Nhận ra sự nghi ngờ trong ánh mắt của Phó Tư Dực, Tô Nhiễm giật mình. Cô nhanh chóng nhớ lại toàn bộ diễn biến trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, Phó Tư Dực gặp Tô Nhiễm tại một buổi tiệc, ánh mắt anh dừng lại lên người cô khá lâu. Sau đó trợ lý của anh, một người rất nhạy bén, đã lo liệu mọi việc cho họ.
Chỉ đến khi dự tiệc mừng thọ của ông cụ Phó, Phó Tư Dực mới trở về nước và Tô Nhiễm mới lần đầu gặp anh.
Vì vậy trước đó chắc chắn Phó Tư Dực chưa từng tiếp xúc với Tô Nhiễm. Nghĩ đến đây, cô an tâm phần nào. Cô cố tình véo mạnh vào tay mình, lập tức đôi mắt cô đỏ hoe.
Tô Nhiễm bước tới, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Phó Tư Dực, nước mắt chực rơi: "Từ nhỏ tôi đã sống ở cô nhi viện, sau khi vào nhà họ Tô cũng chẳng ai quan tâm đến tôi. Chính Phó tiên sinh ngài đã chọn tôi, ngài đã cho tôi nguồn lực mà đối với ngài có thể là chẳng đáng là gì nhưng với tôi, đó là hơi ấm duy nhất mà tôi nhận được từ khi lớn lên đến giờ."
Nghe Tô Nhiễm nói vậy, ánh mắt Phó Tư Dực thoáng động. Chẳng lẽ, đúng là anh đã suy nghĩ quá nhiều?
Nhưng ngay sau đó, nước mắt từ đôi mắt của Tô Nhiễm rơi xuống: "Có lẽ trong mắt anh, tôi chỉ là một trong số những con chim hoàng yến mà anh bao nuôi nhưng với tôi, anh là ngọn hải đăng trong bóng tối, là ngôi sao trên bầu trời đêm, là ngọn lửa sưởi ấm trong đêm tuyết. Tôi chỉ muốn đối xử tốt với anh hơn một chút thôi, không mong gì hơn, chỉ mong anh cho phép tôi làm điều đó."
Nếu Lục Khê có mặt ở đây, chắc chắn Tô Nhiễm sẽ nhờ cô ghi lại những lời này, sau đó yêu cầu cô viết bài cảm nhận dài cả vạn chữ.
Hình tượng yếu đuối và bi thương này, cộng thêm vẻ đẹp áp đảo của cô, thử hỏi ai mà không động lòng?
Chỉ tiếc rằng, lại một lần nữa Phó Tư Dực chứng minh bằng hành động rằng anh không phải là người bình thường.
Ánh mắt Phó Tư Dực thoáng chút lạnh lùng và đầy vẻ trêu đùa: "Bao nuôi? Những con chim hoàng yến ư?"
Thật thú vị, từ khi anh sống lại vào năm ngoái, anh đã thay đổi mối quan hệ dây dưa về bao nuôi kiếp trước với Tô Nhiễm.
Thế nhưng hành vi của Tô Nhiễm hôm nay lại đang đi theo đúng con đường của kiếp trước.
Tối nay anh đến đây cũng là để nói rõ với Tô Nhiễm, để cô rời khỏi nhà họ Phó nhưng mọi hành động của Tô Nhiễm đã vượt quá tầm kiểm soát của anh.
Vì vậy anh ở lại.
Tô Nhiễm vội vàng thu lời lại: "Không phải, ý tôi là, có rất nhiều người thích anh, tôi chỉ là người may mắn nhất được chọn để ở bên anh."
Phó Tư Dực gật đầu rồi ngồi lại: "Trước đây có tìm hiểu về tôi không?"
Tô Nhiễm vội vàng gật đầu: "Tôi luôn nghe nói trong giới kinh doanh, Phó tiên sinh có danh hiệu "Diêm La mặt ngọc", quyết đoán nhanh gọn, tôi luôn đặc biệt ngưỡng mộ anh."
"Ý tôi là," Phó Tư Dực nhìn Tô Nhiễm: "Lần đầu em gặp tôi, cảm giác ra sao?"
Tô Nhiễm nghĩ lại, lần đầu hai người gặp nhau chắc là ở buổi tiệc đó.
May mắn thay cô đã chuẩn bị trước, tìm đọc lại các tin tức về buổi tiệc đó, Tô Nhiễm gần như muốn tự khen bản thân về sự chuẩn bị chu đáo của mình.
"Tại buổi tiệc, lần đầu gặp Phó tiên sinh, tôi đã nghĩ, sao lại có một người đàn ông mạnh mẽ như thế này, giống như vầng trăng sáng trên trời, cao xa không với tới," Tô Nhiễm vận dụng hết khả năng văn chương của mình, đầu tiên là khen ngợi, rồi mới bày tỏ, "Phó tiên sinh nguyện ý cho tôi cơ hội chạm tới vầng trăng, tôi thật sự quá may mắn."
Nhanh cảm động, nhanh động lòng đi, rồi vung tay lên, tăng phí bao dưỡng của tôi lên mười triệu nào!!