Chương 49

Mãi sau này.

Chỉ sau khi sự việc đã qua, Ninh Tây Vi mới nhận ra rằng sẽ không còn ai chiều chuộng cô ta khi cô ta nổi nóng, cũng không còn ai mỉm cười và nói với cô ta rằng: “Họ nói sai rồi, Tiểu Tây chính là người tốt nhất trên thế giới.”

Ninh Tây Vi nhìn vào gương, nhiều lần cố gắng bắt chước nụ cười của người ấy.

Cô ta bắt đầu trở nên ngoan ngoãn, hiền lành hơn rất nhiều.

Cô ta chủ động xin lỗi bố mẹ, cố gắng cải thiện mối quan hệ gia đình và xin bố mẹ cho phép mình theo học thanh nhạc và vũ đạo, bắt đầu nỗ lực học tập, học cách trở thành một người con ngoan.

Bố mẹ cô ta rất ngạc nhiên và vui mừng, cho rằng con gái đột nhiên hiểu chuyện là do ông trời ban ơn.

Cô ta như trở thành một con người hoàn toàn mới.

Ninh Tây Vi cúi mắt, mím môi, cảm thấy có chút phiền muộn và thất vọng khó có thể diễn tả bằng lời.

Nhưng liệu có thần tượng hoàn hảo nào lại nộp một bài thi không đạt yêu cầu, khiến người hâm mộ của mình cảm thấy mất mặt?

Cô ta lại làm không tốt rồi.

Nhưng Ninh Tây Vi nhanh chóng giấu đi cảm xúc của mình và khi ngẩng đầu lên, cô ta nhìn thấy Khương Nhạc Xuyên đang vô tình giẫm lên chân Văn Nhân Cảnh và lùi lại phía sau Cố Thất.

Cảnh tượng trông có chút buồn cười, như thể họ đang chơi trò "đuổi bắt" với nhau.

Ninh Tây Vi nhớ lại kế hoạch mình đã đặt ra trước khi đi ngủ đêm qua.

Bây giờ cần phải có một "điểm nhấn" lớn hơn để lấn át điểm số bài thi đại học kém cỏi này.

Vì vậy, cô ta hít một hơi thật sâu, có chút hồi hộp nhìn về phía Cố Thất và hỏi: “Chị Cố Thất, em có thể hỏi chị một câu được không?”

Mọi người đều dồn ánh mắt về phía cô ta.

Cố Thất gật đầu, hỏi lại: “Chuyện gì vậy?”

Ninh Tây Vi kéo tay Cố Thất, dẫn cô đến góc sofa và ghé sát tai cô hỏi nhỏ: “Chị và Khương Nhạc Xuyên đang hẹn hò à? Em chỉ tò mò thôi, không có ý gì khác.”

Cộng đồng mạng: [???]

[Trời ạ, không ngờ Tiểu Tây cũng giống như chúng ta, đều là những người mê câu chuyện của người khác!]

[Tiểu Tây mạng chậm quá rồi! Hai người này không phải là người yêu mà là chị em cơ mà.]

[Hahaha, cô bé này quả là đáng yêu thật! Dám hỏi thẳng mặt người trong cuộc ngay trên chương trình, thật là có gan!]

[Chuyện này chẳng phải là bí mật gì! Vì tất cả chúng ta đều nghe thấy mà!]

Nhìn thấy biểu cảm của Cố Thất trở nên phức tạp hơn, Khương Nhạc Xuyên tò mò ló đầu ra hỏi: “Hai người đang nói gì thế?”

Cố Thất hơi mơ màng chớp mắt, mất vài giây để hiểu được thông tin trong câu hỏi của Ninh Tây Vi.

Chẳng lẽ nhóm sản xuất chưa công bố mối quan hệ của họ ra công chúng sao? Nếu không thì tại sao Ninh Tây Vi lại hỏi một câu kỳ lạ như vậy?

Nhận ra điều này, Cố Thất nhìn về phía Khương Nhạc Xuyên, cảm thấy thật hoang đường và lặp lại câu hỏi của Ninh Tây Vi: “Cô ta hỏi tôi có đang hẹn hò với cậu không.”

Khương Nhạc Xuyên sợ hãi mở to mắt, cậu ấy càng không thể tin nổi: “Đừng nói bậy! Đó là phạm pháp!”

Giang Tri Ngọc bật cười thành tiếng nhìn về phía Ninh Tây Vi, sau đó lấy tay che miệng tỏ ra ngạc nhiên, nói: “Ôi trời, cô ta còn chưa biết à?”

Ninh Tây Vi cũng ngơ ngác: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Cố Thất lại thẳng thắng lặp lại câu hỏi của cô ta trước mặt mọi người mà không có ý định che giấu à?

Hơn nữa, tất cả mọi người ở đây đều nhìn Ninh Tây Vi với vẻ mặt khó hiểu, như thể cô ta vừa hỏi câu hỏi kỳ lạ và vô lý nhất thế giới.

Trái tim Ninh Tây Vi không kiểm soát được bắt đầu đập nhanh, trực giác mách bảo rằng có điều gì đó không hay sắp xảy ra.

Cô ta không biết điều gì vậy? Cô ta nên biết điều gì?

Quan trọng nhất là, tại sao mọi người đều biết điều đó?

Khương Nhạc Xuyên lại nhìn Ninh Tây Vi, vẻ mặt của cậu ấy phần nào cho thấy sự ngỡ ngàng và không thể tin nổi: “Cô đang nghĩ gì thế? Chị ấy là chị tôi, chị ruột đấy.”