Lúc sáng sớm, người dân họ Trương nào đó trở thành người xui xẻo nhất trong thành phố này.
Gần đây đập nước Danh Hồ đang sửa chữa.
Từ bến tàu đi ra, đi về phía đập nước lớn cần phải thông qua một bãi đất được xây từ xi măng.
Đêm hôm qua trên thượng nguồn vừa mới mưa một trận lớn, nước sông dưới đập đυ.c ngầu cuồn cuộn mà chảy xuống.
Người dân họ Trương này là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án, trong chớp mắt anh ta sững sờ tại chỗ.
Người đàn ông phía trước đã chết từ lâu, hai mắt anh ta nhắm chặt, trên mặt không có biểu cảm gì, chất lỏng dưới thân đang phản xạ một cách diễm lệ rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời.
Đợi đến khi anh ta phản ứng kịp thì lập tức quay đầu bỏ chạy, dụng cụ trong tay cũng ném xuống mặt đất, cắm đầu cắm cổ mà chạy.
“Gϊếŧ! Người! Rồi!”
***
Buổi chiều, tổ chuyên án vụ án vỡ đập nước Danh Hồ 26/7 một lần nữa mở cuộc họp, Nhan Lôi cũng đi theo Trần Bạc Vũ tham dự cuộc họp lần này.
Từ sáng sớm đến giờ, cái chết của Đinh Doãn Hào dẫn đến sóng to gió lớn, những tin tức liên quan cứ liên tục được đăng lên.
Vì nhóm người đầu tiên đi đến hiện trường vụ án không phải là cảnh sát mà là mà là người dân xung quanh đến xem, vậy nên trên mạng có rất nhiều ảnh chụp hiện trường tử vong của Đinh Doãn Hào.
Cho dù những hình ảnh đó đã được làm mờ đi rất nhiều nhưng vẫn không ngăn được cảm giác sợ hãi đập ngay vào mắt đó.
Sợ hãi chính là môi trường lý tưởng để sinh ra lời đồn, mà lời đồn thì lại tăng cường tính quần thể của phản ứng dư luận.
Đương nhiên, so với áp lực trên mạng xã hội thì điều cục phó Vương lo lắng hơn đó là vấn đề sĩ khí của tổ chuyên án.
Phải biết rằng lúc này đã là hai tháng kể từ khi vụ án quỷ nước xảy ra, trong thời gian hai tháng này tổ chuyên án kết hợp với đội ngũ chuyên gia hình sự trinh sát của tỉnh để triển khai điều tra kết hợp quy mô lớn.
Nhưng mười hai con giáp ai nấy đều ẩn nấp kín đáo dẫn đến nhân viên phá án không thu hoạch được gì.
Hiện giờ, khó khăn lắm bọn họ mới điều tra được từ lời khai của Bạch Vi Vi rằng Đinh Doãn Hào là một trong mười hai con giáp.
Kết quả, không hiểu sao Đinh Doãn Hào lại bị gi.ết chết, điều này thực sự rất đả kích đến lòng tin phá án của mọi người.
Thực ra cục phó Vương cũng bận rộn cả đêm không được ngủ, hai mắt ông ấy đỏ ngầu, chỉ huy đội 1 và đội 2 của phòng hình sự trinh sát cục cảnh sát thành phố đi lấy vật chứng ở hiện trường vụ án.
Hiện tại, tất cả mọi quá trình và thủ tục phá án đều đã được đơn giản hóa.
Phải biết rằng, dưới áp lực của dư luận thì việc truy bắt hung thủ đã rơi vào cục diện không thể chờ đợi được nữa.
Rất nhanh, nhân viên cảnh sát của đội 1 và đội 2 đều đã quay về.
Trong hai đội này, một đội đi đến hiện trường tử vong, một đội đi đến nhà của Đinh Doãn Hào.
Kết quả đội số 1 không thu hoạch được gì, nhưng đội 2 lại có phát hiện.
Đội trưởng của đội hình sự trinh sát số 1 thành phố tên là Vương Khải, Vương Khải nói với mọi người rằng: “Hiện trường tử vong của Đinh Doãn Hào là do một dân công xây dựng phát hiện ra, nhưng sau đó nhiều người dân bị thu hút đến xem, những thôn dân và công nhân ở gần đó đều đi lên đập nước để xem náo nhiệt.
