Quyển 1 - Chương 6.1: Ngày xưa như mộng

Đông chí lớn như một năm, Cừ Kinh coi trọng nhất là lễ này, mặc dù trời đông giá rét, đường phố ngõ hẻm cũng lui tới không dứt, cắt may quần áo mới, chuẩn bị ăn uống, tế bái tổ tiên, phồn nhiệt thịnh vượng, giống như tết dương lịch.

Đế Hậu sẽ vào giờ Tuất cùng lên tường lâu ngắm đèn, cùng dân cùng vui, dẫn vạn dân quan sát, đợi Đế Hậu trở về cung, người xem tụ tập dưới lầu mới tản ra bốn phía mà đi, tự mình tìm niềm vui.

Ngày đông chí náo nhiệt nhất chính là quán rượu Khánh Thụy, từ triều này trở đi, lễ hội hàng năm, liền có rất nhiều tài tử giai nhân tụ tập ở đây, tham gia trò chơi tên là "Xạ phúc".

Xạ chính là đoán, phúc là nắp đậy, xạ phúc là đoán đồ vật bên dưới là vật gì. Trải qua nhiều đời diễn biến, hiện nay xạ phúc đã trở thành trò chơi thú vị như giải đố, hành tửu lệnh, được văn nhân phong nhã yêu thích nhất.

Đài xạ phúc của quán rượu Khánh Thụy nằm ở chính giữa đại sảnh, trên đài có một cái bàn dài, trên bàn dài bày mấy chục cái khay, đồ vật trong những khay này chính là câu đố của trận xạ phúc này.

Lúc này đông đảo văn nhân học sinh trường bào rộng tay vây quanh ở dưới đài xạ phúc, giới thiệu lẫn nhau, chắp tay mà nói chuyện, trong lúc nhất thời, trong đại sảnh tràn ngập tiếng huynh này hữu kia "Trọng Liêm huynh...... Tử Hưng huynh......"

So với đại sảnh ồn ào, nhã gian lầu hai có vẻ yên tĩnh không ít. Bên trong một gian trong đó, một khuôn mặt thiếu niên tú nhã vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn đang không ngừng điều chỉnh khăn nho trên đầu, trong miệng nhỏ giọng than thở: "Điện hạ, vì sao chúng ta phải mặc một thân trang phục thế này, rất khó chịu."

Lời này là nói cho một người khác trong phòng nghe, người nọ cũng giống như thiếu niên, thân mặc trường sam đối khâm tay áo lớn màu chàm, lúc này tay đang thong thả đánh giá trang trí trong phòng, nghe tiếng xong, đứng vững quay đầu.

Dưới phát quan thanh ngọc là một khuôn mặt xinh đẹp, mặc dù đã cố ý tô thô vẽ đậm một đôi lông mày nhỏ lá liễu, nhưng vẫn không che được khí tức thanh mị chỉ thuộc về nữ tử, người này không phải ai khác, chính là tam công chúa Nam Tiêu, Tiêu Nhạc Chiêu.

Tiêu Nhạc Chiêu hai mắt mỉm cười, học theo văn nhân sĩ tử chắp tay tiến lên, dùng quạt xếp trong tay điểm nhẹ trán thiếu niên: "Đã vì che giấu thân phận, liền phải giấu triệt để, dĩ nhiên phải thay hình đổi dạng một phen.”

Thiếu niên vốn là một cung nữ bên người Tiêu Nhạc Chiêu, tên là Lưu Tô. Lưu Tô nhìn gương mặt trắng nõn của Tiêu Nhạc Chiêu, lẩm bẩm đáp: "Nhưng... chúng ta cũng giả vờ không giống.”

“Ai nói không giống, hầu bàn vừa dẫn chúng ta lên lầu không phải gọi chúng ta là hai vị tiểu lang quân tuấn tú sao." Tiêu Nhạc Chiêu nhướng mày, vẻ mặt tự tin chắc chắn.

Lưu Tô thầm nghĩ, hầu bàn kia rõ ràng liếc mắt một cái liền nhận ra các nàng là nữ cải nam trang, cho nên xưng hô đến bên miệng mới dừng một chút, đổi giọng thành lang quân.

