửa mê, một tiếng điện thoại phá đi yên tĩnh.

Lương Dĩ Toàn vừa mới ngủ được tí, bỗng dưng bị đánh thức, nhất thời chưa khôi phục tinh thần, còn nghĩ rằng vẫn ở trong mơ.

Đợi đến khi Trình Lạc ở bên cạnh bị đánh thức, xoay xoay người, cô mới nhận ra tiếng động vang lên, dụi mắt sờ sờ điện thoại trên tủ, bấm nghe.



“Tiểu Toàn? Là Tiểu Toàn sao?” Đầu bên kia vang lên tiếng người phụ nữ lớn tuổi, nghe ra là đang rất vội.

Lương Dĩ Toàn nhận ra đây là hàng xóm cạnh nhà bà ngoại.

Dự cảm không lành trong lòng dâng lên, cô lập tức tỉnh ngủ: “Bà, là cháu.”

“Tiểu Toàn à bà bảo cháu này, bà ngoại cháu ngã ở nhà vệ sinh, đầu chảy rất nhiều máu, vừa gọi xe cứu thương tới đưa đi rồi…!”

***

Đầu Lương Dĩ Toàn ong ong mơ hồ, cũng không biết bản thân hỏi rõ tình huống của bà ngoại thế nào, mà cứ thế xuống giường.

Trình Lạc bị tỉnh giấc, mở đèn đầu giường lên, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

Lương Dĩ Toàn mới mơ hồ trả lời lại: “Bà ngoại mình bị tai nạn vào bệnh viện rồi, mình phải chạy qua đó…”

“A?” Trình Lạc ngẩng đầu, mắt nhìn thời gian trên điện thoại, “Đi đến bệnh viện nào?”

“Bên Nam Giao.” Lương Dĩ Toàn vội thay quần áo.

“Xa như vậy, còn là nửa đêm cậu qua đó thế nào?” Trình Lạc lập tức phản ứng kịp, “Cậu đừng vội, mình tìm người cho cậu.”

Trình Lạc ra cửa trước cô, chạy lên lầu ba.

Peach đang ghé vào hành lang bị động tĩnh này làm cho giật mình, nhìn ngó trong phòng thấy Lương Dĩ Toàn đang nóng vội, đi theo Trình Lạc cùng nhau chạy đi.

Trình Lạc gõ cửa phòng Thẩm Tế, còn chưa kịp nói chuyện, liền nhìn thấy phía đối diện Peach cũng đang gâu gâu gọi cửa phòng Biên Tự.

Thẩm Tế và Biên Tự đồng thời mở cửa, hỏi làm sao vậy.

Trình Lạc mơ hồ, nhất thời không biết nên giải thích với Thẩm Tế thế nào, rồi lại nói với Biên Tự thế nào, sau cùng nhìn trái một cái phải một cái nói rõ tình huống.

“Tôi lập tức xuống.”

“Bảo cô ấy ở dưới lầu chờ tôi.”

Thẩm Tế và Biên Tự đồng thời mở miệng.

“Cái kia,” Trình Lạc làm động tác trấn an hai người, “Ai đi cũng được, hai người đừng lãng phí thời gian tranh giành chuyện này, hoặc là… Tới trước được trước?”

Biên Tự không nói một lời quay đầu trở về phòng, một phút sau, lại mở cửa ra, nhìn về phía phòng Thẩm Tế nói một câu: “Xe tôi nhanh hơn.”

Sau một giây không lâu.

Lương Dĩ Toàn vừa xuống tới dưới lầu, nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, quay đầu nhìn lại thấy là Biên Tự, chóp mũi bỗng dưng chua xót: “Tôi…”

“Biết rồi, đi theo tôi.” Biên Tự dắt tay cô, kéo cô ra ngoài.

***

Từ Bắc Giao tới Nam Giao coi như lái qua thành phố, cho dù nửa đêm xe trên đường không nhiều lắm, Biên Tự cũng chạy tới vận tốc cao nhất, vẫn tốn không ít thời gian.

Lòng Lương Dĩ Toàn nóng như lửa đốt lại bất lực, ngồi ở bên ghế phụ không kêu rên một tiếng khẩn trương nắm chặt tay, khớp hàm run lên.

Biên Tự điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, đến đoạn chờ đèn xanh, đưa tay ra, đem bàn tay nắm chặt của cô tách ra, cau mày hỏi: “Nắm chặt tay là tật xấu.”

Lương Dĩ Toàn thả lỏng tay ra, cúi mắt nhìn dấu móng tay hằn lên bàn tay mà ngây người.

Bà ngoại té ngã việc này vừa lớn vừa nhỏ, trước kia đã nghe rất nhiều trường hợp xấu, lúc này Lương Dĩ Toàn không khắc chế được nghĩ tới tình huống xấu.

Lại nghĩ đến bản thân vì không muốn bà ngoại lo lắng mình bị viêm gân chân, từ đợt tuần diễn Châu Âu tới giờ đã hai tháng, mà số lần tới Nam Giao rất ít.

Gần đây bởi vì ghi hình, chủ nhật cũng không thể về với bà ngoại.

Trong mắt Lương Dĩ Toàn rất nhanh liền đỏ lên.

Nhìn thật giống như bị Biên Tự mắng một câu liền sắp khóc rồi.

Biên Tự nghẹn lời, ngón cái nhẹ nhàng vuốt phẳng đôi mắt cô: “Được rồi, anh không nói nữa.”
« Chương TrướcChương Tiếp »