Chương 26

[Trông như cô ấy rất quen thuộc nhưng trên bản đồ không có con đường này mà.]

[Cổng Nam cũng có con đường nhỏ lên núi nhưng sẽ đi qua...]

[Lầu trên nói nửa chừng làm gì? Sẽ đi qua cái gì?]

[Đừng khiến người ta tò mò như vậy!]

[Cũng không có gì, chỉ là sẽ đi qua ba khu mộ và một nhà máy bỏ hoang thôi.]

[?]

[... Cậu gọi đó là không có gì sao?]

[Cố Thất mạnh mẽ vậy sao? Cô ấy đi con đường này luôn à? Ý chí thắng thua cũng mạnh quá rồi.]

[Tìm thấy người muốn thắng hơn cả Khương Nhạc Xuyên rồi.]

[@Khương Nhạc Xuyên, nếu không thì hai người đánh nhau đi.]

[Hai người này ngoài việc thích tỏ ra nghiêm túc, hóa ra trong chuyện thắng thua cũng giống nhau vậy.]

[Trời ơi, hai người này mới nên là một gia đình đấy.]

[Văn Nhân Cảnh: Tôi nên ở dưới gầm xe.]

[Vậy nên... thật sự không ai thấy Cố Thất và Khương Nhạc Xuyên hợp nhau sao? Đừng quên tin đồn giữa họ vẫn chưa có lời giải thích đấy!]

[Lại quên mất Văn Nhân Cảnh rồi phải không? Lại làm loạn nữa bây giờ!]

Thực ra Cố Thất không có ý chí thắng thua mạnh như vậy.

Cô đơn giản chỉ nghĩ rằng con đường này gần nhất, leo lên sẽ tiết kiệm thời gian và công sức.

Cố Thất nghĩ vậy rồi không ngừng tăng tốc độ bước chân.

Người quay phim theo sau cô, ban đầu không thấy gì nhưng sau nửa giờ leo trèo anh ta không thấy cô chậm lại, thể lực của anh ta dần dần không theo kịp cô.

Hơn nữa quan trọng hơn là...

Con đường họ đi rất kỳ lạ, không phải là con đường do chương trình cung cấp, sau nửa giờ họ cũng không gặp một du khách nào.

Mặc dù vì lý do quay phim, chương trình có hạn chế số lượng người nhưng không đến mức lạnh lẽo thế này chứ?

Trông như sắp băng qua một khu rừng.

Cuối cùng nhϊếp ảnh gia cũng không chịu nổi, hỏi: “Cô Cố, chúng ta đang đi đường nào vậy?”

“Đường nhỏ.” Cố Thất trả lời, bước chân vẫn nhanh như cũ.

[Nghe cô nói câu đó giống như nói cho có lệ vậy.]

[Cố Thất quả nhiên vẫn cao ngạo lạnh lùng như mọi khi.]

[Gương mặt của Cố Thất thật là tuyệt vời, núi non xanh biếc và váy đỏ, không biết còn tưởng cô ấy đến đây để chụp ảnh chân dung.]

[Thật sự rất mạnh mẽ, sao có người đi bộ mà dáng vẻ lại đẹp thế này, tuyệt vời.]

[@Nữ Oa, cho một lời giải thích đi?]

Rất nhanh sau đó vì Cố Thất không nói nhiều, số lượng người xem trực tiếp vốn ít trong phòng của cô đang ngày càng giảm, mọi người đều tản sang các phòng khác.

Nhưng bước chân của cô đột nhiên dừng lại.

Người quay phim thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng Cố Thất cũng không chịu nổi.

Cố Thất quay đầu nhìn nhϊếp ảnh gia, thấy trên trán anh ta đổ đầy mồ hôi, lập tức hỏi: “Rất mệt sao?”

Người quay phim llịch sự nói: “Nếu cô mệt thì chúng ta có thể nghỉ một chút.”

“Tôi không mệt.” Cố Thất nhìn vào mắt anh ta, hỏi lại: “Anh còn có thể tiếp tục không?”

Quay phim : ?

Cơ thể thực sự mệt mỏi, nhưng tự tôn không cho phép anh ta thừa nhận thể lực của mình kém hơn một nữ minh tinh, chỉ có thể cắn răng chịu đựng: “Tất nhiên là có thể.”

Cố Thất gật đầu tỏ vẻ hiểu, để lại một câu “Mệt thì nói với tôi” rồi tiếp tục đi.

Quay phim: ?

Cô thực sự không cần nghỉ sao?

[Anh quay phim... anh thực sự không mệt sao? Nhưng anh đang thở gấp đấy!]

[Lầu trên không hiểu gì sao? Đây là vấn đề của tự tôn đàn ông!]

[Nhưng thể lực của Cố Thất thực sự tốt, bên kia hiện tại Khương Nhạc Xuyên là người dẫn đầu nhưng cậu ấy đã nghỉ hai lần rồi.]

[Đơn giản là lúc đầu Khương Nhạc Xuyên chạy quá nhanh thôi mà? Ai chạy marathon mà lại chạy nhanh từ đầu như thế!]

[Báo cáo! Sau khi xác nhận Khương Nhạc Xuyên rất khó đối phó, Văn Nhân Cảnh đã lập tức xuống núi rồi!]

[Văn Nhân Cảnh: Em trai cố gắng, anh trai không thể tiếp tục nỗ lực được nữa.]

[Ha ha ha ha thật sự là anh trai nói dối không chớp mắt.]

[Cố Thất trông vẫn rất ổn.]

[Tôi cảm thấy không chừng Cố Thất thật sự sẽ thắng, Khương Nhạc Xuyên nguy rồi!]