Quyển 1 - Chương 5.1: Trận đấu đầu tiên

“Các chủ chỉ đồng ý gặp công chúa điện hạ, vị cô nương này kính xin chờ ở đây." Hòe Nguyệt ngăn Mạnh Uyển muốn đi theo Tiêu Nhạc Chiêu đến phòng bên.

Mạnh Uyển nhìn về phía Tiêu Nhạc Chiêu.

“Không sao, ở đây chờ ta." Tiêu Nhạc Chiêu dứt lời liền đi sang phòng bên.

Trong phòng ánh sáng lờ mờ, phần lớn là mượn ánh trăng thanh tịch ngoài cửa sổ chiếu sáng, ở chính giữa phòng có một tấm bình phong Bạch Hạc Sơn Tùng sáu cánh, giọng nói nữ tử vừa rồi, chính là truyền ra từ phía sau bình phong.

“Hòe Nguyệt, dọn chỗ ngồi cho tam công chúa điện hạ.”

Không bao lâu, một chiếc bàn nhỏ cùng một bình trà nóng được dâng lên trước người Tiêu Nhạc Chiêu.

Sau bình phong lại truyền ra tiếng: "Long Tĩnh sản xuất ở Bặc Châu, mặc dù không thể so với trà cống Quảng Biệt của hoàng thất, nhưng cũng ngọt thuần thanh tươi, có phong vị khác.”

Hương trà và hơi nóng bốc lên, quanh quẩn trên chóp mũi Tiêu Nhạc Chiêu, nàng cũng không nâng chén, chỉ nói: "Hôm nay ta đến, là muốn xin các tôn một món đồ."

Khương Thanh Hành sau bình phong nhíu mày: "Không bằng điện hạ nói trước, ngươi mang theo cái gì đến trao đổi?"

“Hai tin tức.”

"Hai tin tức đổi một món đồ, nghe ra đích thật là một vụ mua bán có lời, có điều làm sao ta biết được tin tức này có mấy phần giá trị, có đáng giá để giao dịch hay không?"

“Đợi các tôn nghe xong, rồi lại thương nghị tin tức có đáng giá để giao dịch hay không." Khuôn mặt Tiêu Nhạc Chiêu không thay đổi, khẽ mở cánh môi, "Ngày hai mươi mốt tháng hai năm Thiên Tụng thứ hai mươi hai, sinh nhật hoàng hậu Bắc Khương, Đế thiết yến ở Phượng Ngô cung, bách quan đến chúc mừng, A Mục Nhĩ Nhã quý phi bởi vì thân thể không khỏe, sớm rời chỗ.”

“Muộn một chút, tẩm cung của quý phi ánh lửa ngút trời, hơn mười vại Thái Bình khắp bốn bề đều chứa nước không đủ, hỏa ban bởi vì say rượu tại yến thưởng, mất cơ hội dập lửa, về phần quý phi và năm gã cung nhân túc trực đã táng thân trong biển lửa.”

Bên trong một mảnh yên lặng, cho dù cách một tấm bình phong, Tiêu Nhạc Chiêu cũng có thể cảm thụ được ánh nhìn sắc bén ở phía sau bắn về phía mình.

Thiên Tụng là niên hiệu hiện nay của Bắc Khương quốc, nhưng hiện tại là hai mươi bảy tháng giêng năm Thiên Tụng thứ hai mươi hai, cách ngày quý phi Bắc Khương táng thân trong biển lửa theo như lời Tiêu Nhạc Chiêu chừng hai mươi mấy ngày, đối với người khác nghe được, đây cũng không phải là một tin tức, mà là một lời tiên đoán hư vọng không hề có chứng cứ xác thực.

Khương Thanh Hành đứng dậy đi tới trước bình phong, ánh trăng chiếu rọi thân hình cao gầy của nàng lên bình phong, cũng làm giọng điệu thấm ra hàn ý nhè nhẹ: "Chẳng lẽ điện hạ đang nói đùa với ta, chuyện chưa xảy ra, làm sao tính là tin tức.”