Nhưng ăn mặc này của hai người là Tiêu Nhạc Chiêu tốn không ít tâm tư, Lưu Tô không muốn làm nàng thất vọng, liền đổi đề tài, hỏi: "Điện hạ, xạ phúc lệnh này khi nào bắt đầu thế?"

Tiêu Nhạc Chiêu bước đến bên cửa sổ, dùng quạt xếp mở cửa sổ rộng một chưởng, nhìn xuống: "Sắp rồi, phần thưởng năm ngoái bị tên chơi bời lêu lổng kia của Phùng gia lừa thắng được, phần thưởng năm nay ta nhất định phải có được.”

Lưu Tô bĩu môi: "Điện hạ, trong cung chúng ta cái gì mà không có, cần gì phải lén ra khỏi cung tranh giành với những người này.”

Tiêu Nhạc Chiêu lắc đầu làm như có thật: "Tục vật trong cung sao có thể so sánh với rượu hoa quế bí chế của quán rượu Khánh Thụy, huống chi lại là phần thưởng, tư vị kia nhất định là tuyệt vời. Tô Tô, đợi lát nữa ngươi phải giúp ta đấy.”

Lưu Tô vừa nghe, sắc mặt hoảng sợ: "Điện hạ, vậy ngài hẳn là nên dẫn theo Uyển tỷ tỷ xuất cung mới đúng, nàng đọc sách biết chữ, trong bụng có mực, ta không biết chữ, trong bụng trống trơn, làm sao giúp được ngài.”

“Nếu Uyển tỷ tỷ biết ta lén ra khỏi cung, sẽ là người đầu tiên tố cáo cho mẫu hậu, sao có thể để ta tới tham gia xạ phúc lệnh này. Được rồi được rồi, mau nhìn, lập tức bắt đầu rồi." Tiêu Nhạc Chiêu đẩy cửa sổ ra một chút, giương mắt lên, trông thấy gian phòng đối diện cũng mở cửa sổ.

Một nữ tử mặc huyền y đứng ở bên cửa sổ, bên cạnh bàn gần cửa sổ còn có một người ngồi, thân thể người nọ bị nữ tử huyền y ngăn trở hơn phân nửa, chỉ có thể từ cổ tay trắng nõn lộ ra cùng hàm dưới rõ ràng lướt qua khi uống trà nhìn ra cũng là một nữ tử trẻ tuổi.

Tiêu Nhạc Chiêu không khỏi có chút tò mò, văn nhân nhã sĩ tới tham gia xạ phúc lệnh phần lớn là vì triển lộ phong thái, kỳ vọng ở trên sân khấu xạ phúc lưu lại mỹ danh danh dương hậu thế, cho nên đều lựa chọn ngồi ở đại sảnh tân khách tụ tập, nếu là ở nhã gian, làm sao có thể lộ tài dương kỷ trước mặt mọi người đây.

Tiêu Nhạc Chiêu gọi Lưu Tô tới hỏi: "Tô Tô, biết hai người đối diện kia không?”

Lưu Tô tùy ý liếc mắt liền đáp: "Điện hạ, ta ngoại trừ lặng lẽ ra khỏi cung với người, cũng không xuất cung, làm sao biết được nhân sĩ trong kinh.”

Trong lòng Tiêu Nhạc Chiêu dâng lên cảnh giác, mặc kệ là người phương nào, giống nàng không ngồi ở đại sảnh mà thân ở nhã gian, đó không phải là vì danh mà đến, không vì danh, liền rất có thể là vì vật, vật hiếm lạ trên sân xạ phúc này chỉ có thể là hoa quế thu mễ nhưỡng.

Mọi người trong sảnh không tranh đầu giáp, chỉ cầu lúc trả lời miệng phun châu ngọc, lưỡi rực rỡ hoa sen, không tính là kình địch của nàng, hiện giờ có thêm một người thần bí không vì danh chỉ cầu vật, đến cùng nàng đoạt thu mễ nhưỡng, liền xem như kình địch lớn nhất của nàng hôm nay.

