Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Bá Đạo Thiếu Gia Hàng Ngày Ở Chung

Chương 22

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ thành phố đến nhà Đỗ Vũ Ninh chỉ cần ba giờ ngồi xe lửa, vé Nhan Vũ mua là vé ngồi. Hai người vất vả lắm mới lên được xe, lại bi ai phát hiện bên trong cũng đông không kém, rất nhiều người vì không có chỗ ngồi mà đứng đầy hai bên đường đi, Nhan Vũ tốn sức chín trâu hai hổ mới chen qua được tầng tầng lớp lớp chướng ngại vật tìm được chỗ của bọn họ. Nhưng chỗ ngồi đã bị một đôi tình nhân trẻ đang liếc mắt đưa tình chiếm mất.

Nhan Vũ kiểm tra vé xe lửa của mình cùng Cố Cảnh Luật, cười nói: “Ngại quá, hai ghế này là của chúng tôi.”

Cậu trai nọ lười biếng nhìn Nhan Vũ, cùng bạn gái gã không quá tình nguyện đứng lên.

Cố Cảnh Luật dọc theo đường đi sắc mặt càng ngày càng khó coi, hiện tại lại ngồi ở chỗ chật hẹp như vậy, đôi chân dài căn bản không có cách nào duỗi thẳng.

Nhan Vũ dỗ dành nam thần nhà mình: “Cậu chịu khó một chút, xuống ngay ấy mà.”

Cố Cảnh Luật than thở: “Còn tận ba tiếng nữa.”

“Cậu lấy di động hoặc máy tính bảng ra chơi đi, thời gian sẽ trôi nhanh hơn.”

Cố Cảnh Luật tuy rằng khó chịu, nhưng hiểu được oán giận cũng không giải quyết được vấn đề gì. Hắn lấy máy tính bảng ra, bắt đầu chơi game.

Nhan Vũ phát hiện từ khi bọn họ ngồi xuống, con bé trong đôi tình nhân kia nói chuyện với bạn trai không còn vui vẻ như trước nữa, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Cố Cảnh Luật. Trong cái thế giới nhìn mặt bắt hình dong này, chuyện như vậy quả thực rất bình thường, dù sao đẹp trai đến mức như Cố Cảnh Luật cũng không dễ gặp.

Mười phút sau, con bé không vui, cứ ồn ào nào là mệt quá, chân mỏi quá. Nhan Vũ nhìn cô ta lưng hùm vai gấu, có khi còn nặng cân hơn cả mình, không hiểu nổi một em gái uy vũ hoành tráng là vậy sao mới đứng có tí đã mệt rồi.

Bạn gái kêu mệt, bạn trai đương nhiên đau lòng muốn chết. Cậu trai nhìn quanh bốn phía, vẫn cảm thấy so với mấy cô dì chú bác xung quanh, vị thanh niên gầy yếu bên cạnh này hẳn là dễ nói chuyện hơn, liền nói với Nhan Vũ: “Phiền anh để cô ấy ngồi được không? Bạn gái tôi dù sao cũng là phụ nữ.”

Nhan Vũ lúc ấy nghệt ra, làm thanh niên thời đại khoa học xã hội chủ nghĩa, anh hiểu được nên nhường chỗ cho người già yếu, ốm đau bệnh tật hoặc phụ nữ có thai, nhưng mà vị trước mặt này…

Nhan Vũ hỏi một câu: “Cô mang thai sao?”

Con bé xám mặt: “Có anh mang thai ấy!”

Nhan Vũ trong lòng thoáng khó chịu, nhưng cũng lười so đo với phụ nữ, liền đứng lên, “Mời ngồi.”

Con bé nói tiếng cảm ơn có lệ, đặt mông ngồi xuống cạnh Cố Cảnh Luật, sau còn kéo cả bạn trai ngồi cùng. Chỗ hai người chen chúc thì vẫn có thể ngồi được ba người. Cố Cảnh Luật ngẩng đầu liếc Nhan Vũ một cái, Nhan Vũ bất đắc dĩ nhún nhún vai với hắn.

Nhan Vũ đứng mười lăm phút đồng hồ, có chút hold không nổi, đứng không mãi cũng chán, anh vừa định lấy di động ra dời đi lực chú ý, Cố Cảnh Luật liền hỏi: “Mệt sao?”