Tiêu Nhạc Chiêu lạnh nhạt trả lời: "Nếu là cái khác, các tôn có thể cười cho qua, nhưng tin tức này ngươi không dám cược, cũng cược không nổi.”

Khương Thanh Hành nhắm mắt không nói gì, giống như bất vi sở động.

Tiêu Nhạc Chiêu lại nói: "Khi thái tông của Bắc Khương còn tại vị, vì để chống lại Trung Chu, Đông Sở đã liên minh ba phương với Y Lan Qua tộc Ba Đạt Đồ bộ trên thảo nguyên, ban bố quốc sách liên bắc hợp nam, tức liên minh cùng với A Mục bộ, Y Lan Qua tộc cùng với Nam Tiêu tiếp giáp Bắc Khương.”

“Nhưng mà kế sách hợp nam phát triển không tốt, thái tông liền đem trọng tâm bang giao chuyển thành liên bắc, từ đó về sau dời đô đến Chuẩn Thành, cải phục dịch chế, thông hôn giữa Hồ và Hãn, cũng chiêu người của A Mục bộ vào triều làm quan. Sau đó dựa vào chiến mã Xích Ký do A Mục bộ bồi dưỡng sáng tạo ra một chi tinh kỵ, lấy bảy ngàn kỵ binh đại phá tám vạn binh trận của Trung Chu ở trận Sóc Dã.”

“Từ đó, cái danh thiết kỵ Xích Ký của Bắc Khương uy chấn thiên hạ.”

Khương Thanh Hành vẫn nhắm mắt không nói, trong phòng an tĩnh chỉ có giọng nói không nhanh không chậm của Tiêu Nhạc Chiêu: "Trung Chu sợ thiết kỵ Xích Ký, không chủ động khơi mào chiến sự với Bắc Khương, mà là ý đồ lấy gián điệp ly gián minh giao giữa Bắc Khương cùng A Mục bộ. Thái tông vì bảo vệ minh ước vững chắc, khâm định Thiên Tụng đế khi đó vẫn là thái tử cưới công chúa duy nhất của Khả Hãn A Mục bộ, tức là quý phi Bắc Khương A Mục Nhĩ Nhã hiện giờ.”

“Nhưng Thiên Tụng đế thuở nhỏ coi thảo nguyên là man di ngoại tộc, có nhiều khinh bỉ, trong lòng không muốn rồi lại không thể không tuân theo, vì thế sau khi thái tông chết, liền bắt tay lật đổ quốc sách chế độ cũ, trong triều bởi vậy sinh ra một nhóm tân quý ủng hộ chính trị đương thời, cùng lão thần ủng hộ chính trị cũ hình thành hai thế lực đối kháng.”

Tiêu Nhạc Chiêu nhìn thân ảnh trên bình phong: "Những năm gần đây, nội loạn Trung Chu đã định, lần thứ hai hướng ánh mắt về phía Bắc Khương, hai nước tiếp giáp biên giới có xung đột, chiến tranh hết sức căng thẳng, mà tranh luận về chủ chiến chủ hòa trong triều liền càng thêm kịch liệt.”

“Tân quý chủ trương xa địch thân Hán, tức là cắt đứt với A Mục bộ, làm lành với Trung Chu, Thiên Tụng đế chần chờ chưa quyết, như vậy biện pháp tốt nhất để phá bỏ liên minh giữa Bắc Khương và A Mục bộ chính là diệt trừ quý phi tượng trưng cho liên minh hai bang, để quan hệ hai bên không thể vãn hồi.”

“Cho nên trận hỏa hoạn này, không phải ngoài ý muốn, mà là có người cố ý gây nên." Dứt lời kết luận, Tiêu Nhạc Chiêu yên lặng chờ Khương Thanh Hành đáp lại.

