Khương Nhạc Xuyên: ???
Đạo diễn: !!!
Làm sao dám trả lời đây!?
Khương Nhạc Xuyên bật dậy từ ghế sofa: “Văn Nhân Cảnh! Ý anh là gì?”
“Xin lỗi.” Văn Nhân Cảnh nhẹ nhàng nói mà chẳng chút chân thành, rồi chậm rãi bổ sung thêm: “Tôi tưởng cậu là chó, nếu không thì tại sao lại cần chủ nhân đút ăn.”
[Trời ơi hahaha! Miệng của Văn Nhân Cảnh đúng là độc đến tận cùng rồi]
[Anh là anh trai của Khương Nhạc Xuyên, anh chửi Khương Nhạc Xuyên là chó, vậy anh là cái gì đây (đau lòng)]
[Cẩn thận không Khương Nhạc Xuyên cắn anh thật đấy!]
Quả nhiên biểu cảm của Khương Nhạc Xuyên cứng đờ.
Nhưng cậu ấy không cắn Văn Nhân Cảnh, mà quay đầu nhìn Cố Thất, lựa chọn mách lẻo: “Văn Nhân Cảnh chửi chị là chó!”
“Khụ khụ!”
Cố Thất vừa cắn một miếng bánh mì, bị câu nói của Khương Nhạc Xuyên làm suýt nghẹn.
Rõ ràng là Văn Nhân Cảnh chửi cậu ấy mà!
Đừng kéo cô vào chuyện này chứ! Cô thật sự không muốn xen vào chuyện cãi nhau của đám nhỏ này!
Nhưng nếu bỏ mặc Khương Nhạc Xuyên, cậu sẽ rất ồn ào.
Khương Nhạc Xuyên làm ồn = phiền phức.
Cố Thất nghĩ một chút, rồi bẻ đôi chiếc bánh mì trong tay, đưa cho Khương Nhạc Xuyên một nửa.
Để cậu ăn chút gì đó cho đỡ ồn ào, tránh gây rắc rối.
Nửa chiếc bánh mì này đã an ủi được Khương Nhạc Xuyên, cậu vui vẻ nhận lấy rồi nhìn Văn Nhân Cảnh với vẻ thách thức.
Để tránh việc hai người này tiếp tục cãi nhau gây rắc rối cho nhân viên, đạo diễn vội vàng đứng ra thông báo:
“Các vị, chúng ta hãy chọn phòng trước, sau đó mọi người có thể nghỉ ngơi và chuẩn bị trong một tiếng, được không?”
Mọi người đều đồng ý.
Khi các khách mời lên đến tầng hai, nhìn thấy tám cánh cửa phòng mở ra đồng loạt trước mặt, biểu cảm của họ đều có chút phức tạp.
Kích thước các phòng không giống nhau, nhưng nội thất bên trong lại khá giống.
Bởi vì tất cả các phòng đều trống, chỉ có một chiếc giường đặt ở góc.
Hành lý của tất cả các khách mời đều đã được sắp xếp theo thứ tự họ leo lêи đỉиɦ núi, đặt trước cửa các phòng khác nhau.
Đạo diễn tiếp tục thông báo: “Đây chính là phòng của các vị trong mùa này, tiếp theo mọi người có thể thông qua các trò chơi để giành được đồ nội thất, cùng nhau trang trí căn phòng của mình.”
[Ha ha ha, tất cả đồ nội thất đều phải tự mình giành sao?]
[Căn phòng bắt đầu từ con số không]
Hôm nay, phần thưởng của cuộc thi leo núi là giành quyền chọn phòng.
Cố Thất cùng với Mộc Nguyên, người chưa đến hiện trường, có căn phòng lớn nhất. Khương Nhạc Xuyên và Văn Nhân Cảnh, Giang Tri Ngọc và Giang Phùng Chi có bốn phòng có kích thước tương đối giống nhau. Ninh Tây Vi và Chi Tử đứng cuối cùng, chỉ có hai căn phòng nhỏ nhất.
Trong phòng của Cố Thất và Mộc Nguyên là chiếc giường rộng đến hai mét. Còn giường của Ninh Tây Vi và Chi Tử thì chỉ là giường đơn, sự khác biệt rất rõ ràng.
Ninh Tây Vi lộ vẻ thất vọng trên khuôn mặt nhưng vẫn không quên an ủi chị mình trước ống kính: “Không sao đâu chị, chúng ta sẽ cố gắng hết sức trong cuộc thi tiếp theo nhé!”
Chi Tử chỉ đáp lại một tiếng “Ừm” rồi không nói gì thêm.
[Ôi, con gái tôi bị đau lưng mà, cái giường nhỏ này nhìn không thoải mái chút nào]
[Thương Ninh Tây Vi quá! Phải ngủ trong căn phòng nhỏ và còn phải an ủi chị mình, thật là ngoan quá đi]
Tiếp theo là thời gian nghỉ ngơi.
Các khách mời có thể chọn ở lại trong phòng phát sóng trực tiếp tại sảnh hoặc đi về phòng nghỉ để nghỉ ngơi.
Giang Tri Ngọc là người đầu tiên bước vào phòng của mình, cô ta muốn thay bộ váy đỏ chướng mắt này.
Cô ta nhận ra rằng nếu tiếp tục mặc chiếc váy này, người bị mất mặt chỉ có bản thân cô ta mà thôi.
Màu này mà thời trang gì chứ? Giang Tri Ngọc luôn cảm thấy loại màu đỏ tươi này rất quê mùa! Chỉ có người tầm thường như Cố Thất mới hợp với nó!
Những người đã tham gia leo núi đều chọn về phòng để tắm rửa thay quần áo. Chỉ có Khương Nhạc Xuyên chạy xuống lầu, ngồi vào bàn và bắt đầu ăn một cách điên cuồng, mở màn một buổi ăn trực tiếp.