Chúng tôi phát hiện, lấy thi thể của Đinh Doãn Hào làm tâm điểm, trong phạm vi xung quanh ba mươi mét có hơn ba mươi dấu chân.
Hiện trường phát hiện vụ án bị phá hỏng gần như không còn gì, hiện tại không thể nào xác nhận hung thủ có để lại dấu chân hay không.”
Dừng lại một chút, anh ta giao túi nhựa đang bọc mảnh đạn cho Trần Bạc Vũ: “Cảnh sát Trần, anh là chuyên gia phân tích về đường đạn, cái này giao cho anh điều tra vậy.”
Trần Bạc Vũ nhận lấy mảnh đạn, tiếp tục hỏi: “Bên pháp y nói thế nào?”
Đại đội trưởng pháp y nói: “Trên người nạn nhân có tổng cộng hơn trăm vết đạn, miệng vết thương đều được tạo thành từ đạn của súng tiểu liên…”
Đội trưởng đội trinh sát hình sự số 2 Lý Vệ Dân nói: “Thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, đây không phải là nổ súng gϊếŧ người mà là nổ súng vũ nhục thi thể cho hả giận.
Chắc chắn hung thủ và Đinh Doãn Hào có một mối thù rất lớn.”
Sau đó, Lý Vệ Dân đưa ra kết quả điều tra của đội trinh sát hình sự số 2: “Trong cục đang sử dụng cách đặc biệt trong tình huống đặc biệt, đơn giản hóa thủ tục, phái người đến nhà của Đinh Doãn Hào tiến hành điều tra.
Những vật này đều được phát hiện ở trong nhà của anh ta, có một vài thứ còn là đồ mà đặc vụ dùng để làm việc, mọi người cũng đến xem để mở rộng kiến thức đi.”
Nhan Lôi nhìn thấy trên bàn có bốn loại đồ vật, một chiếc laptop, một cái máy nghe trộm, một trang bị quấy nhiễu tín hiệu thiết bị truyền tin vô tuyến, còn có một chiếc USB màu đen.
Lý Vệ Dân giới thiệu tỉ mỉ những nơi phát hiện ra từng thiết bị: “Những thứ này đều được phát hiện trong phòng làm việc của Đinh Doãn Hào, người này biến phòng làm việc của mình trở thành một khu vực che đậy tín hiệu, kết quả là bên trong giá sách bị đặt một chiếc máy nghe trộm.”
Trần Trung Lương cầm chiếc máy nghe trộm này lên, ông ấy xuất thân là tình báo, vừa nhìn là đã nhận ra: “Đây là máy nghe trộm do đại học Bar-ilan của Israel phát minh, số hiệu là ZES12.
Được phát hành vào mười năm về trước, thường được sử dụng khảm nạm trên sàn nhà, có thể nghe trộm tiếng người trong phạm vi xung quanh 50m.
Sử dụng pin Li-ion, tuổi thọ có thể lên đến ba năm.”
Dừng lại một chút, Trần Trung Lương hỏi mọi người một vấn đề: “Mọi người nói xem, là ai đang nghe trộm Đinh Doãn Hào?”
“…” Tất cả mọi người đều im lặng, vụ án này liên quan đến mười hai con giáp, vậy thì không thể tùy tiện đưa ra kết luận.
Trần Trung Lương thấy không có ai trả lời liền cầm USB lên rồi nói: “Vừa rồi tôi nghe tổ kỹ thuật báo cáo, trong chiếc USB này có một chương trình tên là [Minh Cổ Trụ].
Đó là một hệ thống mã hóa cuộc nói chuyện, mỗi lần sử dụng xong, máy tính và USB đều sẽ bị format, không thể nào khôi phục số liệu.” Dừng lại một chút, ông ấy lại lấy trang bị quấy nhiễu tín hiệu thiết bị truyền tin vô tuyến ra: “Kết hợp với việc sử dụng trang bị này, ngay cả phía khoa kỹ thuật cũng không điều tra được Đinh Doãn Hào đó thường hay liên lạc với người nào.”
“…” Những lão cảnh sát hình sự bắt đầu hút thuốc…
Tổ chức mười hai con giáp này vô cùng lợi hại, cũng vô cùng hiểu rõ thủ đoạn của cảnh sát bọn họ, biết cách làm sao để tiến hành hệ thống phản trinh sát.