Khó khăn lắm mới được nam thần quan tâm, Nhan Vũ kêu một tiếng cảm động ghê, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng. “Không mệt.”

Cố Cảnh Luật chuyển hướng sang con bé ngồi cạnh, “Cô nghỉ xong chưa?”

“Ơ?”

“Nghỉ xong rồi thì trả chỗ cho anh ta đi.”

Con bé mân mê miệng, “Em đang trong kỳ sinh lý, bụng rất khó chịu, các anh không thể để em nghỉ thêm một lát sao?”

Cố Cảnh Luật cũng không muốn nhiều lời với phụ nữ, nói với Nhan Vũ: “Anh ngồi chỗ tôi đi.”

Nhan Vũ ngượng ngùng: “Không cần không cần, tôi không mệt, thật đấy.”

“Ờ, vậy thôi.”

Nhan Vũ khóc không ra nước mắt. Nam thần tôi chỉ từ chối lịch sự thế thôi, tại sao cậu lại thẳng thừng như thế chứ! Nhan Vũ nhịn không được trêu Cố Cảnh Luật: “Nếu không, tôi ngồi trên đùi cậu?”

“…”

Thấy sắc mặt Cố Cảnh Luật trở nên kì lạ, Nhan Vũ vội vàng nói: “Tôi đùa thôi!”

Cố Cảnh Luật buông máy tính bảng, vỗ vỗ đùi mình: “Đến đây.”

Nhan Vũ chấn động, không tin được nhìn Cố Cảnh Luật, “Cậu nghiêm túc?”

“Hỏi thừa, có ngồi hay không!”

“Có, có, đương nhiên có!” Có cơ hội sàm sỡ nam thần mà không làm cũng uổng, Nhan Vũ bỏ qua ánh mắt kinh ngạc bên cạnh, vui rạo rực ngồi lên đùi Cố Cảnh Luật.

Không gian vốn đã nhỏ, đến lúc này thì tay Cố Cảnh Luật cũng không biết duỗi thế nào, quyết định ôm luôn thắt lưng Nhan Vũ, cảm giác được thân thể trong lòng hơi cứng lại, Cố Cảnh Luật không hiểu sao cảm thấy mặt hơi nóng lên, để che dấu vẻ khác thường của bản thân, hắn nói: “Còn đần ra đấy làm gì, giơ máy tính bảng lên, mở film cho tôi xem.”

“Oh.” Nhan Vũ cố tình tìm một bộ film tình cảm cho Cố Cảnh Luật xem.

Xem được mấy phút, Cố Cảnh Luật đột nhiên nói: “Về sau không được trừng mắt to như vậy nữa.”

“A? Vì sao?”

“Rất giống bò.”

“…”

Đôi tình nhân tới trạm kế tiếp liền xuống xe, Nhan Vũ ngồi trở lại chỗ, trong lòng có chút mất mát nho nhỏ.

Xe lửa đúng giờ tới nơi, hai người lại ngồi một giờ xe bus, tới được thôn trang nhỏ nhà Đỗ Vũ Ninh vừa lúc trời tối.

Đỗ Vũ Ninh đã đứng chờ sẵn ở trạm xe bus nhìn thấy Nhan Vũ cùng Cố Cảnh Luật mệt như cờ hó, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Em còn lo hai người sẽ lạc đường chứ.”

Nhan Vũ cười hì hì cùng Đỗ Vũ Ninh chào hỏi: “Vũ Ninh, có phải cô béo lên không?”

Đỗ Vũ Ninh trừng mắt nhìn anh: “Câm miệng! Mau đi theo em!”

Cha mẹ Đỗ Vũ Ninh chết sớm, cô từ nhỏ được bà nội nuôi lớn. Bà lão trông rất hiền lành, biết bọn họ là bạn Đỗ Vũ Ninh thì đối xử rất nhiệt tình. Cả nhà đã ăn cơm chiều, bà nội còn cố ý rang hai bát cơm cho bọn họ.

Có lẽ là quá đói bụng, Nhan Vũ cảm thấy bát cơm chiên này đúng là mỹ vị nhân gian, ngay cả Cố Cảnh Luật cũng ăn rất nhiều.

