Chương 40

Bình luận trực tiếp: [!!!]

[Ối trời, Cố Thất đúng là có năng khiếu hội họa]

[Cố Thất vẽ thế này đoán không khó... đúng là sống động như thật]

[Nét vẽ của cô ấy rất sạch sẽ, giống như những bản phác thảo trong anime mà tôi từng xem]

[Đúng đúng đúng, chị gái vẽ hay quá, tranh của cô ấy thật sự rất đáng yêu, phong cách vẽ rất thoải mái]

[Có thể xin chữ ký của Cố Thất và nhờ cô ấy vẽ một phiên bản chibi không, có chút mong chờ]

[Người phía trước +1! Có thể lập nhóm không?!]

Khi đối diện với đôi mắt sáng rực của Cố Thất, Mộc Nguyên cụp mi xuống, cũng tránh đi ánh mắt của cô, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Quả nhiên.

Chị họ vẫn giống như trước... không thông minh lắm.

Chị ấy lại nghĩ rằng đó là công lao của cậu ấy.

Ánh mắt của Ninh Tây Vi rơi trên những bức tranh đó, cũng có chút mơ hồ.

Cô ta từng thấy những bức tranh tương tự trong nhật ký của người bạn thân.

Chắc là ảo giác thôi, có lẽ chỉ là giống nhau.

Trò chơi đã định thắng thua, nhân viên nhanh chóng mang đệm vào.

Cố Thất và Mộc Nguyên lại giành được hạng nhất, tất nhiên cũng thành công có được chiếc đệm lớn nhất, mềm mại và dày nhất.

Còn Ninh Tây Vi và Chi Tử cùng với anh em nhà họ Giang là hạng hai và ba, cũng lần lượt nhận được những chiếc đệm tương đối thoải mái nhưng rõ ràng là mỏng hơn nhiều.

Chỉ có đệm của Văn Nhân Cảnh và Khương Nhạc Xuyên, hạng tư, là chưa được mang vào.

Khi thấy Cố Thất đứng gần cửa nhất, bất ngờ trợn to mắt, biểu cảm vốn dĩ còn khá bình tĩnh của hai người bọn họ liền có vết nứt.

Hai người nhìn nhau một cái, đều thấy sự bất an trong mắt đối phương.

Theo hiểu biết của họ về Cố Thất, cô mà kinh ngạc như vậy, chắc chắn vấn đề rất lớn.

Quả nhiên.

Khi nhìn thấy nhân viên khiêng hai bó rơm đi vào, hiện trường lập tức rơi vào yên lặng chết chóc.

Không biết ai là người đầu tiên bật cười, sau đó dù là khách mời hay nhân viên đều lần lượt cười thành tiếng.

[Cái gì đây, tôi cười đến nghẹt thở mất!]

[Nhóm đứng cuối thậm chí không có chăn sao? Chơi lớn thật đấy?]

[Lấy trời làm chăn, lấy rơm làm chiếu (?!)]

[Bắt Văn Nhân Cảnh và Khương Nhạc Xuyên ngủ trên rơm!? Đoàn đạo diễn các người dám làm thế chắc có người chống lưng không sợ bị fan tấn công chứ gì?]

[Đó là Khương Nhạc Xuyên đấy! Đó là Văn Nhân Cảnh đấy! Hai người họ từ khi ra mắt đến giờ đã bao giờ chịu khổ thế này chưa!]

[Sốc! Hai đỉnh lưu của giới giải trí phải chịu sự sỉ nhục như vậy! Nhấn vào xem ngay—]

***

Khương Nhạc Xuyên ngớ người, sau đó nhìn Văn Nhân Cảnh: "Tất cả là tại anh đấy."

Văn Nhân Cảnh lườm cậu ấy một cái, ánh mắt đầy sự khó chịu.

Rõ ràng, cả hai người đều không nghĩ rằng việc đứng cuối là lỗi của mình, đều cho rằng đối phương có vấn đề.

Khi nhìn thấy nhân viên trải rơm lên giường của họ, rồi trải ga lên trên, biểu cảm của hai người vẫn rất phức tạp.

Ừm... không phải là đùa đâu.

Thật sự phải ngủ trên đó à?

"Ít nhất họ cũng trải cho chúng ta rồi." Khương Nhạc Xuyên tự an ủi, cũng coi như an ủi Văn Nhân Cảnh.

Văn Nhân Cảnh lại không nể mặt, quay lại nhìn đoàn đạo diễn, hỏi: "Có thể chia lại nhóm không?"

[Văn Nhân Cảnh: Tôi thực sự muốn trốn khỏi đây!]

[Văn Nhân Cảnh thật sự không che giấu nổi sự chán ghét của mình ha ha ha]

[Có lẽ không thể thay đổi được đâu, chương trình gia đình mà, dĩ nhiên phải ở cùng anh chị em nhà mình chứ]

Đạo diễn trả lời: “Kỳ này thì không thể thay đổi được đâu.”

Trên khuôn mặt của Văn Nhân Cảnh lộ rõ vẻ thất vọng.

Cố Thất liếc nhìn, rồi nhắc nhở: “Thực ra ngủ trên rơm cũng khá thoải mái.”

Khương Nhạc Xuyên và Văn Nhân Cảnh đồng loạt nhìn về phía cô.

Ánh mắt của những người khác cũng đổ dồn về phía cô.

Cố Thất mím môi, sau đó tiếp tục nói: “Các cậu có thể làm cho rơm tơi ra thêm một chút.”

[Tôi chứng thực! Cố Thất nói đúng đấy, ngày xưa ở quê người ta vẫn dùng rơm làm đệm mà]