Chỉ cần có những trang bị này, Đinh Doãn Hào có thể cùng anh Xà thực hiện mã hóa cuộc trò chuyện, đồng thời không hề để lại một chút dấu vết.
Vậy thì vấn đề đặt ra là, đêm hôm qua ai đã gi.ết chết Đinh Doãn Hào? Là ai đang nghe lén anh ta?
Chu Diên nghe đại đội trinh sát hình sự báo cáo xong, mới bắt đầu nói: “Tôi thấy rằng kẻ giế.t chết Đinh Doãn Hào là người trong tổ chức mười hai con giáp, nói không chừng chính là anh Xà đích thân ra tay gϊếŧ cậu ta.”
Trần Trung Lương vui mừng nhìn học trò của mình, trong giọng nói có vài phần hiền hậu: “Nói lý do của cậu ra nghe thử.”
Chu Diên đứng lên, anh ta phân tích tỉ mỉ: “Đêm hôm qua Đinh Doãn Hào muốn chạy trốn, có lẽ anh ta đã nhận ra Bạch Vi Vi bị bắt nên lo sợ rằng mình cũng sẽ bị cảnh sát bắt giữ thẩm vấn.”
“Vậy nên anh ta đã báo cho một con giáp khác để giúp mình chạy trốn, cũng giống như lần trước khi Trần Lăng Huy muốn chạy trốn, cậu ta đã thông báo cho anh em Dư Triệu Phi cùng nhóm với mình đến giúp đỡ.”
“Vậy nên tôi nghĩ rằng giữa những con giáp khác cũng sẽ có sự hỗ trợ ăn ý này, nhưng điều mà Đinh Doãn Hào không ngờ tới chính là con giáp chạy đến hỗ trợ này sẽ g.iết c.hết anh ta.”
Trần Bạc Vũ cũng tán thành suy nghĩ của anh ta: “Dựa theo khẩu cung của Thạch Man Linh, chúng ta có thể biết mười hai con giáp được anh Xà chia thành bốn nhóm nhỏ, các thành viên trong nhóm quen biết lẫn nhau, nhưng lại không hề biết đến những thành viên của nhóm khác.”
“Đêm hôm qua, cứ coi như Đinh Doãn Hào muốn thông báo cho đồng bọn thì cậu ta cũng sẽ thông báo cho đồng đội trong nhóm của mình đến giúp đỡ.”
Trần Trung Lương khẽ gật đầu, phân tích của Chu Diên là đúng, mười hai con giáp chia nhóm ra làm việc.
Các thành viên trong nhóm quen biết nhau, đồng thời có được sự hỗ trợ ăn ý.
Một khi gặp phải vấn đề, thành viên trong nhóm hoặc là giúp đỡ nhau đánh yểm hộ (chị em họ Chung), hoặc là giúp nhau trốn đi (anh em họ Dư giúp Trần Lăng Huy).
Nhưng chỉ có duy nhất lần này, thành viên trong nhóm của Đinh Doãn Hào lại gi.ết ch.ết anh ta, không giúp đỡ chạy trốn cũng không giúp đỡ yểm hộ.
Rốt cuộc là vì sao?
Hơn nữa, đối phương còn nổ súng bắn anh ta hơn trăm phát, đây rõ ràng là hành vi trút giận.
Vậy thì rốt cuộc giữa người này và Đinh Doãn Hào có thâm thù đại hận gì?
Trần Trung Lương suy nghĩ một lúc, ông ấy nhìn ra xung quanh, ánh mắt rơi vào người Nhan Lôi, chỉ thấy cô đang nghiêm túc nhìn những vật chứng được đặt trên bàn, ánh mắt rất chuyên chú.
Vậy là ông ấy hứng thú hỏi: “Tiểu Nhan, cháu nói thử xem.”
Hả?
Cô á?
Để cô phát biểu?
Nhan Lôi ngẩn ra, phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều đang đặt lên người mình, nhưng cũng không ai cảm thấy để cô phát biểu là có vấn đề gì.
Nơi đây chính là nơi hội tụ của tất cả tinh anh trong trinh sát hình sự thành phố.
Kết quả cựu cục trưởng Trần lại chỉ định bảo cô phát biểu… Không thể không nói, áp lực như núi.
Cũng may là cô thực sự đã ngộ ra được một vài s.uy nghĩ, vậy là đứng lên tự bêu xấu một chút.