Đỗ Vũ Ninh cùng bà ngồi đối diện nhìn cả hai ăn như hùm như hổ. Bà nội vui vẻ nói: “Các cháu đều là bạn của Vũ Ninh phải không? Bình thường làm phiền các cháu chăm sóc nó rồi.”

Nhan Vũ muốn nói, vội vàng định nuốt xuống chỗ cơm trong miệng, lại phát hiện đã đánh giá cổ họng mình quá cao, nhất thời nghẹn đến liên tục ho khan.

Cố Cảnh Luật mặt đầy ghét bỏ vỗ vỗ lưng Nhan Vũ, “Bà nội, anh ấy muốn nói, là chúng cháu chăm sóc cho nhau mới đúng.”

Nhan Vũ liên tục gật đầu, ý bảo đúng là tôi muốn nói như vậy!

Bà nội cười tủm tỉm nhìn Cố Cảnh Luật, “Cháu là Cố Cảnh Luật à? Đúng là rất đẹp trai! Có điều tuổi hơi nhỏ…”

Đỗ Vũ Ninh bất đắc dĩ nói: “Bà nội, bà lại thế rồi, bà làm gì vậy.”

“Con bé này, bà nội chỉ hỏi thế thôi.” Bà chuyển hướng sang Nhan Vũ mới đào thoát từ nguy cơ nghẹn chết, “Thằng bé này nhìn cũng rất có phúc.”

Nhan Vũ dở khóc dở cười, cũng không biết nghe nói thế thì bản thân nên vui hay buồn.

“Bao nhiêu tuổi?” Bà hỏi.

Nhan Vũ miễn cưỡng cười: “Hai mươi tám…”

“Ôi chao! Thực nhìn không ra mà! Chàng trai, có bạn gái chưa?”

Nhan Vũ: “…”

Tuy là ở nông thôn, nhưng điều kiện nơi bọn họ dừng chân cũng không kém. Nhà Đỗ Vũ Ninh có hai tầng, bà nội ở dưới, Đỗ Vũ Ninh ở trên, trên lầu còn có một gian phòng cho khách.

“Chỉ có một gian phòng, hai người ở chung không vấn đề gì chứ?”

“Không có, tuyệt đối không có!” Nhan Vũ vội vàng nói.

Đỗ Vũ Ninh cười: “Vậy cả hai nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai đưa hai người đi đạp cỏ.”

Nhan Vũ rửa mặt xong, chui vào trong chăn. Ở nông thôn không có lò sưởi, trên giường vẫn rất lạnh, Nhan Vũ rét đến mức run rẩy. Cố Cảnh Luật vừa lên giường, Nhan Vũ lập tức lăn đến bên người hắn, ôm chặt cứng, tứ chi bám dính người ta.

Cố Cảnh Luật không hề khách khí gạt tay Nhan Vũ ra: “Anh muốn siết chết tôi à?!!!”

“Nam thần, cậu không biết lạnh sao?” Răng Nhan Vũ đánh lập cập.

“Không lạnh. Anh cút sang một bên cho tôi đi!”

Nhan Vũ đành phải buông Cố Cảnh Luật ra. Thượng Đế không chỉ cho nam thần khuôn mặt cùng dáng người hoàn mỹ, còn cho hắn một cơ thể không sợ lạnh, khiến nam thần sẽ không bởi vì mùa đông rét lạnh mà phải đem mình bọc thành một cái bánh chưng từ đó phá hư mỹ cảm.

Cảm giác được ánh mắt Nhan Vũ vẫn dừng trên người mình, Cố Cảnh Luật nói: “Còn không ngủ đi, nhìn cái gì đấy!”

Nhan Vũ không thể sổ toẹt ra là nam thần tôi muốn lăn giường với cậu được, đành phải giả vờ giả vịt thở dài, lộ ra biểu tình như bị tổn thương: “Tôi nghĩ đến lần trước chúng ta ngủ cùng nhau, vừa tỉnh lại, cậu đã mất tích, tôi không làm sao tìm được, cảm thấy khó chịu.”

Nhan Vũ chỉ nói bừa thế, không ngờ vẻ mặt Cố Cảnh Luật lại hiếm thấy trở nên nhu hòa, hắn vươn tay sờ sờ tóc Nhan Vũ, “Lần này sẽ không thế nữa. Tôi hứa khi anh tỉnh lại, điều đầu tiên có thể nhìn thấy chính là tôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »