Đỗ Vũ Ninh vừa vào tiệm trà sữa, liền thấy một dáng người quen thuộc. Cô dừng bước, nghĩ một chút, ngay lúc đang tính xoay người rời đi, từ sau lưng đã truyền đến một giọng nói bén nhọn: “Aiyo, không phải Đỗ Vũ Ninh đây sao?”
Đỗ Vũ Ninh hít sâu một hơi, nặn ra một nụ cười, “Mỹ Na, đã lâu không gặp.”
Vị đồng học Trần Mỹ Na này chính là bạn cùng phòng đã đuổi Đỗ Vũ Ninh ra khỏi phòng ký túc xá. Trước đây một chiếc vòng cổ tương đối đắt tiền của Trần Mỹ Na bị mất, cô ả một mực khăng khăng là Đỗ Vũ Ninh lấy, cũng tuyên bố với mọi người xung quanh Đỗ Vũ Ninh là kẻ cắp. Kết quả, Đỗ Vũ Ninh bị đám bạn cùng phòng quây lại hội đồng, bắt rời khỏi ký túc xá.
“Đã mấy tháng rồi, tại sao mày còn không đem vòng cổ trả tao?” Trần Mỹ Na cố tình lớn tiếng “Cái vòng kia của tao rất đắt đó.”
Đỗ Vũ Ninh cau mày, “Tôi không trộm nó.”
“Có người tận mắt nhìn thấy, mày còn không thừa nhận.” Trần Mỹ Na cười lạnh một tiếng, “Tao cảnh cáo mày, nếu mày không cho tao một câu trả lời thỏa đáng, tao sẽ nói chuyện này với giáo viên phụ đạo, đến lúc đó toàn bộ người trong học viện đều sẽ biết đấy.”
Đỗ Vũ Ninh cũng không nhịn được nữa, lạnh lùng nói: “Dựa vào cái miệng rộng của cậu, đoán chừng đã sớm đem chuyện này tuyên cáo trước mặt gần như tất cả mọi người rồi đi.”
Ánh mắt Trần Mỹ Na lạnh đi, “Mày có ý gì?!”
“Trong lòng cậu biết rõ, cần gì kêu tôi nói? Không phải cậu lo lắng cho vị trí bảo nghiên
(1)
kia sao?”
Trần Mỹ Na hét to: “Mày nói bậy bạ gì đó!” Cô ta dùng sức đẩy Đỗ Vũ Ninh, làm Đỗ Vũ Ninh suýt nữa thì té ngã.
Đỗ Vũ Ninh cũng bực lên rồi: “Trần Mỹ Na! Đừng có quá đáng!”
“Tao quá đáng đấy! Xem mày làm gì tao!” Biểu tình Trần Mỹ Na trở nên hung hãn, cô ta giơ cao tay, định hung hăng thưởng cho Đỗ Vũ Ninh một bạt tai.
Một đôi tay hữu lực bắt lấy tay Trần Mỹ Na, Trần Mỹ Na vừa định mở miệng chửi, lại thấy một khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo, nhất thời có hơi thất thần.
“Mời đi cho, nơi này không chào đón cô.”
Trần Mỹ Na hoàn hồn trở lại, “Tại sao chứ?! Anh là chủ tiệm sao?”
Cố Cảnh Luật nheo mắt, từ trên cao nhìn xuống Trần Mỹ Na, “Đừng ép tôi phải động tay động chân với con gái.”
Ánh mắt Cố Cảnh Luật làm Trần Mỹ Na phát run, cô ả hiện tại cũng không dám làm gì Đỗ Vũ Ninh, do dự chốc lát, cuối cùng thở hổn hển rời đi.
Cố Cảnh Luật đi tới trước mặt Đỗ Vũ Ninh, ngữ khí dường như mang theo tức giận: “Sau này không cho ai khác ngoài tôi bắt nạt cô.”
Đỗ Vũ Ninh cười khổ: “Tôi cũng có muốn bị người ta bắt nạt đâu.”
Cố Cảnh Luật nghiêm túc nói: “Tôi sẽ không để cô phải chịu tổn thương nữa.”
—— Đoạn trích
Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung*
Nhan Vũ xem xong nội dung mới nhất mới xuất hiện, trong lòng có hơi bối rối. Đỗ Vũ Ninh là bạn bè, anh thật sự không đành lòng để cô bị nữ xứng độc ác bắt nạt, nhưng Nhan Vũ cũng không thể cứ để Cố Cảnh Luật anh hùng cứu mỹ nhân, cùng Đỗ Vũ Ninh tăng hảo cảm như vậy.
Nhan Vũ suy xét nửa ngày, biện pháp duy nhất để toàn vẹn đôi bên, chính là mình thay nam thần xuất đầu vì nữ chủ.
Hôm sau, Nhan Vũ lấy lý do có việc cạnh trường học, ngồi sau xe đạp Cố Cảnh Luật. Lại nói, từ sau khi mua xe, Nhan Vũ chưa từng đi lấy một lần, tất cả đều là Cố Cảnh Luật đi.
Đối với chuyện phải chở Nhan Vũ này, Cố Cảnh Luật hiển nhiên chẳng thích thú gì. Lúc đi đến đoạn đường dốc, hắn lại tức tối oán giận: “Anh nặng quá đấy!”
“Có à? Tôi thấy bình thường mà. Dù sao cũng cao đến vậy.”
“Hừ, anh cao bao nhiêu? Nha đầu Đỗ Vũ Ninh kia đi giày cao gót vào còn cao hơn anh.”
Nhan Vũ cảm thấy kiểu xưng hô “Nha đầu” này có vẻ tương đối thân thiết, có tí mất hứng, bất ngờ nói một câu: “Cậu có thể nào cũng gọi tên tôi không?”
“Não anh lại méo rồi đấy à?”
Nhan Vũ không ngừng cố gắng: “Chúng ta cũng coi như bạn bè rồi, cậu gọi thân thiết một chút thôi.”
“Ví dụ?”
Nhan Vũ ngượng ngùng nói: “Tiểu tử ngốc? Tiểu Nhan? Vũ Vũ?”
“Được, đại dobe.”
Này cũng miễn cưỡng tính là gọi yêu đi, “Có thể đem ‘Đại’ đổi thành ‘Tiểu’, gọi là Tiểu dobe không?”
“Được, đại dobe.”
“…”
Đèo được nửa đường, Cố Cảnh Luật đã thở hồng hộc. Nhan Vũ nhìn hắn mồ hôi đầm đìa, thầm nghĩ không ngờ thể lực nam thần lại kém như vậy, sau này lúc ở trên giường thì làm sao bây giờ?
Cố Cảnh Luật rốt cuộc chịu không thấu, dừng xe: “Xe có vấn đề.”
“Ể?” Nhan Vũ cũng từ trên xe nhảy xuống, kiểm tra một chút, vui vẻ đáp: “Đúng thật, nam thần! Lốp sau hư rồi!”
Cố Cảnh Luật trợn mắt lườm Nhan Vũ, “Xe hỏng rồi anh vui như vậy làm gì?”
Nhan Vũ sửng sốt, “Phải ha, tôi vui như vậy làm gì?”
“Thần kinh.” Cố Cảnh Luật bực mình đáp, “Dắt xe đi, phía trước chắc có chỗ sửa.”
Nhan Vũ gật đầu, nói: “Xe này mua mất mấy trăm đại dương
(2)
liền! Chất lượng lại kém thế không biết!”
“Tại anh nặng quá đó! Nhìn xem vành xe cũng bị anh ép cho cong veo rồi đấy!”
“Cậu đừng nói linh tinh, tôi nào có!”
Nhan Vũ cùng Cố Cảnh Luật dắt xe 20 phút đồng hồ mới tìm được hàng sửa, sau đó cả hai ngồi xe bus đến trường, lúc đến nơi đã trễ giờ làm của Cố Cảnh Luật nửa tiếng.
Nhan Vũ nói: “Nam thần, cậu đừng lo! Cậu đẹp trai như vậy, chủ cửa hàng khẳng định sẽ không trừ lương cậu đâu.”
“Tôi lo bao giờ.” Cố Cảnh Luật đẩy cửa tiệm trà sữa, giây tiếp theo, một vật thể không xác định bay thẳng về phía hắn, Cố Cảnh Luật theo bản năng nghiêng người tránh, vật thể kia liền đập vào vách tường phía sau, lúc này Cố Cảnh Luật mới nhìn rõ là một miếng bánh ngọt.
Trong tiệm lúc này có hai cô gái đang túm tóc nhau, cao giọng la hét ầm ĩ, muốn đem người kia đè xuống đất. Nhan Vũ nhận ra một trong số đó đúng là nữ chủ Đỗ Vũ Ninh, trong nháy mắt hiểu ra, xem ra anh cùng Cố Cảnh Luật đã tới chậm, nữ chủ với nữ xứng đánh nhau luôn rồi.
Nhan Vũ chuyển hướng Cố Cảnh Luật, hăng hái nói: “Cậu đừng tham gia, để tôi!” Nói xong liền xắn tay áo, đi về phía hai người đang đánh nhau, “Buông cô bé ra!”
Mười giây sau, Nhan Vũ ôm má phải, rớt nước mắt từ trong hỗn loạn đi ra, “Cô ta, cô ta đánh tôi!”
Cố Cảnh Luật nhìn bộ dạng đáng thương của Nhan Vũ, phì một tiếng bật cười, hắn chưa từng gặp qua tên nào buồn cười như vậy. Người này mắt vừa to vừa đen, bộ dạng lại tội nghiệp như thế khiến hắn liên tưởng đến gấu Teddy làm chuyện xấu bị chủ nhân quở trách.
Nhan Vũ kêu rên thảm thiết: “Cậu còn cười! Hủy dung rồi đây này!” Hủy dung rồi, đừng nói nam thần, đến người bình thường cũng không muốn anh luôn, thế thì anh có mà phải cả đời FA luôn à!
Cố Cảnh Luật cười đủ, liền lôi hai đứa con gái đánh đến điên loạn ra, “Muốn đánh thì ra ngoài mà đánh, bên ngoài rộng rãi hơn đấy.”
Đỗ Vũ Ninh đỏ mắt, “Cố Cảnh Luật, cô ta…”
Cố Cảnh Luật đưa cho cô một cái khăn tay, “Được rồi, cô lau nước mắt nước mũi đi đã.”
Lúc này, đàn chị chủ cửa hàng nghe được tin liền chạy về, sau khi biết rõ tình huống, đã nghiêm khắc “mời” Trần Mỹ Na ra ngoài, lại kéo Đỗ Vũ Ninh qua một bên, nhỏ nhẹ an ủi.
Cố Cảnh Luật nói với Nhan Vũ mặt đầy buồn bực: “Để tôi xem vết thương xem nào.”
Nhan Vũ nghẹn ngào bỏ bàn tay đang ôm má ra.
Cố Cảnh Luật nhìn nhìn, cảm thán nói: “Móng tay con bé kia lợi hại thật đấy.”
Nhan Vũ hoảng sợ: “Sẽ không để lại sẹo chứ?”
“Không.”
Nhan Vũ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng để lại sẹo thì sao? Dù sao anh hủy dung cũng tương đương với phẫu thuật thẩm mỹ.”
Nhan Vũ vừa định kháng nghị, chợt nghe Cố Cảnh Luật hỏi chủ tiệm: “Ở đây có hộp cứu thương không?”
“Không có.”
“Vậy không làm nữa.” Cố Cảnh Luật nói, “Tôi xin nghỉ, đưa dobe này về xử lý vết thương.”
Chủ tiệm rất thoải mái đáp: “Được, về đi.”
Cố Cảnh Luật vỗ vào ót Nhan Vũ, “Đi nào, về nhà!”
