Dưới lầu biệt thự, chiếc Bentley dừng trước đó.
Lái xe duỗi thẳng cổ, trông mòn con mắt nhìn tới cửa sổ lầu ba: “Đã mười phút rồi, sao lầu ba còn chưa sáng đèn? Còn không đi nữa thì ăn phạt cũng không kịp đâu.”
Lục Nguyên thở dài: “Lỗ Tấn từng nói, bạn vĩnh viễn không gọi được một người vờ ngủ tỉnh lại, cũng như bạn vĩnh viễn không thể thúc giục một người vốn không muốn rời đi.”
Nóng vội gấp gáp bay qua, ban đầu Lục Nguyên còn tưởng rằng Biên Tự đã đi rồi, nhưng tới lúc gặp được người, nghe câu đầu tiên Biên Tự nói là “Đến Bắc Giao lấy hành lý”, Lục Nguyên liền đoán được chỉ sợ lần này mình đi tay không một chuyến rồi.
Bắc Giao làm gì có hành lý quan trọng nào cần Biên Tự phải đi qua nửa cái thành phố để tự lấy chứ?
Peach đã kiểm dịch rồi, không có khả năng nửa đêm lại mang đi, những vật chết với anh mà nói cũng không đáng mấy đồng.
“Lỗ Tấn nói câu này lúc nào?” Lái xe lờ mờ hỏi.
“Còn nhiều chuyện mà chú không biết,” Lục Nguyên tức giận thắt dây an toàn, “Lỗ Tấn bảo chúng ta bây giờ có thể đi rồi.”
“Đừng đi, nhỡ ông chủ đi ra không nhìn thấy xe…”
“Không có nhỡ đâu.” Lục Nguyên giơ ngón trỏ lên, bí hiểm quơ quơ, “Chú cho là ngẫu nhiên, kì thật đều là tất nhiên.”
***
Lúc trời tối Lương Dĩ Toàn gặp ác mộng.
Mơ thấy lần đầu tiên nhìn thấy Biên Tự, cô đứng trong đoàn ngũ đội phía sau, xa xa nhìn cánh rèm màu đỏ được kéo ra hai bên.
Biên Tự đi tới giữa một đoàn người vây quanh, hình ảnh cao ráo thẳng tắp lại thâm sâu khắc vào trong mắt cô.
Đám người tản ra, anh đi về phía trước, đến trước mặt cô thì ngừng lại, nhướn nhướn mày với cô: “Lần đầu gặp mặt, xin chào, tôi là ngu ngốc.”
“…”
Sau đó liền không có sau đó nữa.
Lương Dĩ Toàn từ trong mơ tỉnh lại, nhìn chằm chằm trần nhà rất lâu mới hồi phục tinh thần.
Nhất định là tối hôm qua lúc Biên Tự lên lầu, dùng giọng điệu “Tôi chính là thiên tài” để nói ra câu nói “Tôi chính là ngu ngốc” kia, tạo thành bóng ma tâm lý nghiêm trọng cho cô, mới khiến cô mơ thấy cảnh tượng hoang đường như vậy.
Xuyên qua khe hở rèm cửa nhìn thấy ánh sáng mặt trời, phát hiện đã sáu rưỡi, Lương Dĩ Toàn đứng dậy, rửa mặt đơn giản rồi đi qua phòng Peach xem thử.
Mấy hôm trước Biên Tự bỏ nhà ra ngoài, Peach được nhân viên công tác của tổ chăm sóc, nhưng Lương Dĩ Toàn không nhẫn tâm, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho nhân viên công tác, mới đón nó về bên này.
Peach hiếu động, hằng ngày lượng hoạt động không nhỏ, mấy ngày nay cô đều đưa nó ra ngoài đi dạo một lần.
Peach cũng đã thích ứng được thời gian làm việc và nghỉ ngơi, đến giờ sẽ ở phòng bảo mẫu chờ cô.
Nhưng hôm nay Lương Dĩ Toàn lại nhìn thấy phòng bảo mẫu trống không, không thấy bóng dáng Peach đâu.
Tìm một vòng ở lầu hai không thấy, Lương Dĩ Toàn gõ gõ thử máy quay cạnh phòng bảo mẫu, hỏi: “Xin hỏi có người ở đó không?”
Máy quay không phản ứng lại.
Đại khái là thời gian quá sớm, người ở phòng theo dõi còn đang nghỉ ngơi.
Lương Dĩ Toàn lại lên lầu ba tìm, khắp xó xỉnh cũng không nhìn thấy, cô có chút sốt ruột, vừa vặn đi qua phòng Biên Tự, nghĩ có phải người làm chủ kia nhất thời nổi hứng ôm chó đi không, bèn do dự gõ cửa phòng của anh.
Không thấy động tĩnh, nhìn dưới khe cửa là tối đen, Biên Tự còn đang ngủ.
Nhớ tới lúc anh ngủ còn đeo tai nghe, Lương Dĩ Toàn thêm lực, gõ gõ cửa.
Trong phòng vang lên tiếng đồ bị rơi xuống đất.
Giống như đang bất mãn bị cô quấy rầy.
Lương Dĩ Toàn lại giơ tay tới sát cửa, cửa từ từ được kéo ra.
“Mới sáng tinh mơ…” Biên Tự vừa mới phun ra bốn chữ, mặt mày nhăn nhó liền thả lỏng, những lời còn lại đều nghẹn trong cổ họng.
“Peach có ở chỗ anh không?” Lương Dĩ Toàn đi thẳng vào vấn đề.
Ý cười ở đáy mắt Biên Tự liền tắt rụp, một câu “Giờ này gõ cửa phòng tôi chỉ là vì một con chó” tới bên miệng, liền nuốt xuống: “Không có.”
“Tôi không tìm thấy nó, có thể cửa trong nhà không đóng chặt, để nó nửa đêm chạy ra ngoài không?”
Biên Tự nhíu mày, như nhớ tới cái gì đó “A” một tiếng: “Sẽ không…”
Nói đến một nửa lại dừng lại.
Lúc này Lương Dĩ Toàn không rảnh đọc biểu cảm của anh, đang đợi anh nói ra lý do, lại nghe thấy anh kéo dài âm nói: “… Đi?”
Lương Dĩ Toàn có chút ngây người, xoay người đi, bị Biên Tự ở phía sau nhẹ nhàng kéo cánh tay lại.
“Đi làm gì?”
Cô cứng người, nghiêng đầu sang chỗ khác rút tay về: “Để tổ tiết mục mở máy quay, gọi thêm mấy người đi tìm xung quanh xem. Anh có thể có chút quan tâm chó của mình chút không, nuôi thì phải phụ trách chứ.”
Chân mày Biên Tự nhíu lại, lấy điện thoại trên tủ đầu giường tới.
Peach quen chạy loạn trên đảo, nếu lạc đường ở vùng ngoại thành hẻo lánh này, hậu quả thật không thể tưởng nổi.
Lương Dĩ Toàn không muốn ngồi chờ chết, thấy Biên Tự gọi điện thoại, vội vàng đi xuống lầu, tính toàn ra bên ngoài nhìn xem.
Không nghĩ tới vừa đi được hai ba trăm mét, nhìn thấy phía xa xa có một nhân viên công tác dắt Peach thở hổn hển chạy tới.
Lương