[Lúc Cố Thất nói “nhắm mắt lại” rồi nắm tay Ninh Tây Vi, đúng là thật sự rất đẹp trai.]
[Ai nói Cố Thất kiêu ngạo, tôi cảm thấy tính cách cô ấy rất tốt.]
[Người phía trước +1, cảm giác mỹ nhân chỉ có tính cách trầm lặng và lạnh lùng chút thôi.]
Khương Nhạc Xuyên siết chặt điện thoại, khuôn mặt lộ ra vẻ không vui.
Đó là chị của cậu!
Cô ta gọi bậy bạ cái gì vậy?
Cậu nghĩ như thế rồi đột nhiên nhận ra hôm nay dường như... Cậu vẫn chưa gọi Cố Thất một tiếng chị, thậm chí còn chưa chủ động nói chuyện với cô.
Thật là đáng ghét!
Sao mọi chuyện lại như thế này?
“Cảm ơn chị rất nhiều.”
Ninh Tây Vi giống như bị ma xui quỷ khiến nói với Cố Thất câu này.
Nơi mà Ninh Tây Vi ghét nhất chính là khu mộ.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chỉ đến những nơi này hai lần.
Một lần là khi nhỏ bị chị bỏ rơi ở đây, một lần là lễ tang của người bạn thân nhất.
Chỉ khi nắm chặt tay Cố Thất và đi theo sau cô, Ninh Tây Vi mới có thể miễn cưỡng đi qua khu mộ này.
Thật sự rất đáng ghét.
Nếu biết trước tình hình như thế này thì đã không làm nhiệm vụ rồi, Ninh Tây Vi cảm thấy rất bực bội.
Nói là cảm kích Cố Thất thì không đến mức đó.
Dù sao trước ống kính, ai lại không thêm vài phần diễn xuất chứ? Nếu chỉ thế mà cảm động thì bao năm cô ấy lăn lộn trong giới này quá vô ích.
Ninh Tây Vi đi theo sau Cố Thất một đoạn rồi theo chỉ dẫn của cô đi về hướng đường lớn, nắm chặt chai nước và bánh mì mà Cố Thất đã chia sẻ.
Chỉ là chút ân huệ nhỏ.
Cô ấy nghĩ vậy nhưng lại có chút khó chịu mà mím môi.
***
Một chút việc nhỏ này, Cố Thất cũng không để ở trong lòng.
Dẫn đường cho Ninh Tây Vi chỉ là chuyện tiện đường nhưng cũng đã mất chút thời gian nên Cố Thất tiếp tục tăng tốc độ bước chân.
Nếu cho nhϊếp ảnh gia của Cố Thất thêm một cơ hội -
Anh ta thà chết, nhảy xuống núi, cũng không bao giờ tự tìm khổ như vậy!
Khi họ đi qua một nhà máy bỏ hoang và lại đi qua khu mộ thứ ba, đôi chân của anh ta từ run rẩy đã trở nên tê liệt, trong lòng liên tục niệm “không cố ý mạo phạm” mà đi sát theo sau Cố Thất.
Khi quay phim chỉ còn một hơi thở, cuối cùng cũng theo Cố Thất đến đỉnh núi, nhìn thấy dấu hiệu của đạo diễn và các nhân viên khác, anh ta chỉ cảm thấy nước mắt sắp trào ra.
Cố Thất không ngờ mình lại là người đến đầu tiên.
Cư dân mạng cũng ngạc nhiên không kém.
[Người đầu tiên lêи đỉиɦ lại là Cố Thất sao?]
[Cuối cùng cũng hiểu tại sao Cố Thất không gia nhập đội khác, vì cô ấy có thực lực mà.]
[Nếu tôi là Cố Thất, tôi cũng tự lập nhóm, bản thân có thể về nhất thì cần gì mang theo gánh nặng.]
[Fan của Cố Thất đừng quá đáng, cô ấy chỉ may mắn biết con đường gần thôi, cũng không nói lên điều gì.]
Cố Thất quay lại nhìn người quay phim, nói: “Anh vất vả rồi.”
“Không vất vả... Ọe - !”
Quay phim còn chưa kịp mở miệng khách sáo với Cố Thất thì đã lập tức nôn ra.
[Trời ơi, thật sao?]
[Anh quay phim thật sự vất vả rồi! Đừng cứng miệng nữa.]
[Lầu trên nói đúng, nhϊếp ảnh gia mệt đến thế này, con đường nhỏ cũng rất khó khăn mà.]
[Điều hài hước hơn là ba lô của anh quay phim bây giờ đang đeo trên người Cố Thất, ha ha ha.]
[Không chỉ có ba lô, giữa đường Cố Thất còn cầm máy quay tự mình quay phim giúp anh quay phim.]
[Lúc đó biểu cảm của Cố Thất thật phức tạp, tôi nghĩ cô ấy chỉ thiếu mỗi việc cõng cả anh quay phim trên lưng thôi, ha ha ha.]
[Người đàn ông vô dụng chỉ làm chậm bước tiến của Cố Thất thôi!]
Cố Thất là người đầu tiên lêи đỉиɦ, theo sắp xếp của đoàn chương trình, cô ngồi nghỉ trong lều.
Khoảng hai mươi phút sau, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.
Trong đám đông, một cái đầu tóc vàng sáng chạy về phía họ, trông có vẻ cũng rất mệt nhưng lại vì vui mừng mà vẫy tay kêu: “Đầu tiên! Tôi là người đầu tiên...”