“Cháu đang nghĩ rằng, hung thủ gi.ết ch.ết Đinh Doãn Hào này hẳn là có thù rất lớn với anh ta.
Thực ra gϊếŧ người cũng chỉ cần có một viên đạn nhưng hắn ta lại bắn hơn trăm phát.
Điều này rõ ràng cho thấy, lúc đó hắn ta đang rơi vào trạng thái cực kỳ phẫn nộ.”
Mọi người khẽ gật đầu, hơn trăm phát súng, ngoại trừ để trút ra thì bọn họ cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
Nhan Lôi nói tiếp: “Nhưng tại sao trước đó hung thủ không gi.ết ch.ết Đinh Doãn Hào mà cứ khăng khăng phải ra tay vào đêm hôm qua.
Khi cảnh sát trong toàn thành phố đang truy tìm Đinh Doãn Hào thì hung thủ mới ra tay một cách mạo hiểm như vậy?”
Ngừng lại một chút, cô thuận theo mạch suy nghĩ này mà phân tích: “Cháu nghĩ rằng, không chừng tên hung thủ này cũng giống như chúng ta, vừa mới biết được một vài sự việc nên mới nổi sát tâm với Đinh Doãn Hào.”
Trần Trung Lương lộ ra ý cười, ở đây có nhiều cảnh sát hình sự như vậy nhưng chỉ có Nhan Lôi nói được ý nghĩ trong lòng ông ấy.
Không sai, hung thủ lựa chọn ra tay vào đêm hôm qua quả thực khiến cho người ta cảm thấy rất khó hiểu.
Thông thường, những điều khó hiểu trong vụ án, những điều đi ngược lại logic trong vụ án thì cần phải dùng tính cách con người để giải thích.
Vì vậy, chỉ cần giải được điều này, bọn họ sẽ tiến gần đến nghi phạm hơn một bước.
Nhan Lôi nói: “Vậy thì, chúng ta cùng nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của Đinh Doãn Hào một chút.
Anh ta sinh ra đã là thiếu gia con nhà giàu nhưng danh tiếng cũng không tệ lắm.”
“Nhiều năm qua như vậy nhưng anh ta chỉ quen một người bạn gái là Bạch Vi Vi, nếu không phải chúng ta điều tra ra anh ta là một trong mười hai con giáp thì anh ta cũng coi như một điển hình đức hạnh trong giới con nhà giàu.”
“Vì vậy tôi nghĩ rằng, khả năng người khác vì thù hận mà trả thù anh ta là không lớn.
Ngược lại, có một vụ án mưu sát, hôm qua mọi người cũng vừa mới biết được nguồn cơn, hơn nữa kẻ cầm đầu chính là Đinh Doãn Hào.”
Vụ án gì ư?
Chính là cái chết của Bạch Tường Tường.
Đinh Doãn Hào là hung thủ đứng sau cái chết của Bạch Tường Tường.
Vậy nên khi nhắc đến việc Đinh Doãn Hào đã đắc tội với ai thì chắc chắn là người có tình cảm với Bạch Tường Tường.
Nhan Lôi tiếp tục phân tích: “Chúng ta còn biết một việc nữa, trước đó Trần Lăng Huy đã nói anh Xà báo cho cậu ta để cậu ta bảo Bạch Tường Tường rời khỏi khu dân cư Danh Hồ.
Anh Xà là ai? Chủ mưu giảo hoạt quỷ kế đa đoan, sở trường là ra lệnh chỉ huy ở phía sau.
Hắn ta có thể làm một việc có tính mạo hiểm rất lớn là thông báo cho Bạch Tường Tường rời đi, điều đó chứng minh rằng hắn ta rất quan tâm đến Bạch Tường Tường.
Kết quả thì sao? Bạch Vi Vi che giấu tin tức, Đinh Doãn Hào liên thủ với cô ta, cùng nhau để Bạch Tường Tường chết đuối trong cơn lũ.
Vậy thì nếu Bạch Tường Tường chết rồi, chẳng phải đã đi ngược lại với mong muốn của anh Xà sao?”
Lời này vừa nói ra, mọi người liền bừng tỉnh đại ngộ, là đạo lý như thế này.
Tám năm trước, rõ ràng là anh Xà muốn để Bạch Tường Tường sống sót.