Sau một lúc lâu, chỉ chờ được một tiếng cười khẽ, giống như Khương Thanh Hành nàng quen biết kiếp trước, thờ ơ, lười biếng lười nhác, giống như long trời lở đất cũng sẽ không biến sắc.

Khương Thanh Hành vỗ tay khen: "Đặc sắc, cực kỳ đặc sắc, công chúa điện hạ tố cổ tích kim(*), bẻ cơ xẻ thịt, so với người Bắc Khương như ta càng thông hiểu quốc sự Bắc Khương hơn.

(*) tố cổ tích kim: quay trở lại quá khứ và phân tích hiện tại.

Tiêu Nhạc Chiêu: "Hiện tại, các tôn cho rằng tin tức này có giá trị giao dịch không?"

Khương Thanh Hành: "Trước không bàn giao dịch, ta càng tò mò, điện hạ ở lâu trong thâm cung, sao lại biết được thân phận của ta?"

Tiêu Nhạc Chiêu khóe miệng nhếch lên, hỏi ngược lại: "Thân phận? Thân phận nào? A Mục Lạc Tang thương nhân người Hồ giàu có tứ hải, các chủ Thời Vũ Các tổ chức gián điệp phân bổ khắp thiên hạ? Hay là thân phận tôn quý nhị công chúa Bắc Khương?"

Khương Thanh Hành từ trong lời nói này nghe ra ý châm chọc như có như không, khóe môi nàng cong lên: "Điện hạ một đường lộ ra tất cả thân phận tân bí của ta, sẽ không sợ ta sinh ra ác tâm, gây bất lợi cho điện hạ sao?"

Không đợi Tiêu Nhạc Chiêu trả lời, Khương Thanh Hành liền tự mình a một tiếng: "Đúng rồi, vừa rồi điện hạ đã giải thích với Hòe Nguyệt, điện hạ am hiểu sâu sắc bản tính của ta, biết ta không phải quân tử, cũng không phải tiểu nhân, cho nên dùng mặt thật để gặp nhau, thẳng thắn mà đối đãi.”

Nàng tiến lên một bước, gần trong gang tấc, giọng nói hiện ra chân thành, "Nhưng Thanh Hành ngu dốt, không biết cái người vừa không phải quân tử cũng không phải tiểu nhân này đến tột cùng là người như thế nào, mong điện hạ giải đáp nghi hoặc.”

Khương Thanh Hành dùng ngữ khí nghiêm túc, nếu không phải là người cực kỳ quen thuộc nàng, bằng không nhất định nghe không ra ý tứ trêu đùa ấn giấu trong đó, mà hết lần này tới lần khác, Tiêu Nhạc Chiêu chính là một trong những người quen thuộc tính nết Khương Thanh Hành.

Loại ngữ khí nhìn như đứng đắn này, ẩn chứa đầy ý tứ ranh mãnh. Mình tại kiếp trước, chính là bị trêu đùa lợi dụng lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, vả lại ngu xuẩn đến nỗi một bên tình nguyện coi Khương Thanh Hành là tri kỷ hảo hữu khó có được, cuối cùng mới biết được thân phận chân thật của nàng cùng với ý đồ tiếp cận mình.

Tiêu Nhạc Chiêu tâm phiền ý loạn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, ánh mắt trở nên kiên quyết hơn, kiếp trước Khương Thanh Hành lợi dụng nàng mưu sự, kiếp này cũng nên để nàng dùng đạo của người trả lại cho người.

"Lần này ta chỉ vì giao dịch mà đến, không muốn nhiều lời về vấn đề khác, các tôn chỉ cần nói, giao dịch lần này làm hay không làm?"

“Làm." Khương Thanh Hành dừng rồi nói, "Điện hạ thành tâm chính ý như thế, giao dịch này đương nhiên phải làm, điện hạ nói tin tức thứ hai đi.”