Tiêu Nhạc Chiêu rất có địch ý nhìn thẳng đối diện, hai người đối diện lại tựa như cũng không nhận ra cỗ ánh mắt bất thiện này, nữ tử đứng thân hình thẳng tắp như thường, nữ tử ngồi thỉnh thoảng nâng chén uống trà, có vẻ vô cùng an nhàn thanh thản.

Chốc lát sau, dưới công đường an tĩnh lại, chưởng quỹ tửu lâu xách theo khánh la chiêng lên đài, giờ lành vừa đến, liền gõ vang hỉ la chiêng, trên mặt tươi cười: "Hoan nghênh chư vị tham gia xạ phúc lệnh năm nay, tại đây lão hủ trước chúc chư vị thượng khách năm sau cá nhảy ngàn sông nước, rồng bay vạn dặm mây.”

Dưới đài mọi người nhao nhao đáp lễ chúc mừng, không khí hài hòa vui vẻ.

“Xạ phúc lệnh là văn nhân nhã thú từ xưa truyền thừa xuống, lão hủ liền không giới thiệu nhiều, chắc hẳn chư vị cũng không thể chờ đợi được nữa, vậy tại đây lão hủ tuyên bố, trận đầu tiên của xạ phúc lệnh này chính thức bắt đầu!" Chưởng quầy đi tới trước khay đầu tiên trước bàn, khoanh tay vuốt râu, híp mắt đắc ý nói ra câu đố, "Thân khoác sa thường, ở cao trên cây, ban ngày hát khúc, ban đêm hóng gió.”

Chưởng quầy mỉm cười đặt câu hỏi: "Chư công hãy đoán, câu đố này ngụ ý gì?”

Dưới đài vang lên tiếng suy tư sột soạt, làm đề đầu, câu đố đơn giản, trong lòng phần lớn mọi người đã có đáp án, nhưng xạ phúc lệnh hôm nay đã không đơn giản chỉ là nói ra vật gì, mà là cần dùng phú thi từ để giải thích, thêm nữa thời gian dùng có hạn, muốn nhanh chóng đáp lại, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Mảnh hương tính giờ trên bàn từ từ thiêu đốt, một vòng hạn chế một nén nhang, có thể trong thời hạn quy định làm ra một bài thanh từ lệ câu dán sát mặt câu đố đã xem như tài tư mẫn tiệp, nếu có thể sớm hơn thế, liền có thể xưng là siêu quần bạt tụy.

Mắt thấy mảnh hương đã cháy được một nửa, một giọng nữ tử thanh nhuận vang lên, giọng nói này không phải đến từ đại sảnh ồn ào náo động, mà là xuất hiện ở nhã gian lầu hai phương vị tây bắc.

“Lãnh thụ cao chi do vị hoàng, thanh phong lương lộ nhập y thường.

Hàn thiền bão xác thanh do sáp, dục đoạn kinh nhật ảnh trường.”

(*) Tạm dịch:

“Cây lạnh cành cao còn chưa vàng, gió mát mát lộ vào xiêm y.

Tiếng ve sầu mùa đông ôm xác vẫn còn chát, muốn ngừng còn kinh bóng mặt trời dài.”

“Vật này là ve.”

Mọi người trong đại sảnh đồng loạt nhìn về phía âm thanh kia, nhưng đều bị quạt cửa sổ che khuất tầm mắt, không thấy rõ diện mạo người ngâm thơ. Người dưới công đường không nhìn thấy, mà Tiêu Nhạc Chiêu đối diện gian phòng kia thì nhìn thấy rõ ràng, trả lời không phải là nữ tử huyền y đứng, mà là nữ tử thần bí ngồi bên cửa sổ không lộ chân dung.

"Lãnh thụ cao chi, thanh phong lương lộ..." Có người từ từ đọc lên từ đối của nữ tử, cẩn thận nhai kỹ sau đó vỗ tay khen ngợi, "Bài thất tuyệt này hay thay, tại hạ người huyện Tương, họ Bành, tiểu danh Lương Tri, xin hỏi phương danh của cô nương?"