Chương 68: Cửu gia, tôi sợ

Triệu Văn Bác cười lạnh một tiếng, đi lên phía trước nói: "Buổi sáng, thời điểm cùng tôi tranh luận không phải cô rất phánh lối sao? Thế nào bây giờ lại bày ra bộ mặt sợ hãi? Hiện tại sợ cũng đã chậm. Loại điếm như cô vốn giảo hoạt, tôi không thèm cùng cô nói nhảm; cứ tiêm trước cho cô ta một liều”

Nghe vậy đám đàn ông sau lưng hắn bắt đầu rục rịch tiến lại gần. Trên tay cầm một ống tiêm mà bên trong đó là một loại chất lỏng màu trắng.

Hạ Sanh Ca thanh âm phát ra càng run rẩy, "Đây là cái gì? Mấy người các cậu muốn làm gì?"

Đột nhiên cô giống như là nhớ tới cái gì đó, thanh âm phát ra đột nhiên rất cao, “Đây chính là cái đồ vật mà mấy người dùng để đối phó với Giang Viện Viện đúng không?”

Tiền Hạo Nhiên cười to nói: "Thật ra cô rất thông minh, vậy mà cô cũng đoán ra được? Bất quá ta có thể nói cho cô cái hàng cô đang dùng lại lợi hại hơn những hàng thường mà mấy minh tinh khác dùng nhiều. Tôi liền đợi cô sau khi có cái chất này vào người lại sống như thế nào. Ha Ha Ha”

Hạ Sanh Ca thu liễm lại biểu lộ sợ hãi, vòn qua bàn làm việc chậm rãi tới gần đám người Triệu Văn Bác, lạnh lùng nói: “Triệu Văn Bác, Tiền Hạo Nhiên, mấy người không biết ép buộc người khác tiêm những thứ đó là phạm pháp sao? Huống gì tôi cũng không làm ra những chuyện gì có lỗi với mấy người, chỉ là mấy người muốn mảnh đất trong tay ta nhưng ta lại không chịu, chỉ vì lý do đó mà mấy người muốn hủy ta”

Triệu Văn Bác âm trầm cười nói: "Duy nhất một mảnh đất mà cô làm khó bọn ta, mảnh đất đó vốn dĩ phải vào tay bọn tôi; cô lấy tư cách gì mà đem mảnh đất đó đưa vào tay Lục Cửu Thành kia”

Đang khi nói chuyện, đám người phía sau đã đi đến trước mặt Hạ Sanh Ca. Bàn tay hướng về phía Hạ Sanh Ca mà bắt tới.

Hạ Sanh ca có chút nghiêng người tránh qua, ngón tay hoa anh đào chậm rãi lướt trên điện thoại đi động nhẹ nhàng ấn nút xuống, sau đó hướng về phía trong văn phòng chậm rãi nói: “Cửu gia, anh nghe thấy rõ chứ, tôi vì muốn đem mảnh đất mà ông nội để lại cho anh mà bọn hắn liền có ý muốn gϊếŧ”

Nói xong liền dừng một chút, thanh âm mềm mềm nâng nhẹ lên một tông: “Cửu gia, tôi sợ hãi”

Trong văn phòng, một lát rơi vào trong tĩnh lặng.

Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo Nhiên chỉ cảm thấy trong nháy mắt, huyệt dịch không còn chút nào, khuôn mặt trắng bệch, tay chân cũng ẩn ẩn phát lạnh.

Bọn hắn trợn mắt lên, trơ mắt nhìn một người đàn ông từ văn phòng chậm rãi đi tới. Dù là dưới ánh đèn mờ mừo cũng nhìn ra hình dạng người đàn ông đẹp đến hút hồn. Triệu văn Bác cùng Tiền Hạo Nhiên nhìn thấy người này theo bản năng liền sợ hãi.

Lục Cửu Thành!

Người đàn ông này không cần làm gì chỉ cần đứng ở đó nhưng cũng làm cho người ta cảm giác bức bách, muốn thở cũng không nổi. Phảng phất ngay một lúc nào đó sẽ bị hắn kéo xuống địa ngục, vĩnh thế không được siêu sinh.

Tiền Hạo Nhiên lắp bắp nói: "Cửu, Cửu Gia... tại sao anh lại ở chỗ này?"

Lục Cửu Thành cứ vậy đứng đó không có động tĩnh gì, chỉ chầm chậm mở miệng: “Nghe nói mấy người muốn cướp đồ mà cô ấy muốn đưa cho tôi, vì thế tôi đến đây xem mấy người cướp nó đi bằng cách nào”

Lục Cửu Thành nhướn mày nói: “Nghe nói mấy người muốn cướp đồ mà vị hôn thê của tôi, nên tôi đến xem mấy người làm sao để cướp nó”. Sau đó hắn tùy ý chụp tới, kim châm kia nguyên bản nằm trong tay đám người Triệu Văn Bác không biết bằng cách nào lại nằm trong tay Lục Cửu Thành.

Người đàn ông này có thể khiến người ta sống không bằng chết, lúc này đang nhếch miện cười nhạt: “Thiên sứ chi hôn, thật sự muốn dùng thứ thuốc này khốc chế Sanh Ca sao”

Một bên kia, Hạ Sanh Ca nghe được bốn chữ “thiên sứ chi hôn” không nhịn được đồng tử co rút gắt gao

Triệu Văn Bác đứng cạnh giống như bị ai điểm huyệt vậy, đứng trân người ở đó: “Cửu gia, ngài biết... biết loại thuốc này sao?”. Nói đến đoạn giọng hắn liền run rẩy: “Xin anh tha cho chúng tôi, là so chúng tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn, anh tha cho chúng tôi lần này tôi hứa sẽ không tái phạm lại”

Nhưng Lục Cửu Thành nghe không lọt tai bất kì một lời nào, hắn chậm rãi đưa ống tiêm trên tay cho Tần Việt, không nhanh không chậm nói: “Báo cảnh sát đi, dựa theo liều lượng này cũng đáng bị tử hình rồi”

Đám người đi theo Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo Nhiên muốn xông lên đoạt lấy nhưng ngay lập tức lảo đảo, trực tiếp đυ.ng phải ống tiêm. Hắn cảm thấy trên cánh tay mát lạnh, đồng tử hoảng sợ mở to.

Chất lỏng trong kim tiêm chậm rãi đẩy vào trong cơ thể hắn, tựa như là tử thần đang ngấp ngóe bên cạnh.

"Không ——! ! !"

Nhưng tất cả đều không kịp, kim tiêm vừa rồi toàn bộ đã rỗng tuếch, chất lỏng cũng chậm rãi đi vào trong cơ thể hắn. Tên côn đồ lộ ra khuôn mặt tuyệt vọng, muốn nhào tới chỗ Lục Cửu Thành, nhưng rất nhanh bóng tối đã bao chùm, hắn cũng ngất lịm đi trong tích tắc.

Triệu Văn Bác cùng Tiền Hạo Nhiên lập tức mặt xám như tro.

Mà làm cho bọn hắn hoảng sợ nhất là, cái tên bị thiên sứ chi hồn tiêm vào, dược liệu trong thuốc bắn đầu phát tán, thân thể kịch liệt co quắp, trong miệng càng không ngừng phun ra bọt màu trắng. Nhưng hết lần này đến lần khấc hắn vẫn lộ ra những tràng cười ha hả mà điên cuồng, cực kì dọa người.

Đây chính là thiên sứ chi hồn, địa ngục vì nó mà rộng mở.

Lục Cửu Thành vừa vứt ống tiêm xuống, ngay lập tức liền có người mang khắn trắng cho anh, nhìn bàn tay dài trắng nõn, xương khớp rõ ràng kia vậy mà đã đưa một người xuống tận cánh cửa địa ngục ngay trong chốc lát, sau đó quay người nhìn vào chính diện Tiền Hạo Nhiên và Triệu văn Bác

Ngay lúc này Tiền Hạo Nhiên cũng nhịn không được nữa, phù phù một tiếng té quỵ dưới đất.