Nhưng Bạch Vi Vi lại giấu giếm tin tức, cộng thêm sự cản trở từ Đinh Doãn Hào.
Hai người liên thủ mới dẫn đến cái chết của Bạch Tường Tường, điều đó trái ngược với dặn dò của anh Xà.
Cho nên rất có khả năng là, thực fa anh Xà cũng không biết việc Bạch Vi Vi và Đinh Doãn Hào tính kế Bạch Tường Tường.
Nếu anh Xà biết chuyện đó, hắn ta cũng không cần cố ý để Trần Lăng Huy đi thông báo cho Bạch Tường Tường chuyển ra khỏi khu dân cư.
Hắn ta nên trực tiếp bảo Đinh Doãn Hào đừng tính kế Bạch Tường Tường mới đúng.
Vậy thì Bạch Tường Tường mới có thể sống sót.
Nhan Lôi nhìn qua mọi người một chút, nói ra cách nghĩ của cô: “Tôi cho rằng, kẻ nghe lén và g.iết ch.ết Đinh Doãn Hào đều là do bản thân anh Xà làm.
Vì tối hôm qua Bạch Vi Vi bị bắt, anh Xà thông qua việc nghe lén Đinh Doãn Hào mới biết được Bạch Tường Tường đã chết trên tay hai người họ.
Bởi vậy, anh Xà trách tội Đinh Doãn Hào vì cái chết của Bạch Tường Tường, dưới cơn nóng giận, anh Xà đã ra tay gi.ết ch.ết anh ta.”
“…”
Tổ chuyên án yên lặng, Nhan Lôi nói rất có lý.
Vậy thì tất cả đều đã được giải thích thỏa đáng.
Tối hôm qua, anh Xà biết được cái chết của Bạch Tường Tường có liên quan đến Đinh Doãn Hào, trong cơn phẫn nộ hắn ta đã giế.t ch.ết Đinh Doãn Hào để hả giận.
Vậy nên thi thể của Đinh Doãn Hào mới xuất hiện ở đỉnh đập nước, bị bắn đến hàng trăm phát súng.
Con rắn đó vô tình với tất cả mọi người, chỉ riêng đối với Bạch Tường Tường, trong lòng hắn ta có tường vi, tinh tế mà thưởng thức, trong lòng mong mỏi, thậm chí còn không tiếc giận dữ vì hồng nhan.
“Bộp bộp bộp…”
Sau khi Nhan Lôi phát biểu xong, tất cả mọi người đều bắt đầu vỗ tay.
Biết được hung thủ là anh Xà, đây là một điểm rất mấu chốt với toàn bộ vụ án.
Hai ba con Trần Trung Lương và Trần Bạc Vũ đều dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn cô, Nhan Lôi là một nhân tài như vậy, không đi làm cảnh sát hình sự quả thực là lãng phí của trời.
Đương nhiên, người vui mừng nhất chính là lão đồng chí Nhan Quốc Hoa nghe được những lời này thông qua tai nghe, đây chính là con gái do ông đích thân nuôi dạy, con gái trưởng thành rồi, không còn là gà mờ ngốc nghếch nữa, cuối cùng cũng có thể tự mình đảm đương rồi.
Sau đó, cố vấn đặc biệt của tổ chuyên án, lão đồng chí Trần Trung Lương tổng kết lại toàn bộ:
“Đinh Doãn Hào bị anh Xà g.iết chế.t, mục đích là để báo thù cho Bạch Tường Tường.
Thông qua việc này, chúng ta có thấy được những điểm sau đây.”
“Một, anh Xà vô cùng am hiểu sử dụng internet.
Hệ thống trò chuyện Minh Cổ Trụ là hệ thống trang web đen mà nước ngoài chuyên dụng.
Hắn ta có thể đoạt được, chứng minh rằng hắn ta có liên hệ với nhân viên nước ngoài.
Hai, anh Xà không quá yên tâm về những con giáp khác, nên mới cần phải nghe trộm.”
Dừng lại một chút, Trần Trung Lương lại dặn dò: “Còn nữa, trong nhà của mọi người cũng cần phải tra xét lại một chút.
Có thể anh Xà đặt máy nghe trộm trong nhà Đinh Doãn Hào thì cũng có thể đặt trong nhà những người khác.
Chúng ta không thể xem thường con rắn có thể lợi dụng tất cả mọi vị trí này.”
Tất cả mọi người đều gật đầu, có trời mới biết rốt cuộc thế lực của anh Xà lớn đến đâu, dụng cụ trinh thám có được bao nhiêu.
Nói không chừng, ngay cả hệ thống công an hắn ta cũng có thể từng lớp từng lớp mà xâm nhập vào.
Cuối cùng, cục phó Vương một lần nữa bố trí nhiệm vụ.
Trọng điểm tra án tiếp theo là điều tra nhà họ Bạch và nhà họ Đinh, nhất là nhà họ Bạch, nếu anh Xà chịu báo thù cho Bạch Tường Tường, vậy nói không chừng giữa hắn ta và nhà họ Bạch còn có quan hệ.
Hội nghị bố trí xong, Nhan Lôi vừa ra khỏi phòng họp liền nhận được một cuộc điện thoại, là quản gia của nhà họ Bạch gọi đến, nói là bà Bạch ngã bệnh, muốn gặp mặt cô một lần.
Nhan Lôi lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn dự định đến nhà họ Bạch một chuyến, tốt xấu gì bà Bạch cũng là mẹ ruột của cơ thể này.
Bà Bạch ngã bệnh, cô không đi thăm, về tình về lý đều có chỗ không ổn.
Có điều…
Vừa nghĩ đến việc phải đến nhà họ Bạch, cô vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Trần Bạc Vũ nhìn ra sự lo lắng bất an của cô, liên nói: “Anh đi với em.”
“Ừm.” Cô nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta vẫn nên đến bệnh viện thăm mẹ em trước đi.”
Đối với cô mà nói, bà Nhan đã chăm sóc nguyên chủ hơn hai mươi năm qua mới chính là người mẹ mà nguyên chủ thừa nhận trong lòng.
***
Rất nhanh hai người họ đã đi đến bệnh viện.
Bà Nhan được cứu từ đêm hôm qua, bị nhốt trong sơn động chịu đói hơn 50 tiếng đồng hồ, lúc được cứu ra thì đã thoi thóp, mất nước nghiêm trọng lại còn tụt huyết áp, suýt chút nữa đã bước vào quỷ môn quan.
Cũng may trải qua một đêm điều trị, bà ấy đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Chỉ là chứng đãng trí của người già tái phát, hiện giờ đã không nhận ra ông Nhan và Nhan Lôi.
Ông Nhan cho bạn già ăn cháo xong liền đi ra ngoài hành lang.
Trên hành lang người đến người đi, bóng dáng ông ấy trông có chút cô đơn.
Thật ra từ đêm hôm qua, ông ấy đã biết được nguyên nhân của vụ bắt cóc, hiện giờ, đối mặt với cô “con gái ruột” này, ông ấy thở dài bất đắc dĩ: “Đứa súc sinh đó tên là Bạch Vi Vi đúng không? Ba tuyệt đối sẽ không nhận nó là con gái của ba.”
“Ba.” Nhan Lôi đưa thực phẩm bồi bổ vào trong tay ông ấy an ủi: “Bạch Vi Vi không phải là con gái mà ba mẹ nuôi lớn, hiện giờ cô ta nhầm đường lạc lối là lỗi của một mình cô ta, không phải trách nhiệm của ba, ba đừng tự trách chính mình.”
Chuyện xấu của Bạch Vi Vi là do tự tay cô ta tạo thành.
Phía trước, cô ta có lỗi với nhà họ Bạch đã nuôi dưỡng cô ta, phía sau thì có lỗi với nhà họ Nhan đã sinh ra cô ta, loại người này nên ở trong tù đến hết đời đi.
Ông Nhan khẽ gật đầu, không khỏi lệ rơi đầy mặt: “Nhưng mà con à, chúng ta có lỗi với con, nếu như con là con gái của một nhà tử tế thì cũng không cần phải theo chúng ta chịu khổ chịu tội từ nhỏ.”
“Ba, con không có chịu khổ chịu tội.” Cô nhớ đến ân tình của ba mẹ Nhan trong truyện, liền nói: “Khi con mang thai ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều khinh thường con chưa kết hôn đã có thai.
Là ba mẹ đã tiếp nhận con, để con yên tâm sinh Lỗi Lỗi ra, còn giúp con nuôi thằng bé lớn.
