Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Khương Nhạc Xuyên, đợi một câu trả lời.
Khương Nhạc Xuyên: ... Cậu thực sự không mặc gì ở trong.
Cậu bỏ cuộc, nói: “Tôi nghĩ sẽ ghi hình trong nhà, lúc nào cũng có điều hòa.”
Vì vậy mặc cao cổ cũng là hợp lý mà, ai muốn mặc hai lớp trong thời tiết này chứ? Nóng lắm!
Sau khi biết lý do Khương Nhạc Xuyên không chịu cởϊ áσ khoác, nhân viên đưa cho cậu một chiếc áo thun để thay.
Cố Thất cúi đầu nhìn chiếc váy trên người mình, nói: “Tôi cũng muốn thay đồ.”
Đạo diễn chưa kịp nói gì thì giọng nói mềm mại của Giang Tri Ngọc vang lên: “Đạo diễn, nhóm chắc không chuẩn bị nhiều đồ như vậy đâu.”
Giang Tri Ngọc đi tới, lại nói thêm: “Tôi chỉ nói vậy thôi, nếu có thì tốt quá, tôi cũng muốn thay một bộ nữa.”
Sao đạo diễn lại không nhìn ra tâm tư của tiểu thư Giang, rõ ràng là không muốn họ cung cấp đồ thay thế cho Cố Thất, quyết định để cô mặc váy leo hết chặng đường.
Đạo diễn cũng không dám đắc tội với Giang Tri Ngọc, dù sao cô ta mới là người được nhà đầu tư ưu ái, chỉ có thể cười gượng nói: “Xin lỗi hai cô! Đồ dự phòng chỉ có một bộ thôi.”
Trên mặt Giang Tri Ngọc lộ vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng thì rất đắc ý, đạo diễn này cũng hiểu chuyện.
Mặc cùng một bộ đồ mà Cố Thất lại xinh đẹp hơn cô ta sao?
Vậy thì cô ta muốn xem thử, Cố Thất mặc váy leo núi về sẽ trông nhếch nhác thế nào.
Cố Thất vốn chỉ nói vu vơ, không có cũng không sao.
Nhưng Khương Nhạc Xuyên lại đưa chiếc áo sơ mi còn chưa kịp thay cho cô, nói: “Không biết đã giặt chưa, bẩn chết đi được, cho chị đấy.”
[Khương Nhạc Xuyên, trong một giờ ngắn ngủi đã khiến tôi không biết bao nhiêu lần ngạc nhiên, anh có chút EQ nào không vậy?]
[Thật là vô lễ, cảm giác đang chuyển từ yêu thích sang ghét bỏ.]
Cũng có người yếu ớt nêu lên quan điểm của mình.
[Chỉ có tôi nghĩ rằng Khương Nhạc Xuyên chỉ đang tìm cớ để đưa chiếc áo này cho Cố Thất sao? Dù sao mặc váy leo núi cũng không tiện lắm.]
Tất nhiên, quan điểm này không được nhiều người đồng tình, nhanh chóng bị lấp đi bởi số lượng lớn bình luận.
Cố Thất nhìn Khương Nhạc Xuyên, tưởng tượng cảnh cậu leo núi với nửa thân trên trần trụi, thấy cảnh tượng này thực sự không đẹp mắt.
Lại thêm mái tóc vàng của cậu chẳng khác gì một loài linh trưởng mới biết đi bằng hai chân.
Vì vậy cô phất tay: “Cậu giữ lại đi.”
Văn Nhân Cảnh đi ngang qua, nhìn chiếc áo sơ mi dài tay trên người mình, thấy hai người này “nhường nhịn” nhau, không khách sáo đưa tay định lấy chiếc áo sơ mi trên tay Khương Nhạc Xuyên: “Cậu không cần thì đưa tôi.”
“Cút đi!” Khương Nhạc Xuyên không vui lườm cậu ta rồi lập tức quay lại xe thay đồ.
[Ha ha ha ha, sao hai người này lại gặp được nhau vậy chứ?]
[Văn Nhân Cảnh, anh chọc cậu ta làm gì chứ!]
[Khương Nhạc Xuyên: Tôi thà không mặc, ném xuống đất, giẫm vài cái còn hơn đưa cho anh!]
Máy quay chính nhanh chóng chuyển tới phía Giang Tri Ngọc.
“Hung dữ quá.” Văn Nhân Cảnh chế nhạo Khương Nhạc Xuyên một câu rồi nhìn sang Cố Thất.
Cậu ta ra hiệu cho quay phim đi xa một chút, dùng tay đẩy mic ra, đi tới bên cạnh Cố Thất, dường như suy nghĩ gì đó nói: “Nhưng mà tên đó ở bên cạnh anh em nhà họ Giang thì lại ngoan ngoãn như một con chó vậy, chị không tức giận sao?”
Cố Thất nhìn Văn Nhân Cảnh, hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
“Không có gì, chỉ đùa chút thôi.” Văn Nhân Cảnh nghiêng đầu, lại nở nụ cười, nói: “Cố gắng leo núi nhé, chị gái.”
Cố Thất không hiểu tại sao Văn Nhân Cảnh đột nhiên chạy tới nói xấu Khương Nhạc Xuyên với cô, làm vậy để chi.
Quan hệ giữa Văn Nhân Cảnh và Khương Nhạc Xuyên thực ra rất phức tạp, bề ngoài hai người tỏ ra ghét nhau nhưng trong thâm tâm lại coi nhau như anh em, ít nhất còn thân thiết hơn với cô.
Nếu không thì trong cốt truyện gốc, khi Khương Nhạc Xuyên chết vì nữ chính, Văn Nhân Cảnh sẽ không vì thế mà có ác cảm và xa cách với Thẩm An Nhiên.