Nhan Vũ theo thói quen nhìn đồng hồ:
Người công lược 25
Nữ chủ 20
Cố Cảnh Luật đưa Nhan Vũ về nhà, lấy từ trong phòng hắn ra một cái hộp cứu thương, thật cẩn thận xử lý vết thương trên mặt Nhan Vũ.
Cố Cảnh Luật cách Nhan Vũ gần như vậy, khiến anh có thể thấy từng sợi từng sợi lông mi dài thật dài, lại cong thật cong của nam thần. Nhan Vũ bị điện giật đến hồ đồ, cũng bị làm cho cảm động chưa từng thấy, “Nam thần, cậu thật tốt với tôi!”
Cố Cảnh Luật vỗ vỗ mặt Nhan Vũ, “Đừng động đậy, chưa bôi thuốc đâu.”
“Ừm!”
“Thật ra anh không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi cũng coi như làm nền cho con đường trở thành bác sĩ thú y sau này thôi.”
Nhan Vũ: “…”
Cố Cảnh Luật khử trùng vết thương cho Nhan Vũ, lại dán lên một cái băng cá nhân, “Được rồi!”
“Ừ ừ, tôi đi toilet đây.” Nhan Vũ chạy tới toilet, nhìn nhìn mình trong gương, đúng là muốn có bao nhiêu dobe liền có bấy nhiêu.
Nhan Vũ ngắm nghía hơn 15 phút, trở về phòng lại thấy Cố Cảnh Luật đang ngồi trước máy tính của anh, chăm chú nhìn cái gì đó.
“Xem gì vậy?” Nhan Vũ hỏi.
Cố Cảnh Luật chậm chạp quay đầu, mặt đen đến dọa người.
Nhan Vũ có một loại dự cảm xấu, “Sao…Làm sao thế?”
Cố Cảnh Luật chỉ vào màn hình notebook, “Anh có thấy cái underwear này trông rất quen mắt không?”
Nhan Vũ trong lòng cả kinh, đi đến liền trông thấy, hiện lên trên màn hình đúng là trang bán hàng trên mạng của mình. Nhan Vũ thế mới nhớ ra, lúc sáng đi vội quá, quên không tắt máy.
Cố Cảnh Luật mỉm cười, “Có muốn giải thích gì không?”
Nhan Vũ gãi gãi đầu, ý đồ bày ra biểu tình vô tội: “A, thì ra cậu thích kiểu underwear như thế này? Không ngờ đó!”
“Nhan, Vũ!” Cố Cảnh Luật nghiến răng nghiến lợi, “Anh không biết mình như vậy là rất quá đáng sao?! Bán mấy thứ linh tinh vớ vẩn này còn chưa tính, anh cư nhiên lại còn…Anh như vậy là xâm phạm bản quyền hình ảnh
(3)
của tôi, có biết không!”
Nhan Vũ cúi đầu, “Xin lỗi mà.”
“Anh có phải không được bình thường có đúng không! Quả thực không thể nói lý lẽ được mà, đồ biếи ŧɦái!” Cố Cảnh Luật tức giận thật rồi, “Anh sau này mẹ nó cách xa tôi một chút! Nhìn là thấy phiền rồi! Cút cút cút!”
Nhan Vũ nhỏ giọng nói thầm một câu, Cố Cảnh Luật không nghe ra, hỏi: “Anh nói gì?”
“Ầy, đây là phòng tôi.”
Cố Cảnh Luật đứng bật dậy, hung hăng lườm Nhan Vũ một cái, bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhan Vũ nhìn mặt đồng hồ cho dù biết đã có thay đổi:
Người công lược 20
Nữ chủ 20
Chú thích
(1) Nghiên cứu sinh được nhà trường cử đi du học không cần trải qua kì thi viết mà thông qua hình thức kiểm tra, giám định thành tích học tập
↑
(2) Tên gọi thông dụng của đơn vị tiền thời cuối Minh đầu Thanh
↑
(3) Trên phương diện pháp luật hình ảnh bao hàm quyền con người dựa trên hình ảnh mà được hưởng quyền lợi
↑