Chương 47

Cố Cảnh Luật còn chưa nói gì, Lý Thu Nghi đã mở miệng trước, cô chỉ vào Nhan Vũ, tuy rằng như vậy rất không lễ phép, nhưng cô không quản được nhiều như vậy. “Đây là lý do cậu muốn tôi đi?”

Cố Cảnh Luật nhíu mày, “Tôi hẹn hò với người yêu, không thể có thêm người thứ 3. Thu Nghi, chị đi trước đi, hôm khác tôi mời chị ăn cơm.”

“Người yêu?” Lý Thu Nghi cười giận dữ, “Cảnh Luật, cậu cảm thấy cha mẹ cậu sẽ chấp nhận một người đàn ông lớn hơn cậu gần 10 tuổi ư?”

Vẻ mặt Cố Cảnh Luật càng thêm mất hứng, “Đây là chuyện gia đình tôi, không cần chị thay tôi quan tâm.”

“Cố Cảnh Luật! Cậu quên Nhan Vũ đã từng đối xử với mình thế nào sao? Anh ta chính là vì 40 vạn mà dứt khoát kiên quyết rời xa cậu!”

Nhan Vũ có thể chắc chắn một điều là Lý Thu Nghi đang cực kỳ tức giận, bởi vì cô vừa gọi “Cố Cảnh Luật”, cả tên lẫn họ. Vừa nghe Lý Thu Nghi nói vậy, Nhan Vũ khó tránh khỏi có chút chột dạ. Dù rằng anh lúc trước không phải hoàn toàn vì tiền mới rời khỏi Cố Cảnh Luật, mà do thấy mình và hắn căn bản không hợp, người ta lại không thích mình, nên dứt khoát lợi dụng hiểu lầm của Lý Thu Nghi trực tiếp cầm tiền chạy lấy người. Nhưng bất kể ra sao, anh cũng từng “vứt bỏ” Cố Cảnh Luật, đây là sự thật không thể chối cãi. Nhan Vũ quay đầu nhìn Cố Cảnh Luật.

Cố Cảnh Luật hờ hững đáp: “Vậy thì sao, tôi không quan tâm.”

“Cậu…nói gì?” Lý Thu Nghi quả thực không thể tin vào tai mình.

“Tôi nói tôi không quan tâm.” Cố Cảnh Luật nhàn nhạt lặp lại, “Nếu anh ấy thật sự thích tiền như vậy, sau này thiếu tiền có thể tìm tôi. Tôi tình nguyện làm máy rút tiền của anh ấy. Chỉ cần anh ấy ở bên tôi là được.”

Nhan Vũ nhìn người đàn ông đẹp trai tên Cố Cảnh Luật kia, chỉ cảm thấy da mặt nóng lên, tim đập dồn dập, lòng bàn tay rịn mồ hôi, một dòng điện lưu bùm bùm len lỏi trong cơ thể. Nhan Vũ không ngờ, khiến mình hoàn toàn thất thủ không phải gương mặt Cố Cảnh Luật, cũng không phải câu “Tôi thích anh”, mà là “Tôi tình nguyện làm máy rút tiền của anh ấy.” Anh cảm thấy bốn phía đều tràn ngập bong bóng màu hồng, Nhan Vũ nghĩ, lần này bản thân thật sự bị điện giật rồi.

Lý Thu Nghi sửng sốt nửa ngày không phản ứng. Những lời này thật là do Cố Cảnh Luật cao ngạo nói sao? Lý Thu Nghi tự cho mình hiểu rõ Cố Cảnh Luật, cô nghĩ dù là ở phương diện tình cảm, Cố Cảnh Luật vẫn sẽ duy trì cái tự tôn cao ngất ngưởng của hắn, sẽ không chủ động nói thích, sẽ không theo đuổi người khác, bằng không cũng sẽ không thầm mến mình lâu như vậy cũng không nói ra. Nhưng giờ đây Cố Cảnh Luật lại nói không quan tâm, hắn bất chấp Nhan Vũ có thích mình thật hay không, chỉ cần có Nhan Vũ ở bên là được rồi.

Lý Thu Nghi không cam lòng…Trong 6 năm Cố Cảnh Luật xuất ngoại du học, cô gần như dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của mình cho hắn, hắn cũng rất tốt với cô, sẽ cùng cô ăn cơm, xem bộ film cô đóng, nhưng mà, những việc đó cùng với bạn bè có gì khác nhau đâu?

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng Lý Thu Nghi biết chính mình đã thua rồi, thua thảm hại. Hoặc giả, cô cho tới bây giờ vốn chưa từng xuất hiện trong đó.

Lý Thu Nghi trầm mặc trong chốc lát, miễn cưỡng cười nói: “Cậu nói rất đúng, đây là chuyện của hai người, cậu thích thế nào thì là như vậy. Tôi sẽ không xen vào nữa.” Nói xong, liền đeo kính đen ra khỏi nhà hàng.

Lý Thu Nghi đi rồi, hai người ngồi xuống bắt đầu hưởng thụ bữa tối dưới ánh nến.

Nhan Vũ hỏi hắn: “Rốt cuộc sao lại thế này? Sao Lý Thu Nghi lại ở đây.”

“Trùng hợp gặp phải. Cô ấy nói muốn ăn cơm với tôi, tôi nói có hẹn với người yêu rồi, không tiện. Cô ấy một mực đòi ở lại để trông thấy anh.” Cố Cảnh Luật nói xong, phát hiện Nhan Vũ vẫn dùng ánh mắt bỏng rát nhìn mình, đến mức hắn cảm thấy người mình sắp cháy đến nơi rồi. Hắn buông dao nĩa, đen mặt hỏi: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”

“Đẹp trai nên nhìn đó.”

Cố Cảnh Luật không hề khách khí đáp: “Uống thuốc chưa?”

Nhan Vũ mặt thất vọng, “Cậu không phải rất yêu tôi sao? Vừa mới nói dễ nghe như thế, nói chuyện với tôi đã lại độc miệng rồi?”

Cố Cảnh Luật bị nghẹn một chút, “Tôi thích đấy, anh quản được chắc?”

Nhan Vũ cười hì hì nói: “Cũng chỉ có tôi chịu được cậu. Đúng rồi, cậu vừa nói tình nguyện trở thành máy rút tiền của tôi là thật à?”

“Nói cho anh nghe vậy thôi, coi như an ủi anh trước đây liều mạng như vậy.”

“…”

Cố Cảnh Luật đưa beefsteak đã được cắt đến trước mặt Nhan Vũ, “Nói thì nói thế, nhưng anh thiếu tiền đương nhiên có thể tìm tôi, có điều anh là Nhan gia Nhị thiếu cơ mà, làm sao thiếu tiền cho được.”

“Tôi chỉ ăn lương nhân viên quèn công ty cậu thôi mà.” Nhan Vũ rầu rĩ không vui.

“Tiền là việc nhỏ. Nếu anh cho là còn có thể vì lý do vớ vẩn mà chấp nhận…Hừ, không được, mặc xác là loại lý do gì, anh còn không nói một tiếng rời đi tôi sẽ đánh gãy chân anh đấy, hiểu chưa?”

“…” Nhan Vũ trợn mắt há mồm.

“Nói chuyện!”

Nhan Vũ nhất thời bị dáng vẻ tổng tài khí phách của Cố Cảnh Luật đồ sát, hai mắt tràn trề tình yêu.

“Cố Cảnh Luật à, chúng ta về nhà đi.”

“Không được, ăn xong chúng ta còn phải đi xem film. Hôm nay tôi đã cố ý đặt phòng tình nhân, chúng ta qua đêm bên ngoài, thay đổi môi trường chút.”

Nhan Vũ gật gật đầu, “Chúng ta đừng xem film, tới khách sạn luôn đi. Tôi muốn làm với cậu.”

“Waiter, tính tiền!”

Đương nhiên, Nhan Vũ có suy nghĩ này cũng không phải đột nhiên động dục, chẳng lẽ lại đi rêu rao là bị Cố Cảnh Luật làm cho cảm động nên tự nguyện dâng tiểu cúc hoa lên cho hắn à?

Khổ nỗi cho dù là đang trong thời khắc lưỡng tình tương duyệt ngọt ngào thì kỹ thuật của Cố Cảnh Luật vẫn cứ tra đến khiến người ta giận sôi. Dù vậy Nhan Vũ để biểu đạt tình yêu tràn trề trong tim, vẫn rất phối hợp ở trên giường rầm rì, lại tượng trưng kêu lên hai câu.

“Ưm, sâu một chút…”

Cố Cảnh Luật dừng động tác, khựng lại ba giây, mặt đầy vô tội nói: “Nhưng tôi chỉ dài có vậy thôi.”

“…”

“Anh chê tôi ngắn đúng không?!” Cố Cảnh Luật đột nhiên phản ứng lại.

“Không có, tuyệt đối không có!” Nhan Vũ khóc không ra nước mắt, nghĩ lấy lòng Cố Cảnh Luật sao lại khó vậy chứ? Còn nữa, còn phải luyện bao lâu thì kỹ năng H của Cố đại tổng tài mới có thể nâng cao được đây!

Bị hoài nghi năng lực nào đó đương nhiên khiến Cố Cảnh Luật khó chịu, hắn vừa định phát tác, lại nhớ đến con số mới thấy trên đồng hồ đeo tay, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Kết thúc

Nói thật, cả gia đình lẫn bạn bè của Nhan Vũ và Cố Cảnh Luật đều không xem trọng tình cảm của hai người họ. Nhan Tiêu cùng Lục Khê cảm thấy Cố Cảnh Luật tính tình quá kiêu ngạo, không biết săn sóc người khác, Nhan Vũ theo hắn sẽ ăn đủ, mà gia đình Cố Cảnh Luật cũng tuyệt đối không chấp nhận bọn họ.

Quả nhiên, Cố Cảnh Luật vừa come out với gia đình xong lập tức bị đánh cho một trận, đuổi khỏi nhà, bá đạo tổng tài cũng không được làm nữa. Cơ mà Cố Cảnh Luật hắn đếch sợ, hắn không phải tổng tài, đã có bà xã hắn là…em trai tổng tài, không có chuyện hắn chẳng có nhà để về, cũng chẳng lo đói chết. Càng làm các bô lão Cố gia buồn bực hơn là, bọn họ không thể làm gì Nhan gia Nhị thiếu gia được! Biết sao bây giờ, người ta cũng không phải nữ chủ không có bối cảnh, Nhan Tiêu là anh trai cậu ta, lại còn cưng chiều em trai hết mực, nếu Nhan Vũ xảy ra chuyện gì Cố gia phỏng chừng cũng không yên ổn. Huống chi, Cố Cảnh Luật có “bất hiếu” thế chứ “bất hiếu” nữa thì vẫn là con trai độc nhất uhu…

Ngày từng ngày trôi qua, hai người càng yêu càng ra dáng, tuy rằng cái tính ngạo kiều cùng độc mồm độc miệng của Cố Cảnh Luật vẫn không đổi được, nhưng biết sao đây, Nhan Vũ đành chịu vậy. Nếu Cố Cảnh Luật đột nhiên biến thành một người đàn ông ấm áp dịu dàng săn sóc, Nhan Vũ cảm thấy bản thân sẽ bị lôi đến nhảy lầu mất.

Cuối cùng ai cũng không làm gì được bọn họ. Ai bảo một người muốn đánh, một người lại muốn bị đánh cơ chứ, trời sinh một đôi. Cũng đừng cự nự nữa, thành thành thật thật mà yêu nhau đi.

Về phần kỹ năng H của Cố Cảnh Luật đã tu luyện đến đâu rồi…E là chỉ có mình Nhan Vũ mới biết được.

Toàn văn hoàn