Chương 7

Vừa dứt lời, cửa lại vang lên tiếng động.

Chàng trai mười bảy tuổi cúi đầu, trên vai gầy gò đang vác một cái bao tải to gần bằng người, rõ ràng là rất nặng.

Cố Thất nhanh chóng đứng dậy giúp em họ đặt bao tải xuống, sau đó tò mò hỏi: “Trong này là gì vậy?”

Dì của cô vui vẻ giải thích: “Lần trước con đến nhà dì ăn cơm, nói là xúc xích và thịt hun khói ngon. Nên dì đặc biệt muối mười cân mang qua cho con. Còn có ít hoa tiêu, ngải cứu... Dì tìm gặp bác sĩ đông y ở làng cũ, nói mỗi ngày đun nước ngâm chân, sáng tối mỗi lần, trị đau bụng kinh rất tốt!”

“Dạ.” Cố Thất chăm chú lắng nghe, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Cố Thất thường nghĩ: Nếu mình là con gái của dì và dượng thì tốt biết bao! Trong nhà này, chỉ có dì là tốt với cô nhất, nhớ từng câu cô nói, thỉnh thoảng lại đến thăm cô, mang những món cô thích ăn và nấu những bữa ăn ngon cho cô.

Dượng cũng rất tốt! Dượng là nông dân nên rất thích trồng trọt, còn đặc biệt trồng vài cây đào bên cạnh ruộng dưa hấu vì cô!

Dì và dượng rất thương cô, nên Cố Thất cũng luôn xem em họ Mộc Nguyên như em ruột của mình.

So với cậu em Khương Nhạc Xuyên hay nổi giận và người em họ Văn Nhân Cảnh với cái miệng khiến người ta muốn đấm một cú. Thì Mộc Nguyên hoàn toàn là “con nhà người ta”.

Mộc Nguyên năm nay mười bảy tuổi là thiếu niên thiên tài nổi tiếng của thủ đô.

Ở trường trung học số 1 thủ đô, cậu ấy luôn đứng nhất lớp, lại thường hay đạt giải trong các cuộc thi lớn nhỏ.

Với thành tích này, cậu ấy đã sớm được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng. Nhưng vì cha mẹ cậu ấy chỉ là người bình thường, họ nghĩ rằng tính cách cậu ấy hơi độc lập, nên cần phải giao tiếp với bạn cùng lứa nhiều hơn, nên kiên quyết để cậu ấy tiếp tục học như người bình thường.

Thiên tài mà… Có chút khác biệt cũng là chuyện bình thường! Hơn nữa Mộc Nguyên rõ ràng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ là không thích nói chuyện thôi.

Cố Thất luôn nghĩ vậy— Cho đến khi cô có giấc mơ hôm nay.

Trước khi bị giấc mơ dọa tỉnh, cô chỉ tập trung vào việc Khương Nhạc Xuyên bị ép đến mức nhảy lầu mà bỏ qua nhiều chi tiết khác.

Nhưng sau đó, giấc mơ vốn mờ nhạt lại trở nên ngày càng rõ ràng, xuất hiện nhiều người và nhiều đoạn tình tiết rời rạc.

Trong đó, cũng bao gồm cả Mộc Nguyên.

Làm chị em nhiều năm, số câu Mộc Nguyên nói với cô có thể đếm trên đầu ngón tay.

Xin chào! Cảm ơn! Ừm! Được! Tạm biệt.

Đại khái chỉ có thế, hết rồi.

Nhưng trong giấc mơ.

Mộc Nguyên lại nhìn cô và Khương Nhạc Xuyên bằng ánh mắt thương hại.

Gương mặt dịu dàng, đôi môi mỏng vốn ít nói lại thốt ra hai chữ: “Ngu ngốc.”

Cố Thất: ...

Trong giấc mơ ngoài việc Khương Nhạc Xuyên nhảy lầu, điều làm Cố Thất sốc nhất chính là cảnh này, người ít nói như Mộc Nguyên lại chửi bọn họ.

Cô không thể tin rằng đứa em họ ngoan ngoãn nhất trong lòng mình lại nói ra những lời như vậy! Cậu ấy chửi quá ác!

Vì vậy Cố Thất cố gắng ghép các mảnh vụn còn lại liên quan đến Mộc Nguyên rồi buồn bã phát hiện ra một bí mật: Thực ra, Mộc Nguyên không độc lập, cũng không mắc chứng tự kỷ, cậu ấy không thích nói chuyện chỉ vì, cậu ấy coi thường tất cả mọi người như nhau. Mộc Nguyên cũng có một chút suy nghĩ rất kỳ quặc và trẻ con, cậu cho rằng sự tồn tại của loài người là vô nghĩa và mọi cảm xúc của con người đều cực kỳ ngu ngốc.

Ít nhiều gì Cố Thất cũng bị sốc, đứa em ngoan nhất trong lòng cô lại không muốn giao tiếp với cô, vì vậy hôm nay cô gọi cậu ấy là "Mộc Nguyên" thay vì "Tiểu Nguyên", để kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Cố Thất tự an ủi rằng có lẽ đây là sự lạnh nhạt của thiên tài đối với thế gian.

Dù sao Mộc Nguyên cũng không nhắm vào cô, mà là đối xử với mọi người bình đẳng như nhau, ngay cả đối với nữ chính Thẩm An Nhiên cũng rất lạnh nhạt và khinh bỉ.