Vậy nên, con không cảm thấy ở nhà họ Nhan là chịu khổ chịu tội.”
“Chú Nhan, chú yên tâm đi.” Trần Bạc Vũ kéo lấy tay của cô, chủ động nói: “Sau này cháu sẽ chăm sóc Lôi Lôi thật tốt, không để cô ấy phải chịu thiệt thòi gì nữa.”
“Được, được.
Con sống tốt thì ba mẹ mới có thể an tâm.”
Ông Nhan lau qua nước mắt, chung quy vẫn là câu nói đó.
Con gái là do bọn họ nuôi lớn, Lôi Lôi mới là con gái của bọn họ.
Thực ra, câu nói này đặt vào nhà họ Bạch cũng là như vậy.
Nhan Lôi tạm biệt ông Nhan rồi đi cùng Trần Bạc Vũ đến nhà họ Bạch.
Không khí ở nhà họ Bạch vô cùng nặng nề, đồng hồ quả lắc trong phòng khách đi qua đi lại đếm thời gian, những người làm xung quanh đều im lặng.
Cô đi theo quản gia vào phòng ngủ, gặp được bà Bạch đang nằm trên giường bệnh và gương mặt xanh xao của ông Bạch.
Đôi vợ chồng trung niên này liên tiếp mất đi hai đứa con gái, hiện giờ đều đang vô cùng tiều tụy.
Sau khi sự việc xảy ra, hai vợ chồng họ cũng không hề đến nhà giam thăm Bạch Vi Vi.
Lúc này, ngoài cửa sổ bỗng nhiên đổ cơn mưa tầm tã, hạt mưa dày đặc rơi lên cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Con tên là Nhan Lôi đúng không, con có thể đến gần đây để mẹ nhìn không?” Bà Bạch là người lên tiếng đầu tiên, trong tiếng mưa rơi ồn ào, giọng nói của bà ấy vô cùng nhỏ.
“Vâng.” Nhan Lôi đi đến giường bệnh.
Bà Bạch tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt của cô, càng nhìn càng thấy giống con gái lớn Bạch Tường Tường của bà ấy, trong lòng không khỏi thắt lại.
Một cảm giác cô quạnh vì mất con nhiễm lên đôi mắt của vị quý phu nhân này.
Trong sự tiều tụy của bà ấy tăng thêm vài phần phiền muộn: “Con à, gương mặt của con thật giống với chị gái con.”
“Cháu đã xem qua ảnh của chị ấy.” Nhan Lôi nhớ đến dáng vẻ hào hoa phong nhã của Bạch Tường Tường, cô cũng có chút buồn bã: “Tuy rằng cháu chưa từng nhìn thấy người thật của chị ấy, nhưng cháu biết chị ấy là một cô gái rất tốt, rất nhiều người đều đang thầm nhớ đến chị ấy.”
“Tường Tường nhà chúng ta là một cô con gái rất tốt.” Khi ông Bạch nhắc đến con gái lớn, lập tức có chút tự hào: “Từ nhỏ Tường Tường đã rất giàu lòng nhân ái, 8 tuổi bắt đầu là.m tình nguyện ở cô nhi viện, 15 tuổi bắt đầu đi làm gia sư, tiền kiếm được đều quyên góp cho ngân sách của hội những người tàn tật.
Con bé nói rằng sau này lớn lên muốn làm việc tại cơ quan từ thiện của Liên hợp quốc, vậy nên đã liều mạng học ngôn ngữ của 5 quốc gia…”
Nghe đến đó, bà Bạch liền khóc không thành tiếng.
Từ nhỏ, Bạch Tường Tường đã là niềm kiêu hãnh của hai vợ chồng họ, cô ấy chính là một thiên thần tốt đẹp, luôn luôn tỏa ra sự ấm áp, từ trước đến nay luôn mỉm cười đối xử với mọi người.
Ông Bạch cũng đau lòng mà nói: “Lôi Lôi, chị gái con là một cô gái dịu dàng lương thiện, con bé cái gì cũng tốt, chỉ là không biết bảo vệ thật tốt cho bản thân.” Dừng lại một chút, ông ấy dặn dò: “Con đừng học theo con bé, con phải nhớ bảo vệ bản thân cho tốt.”
Trần Bạc Vũ thấy bầu không khí quá thương cảm, liền kéo bạn gái qua, cho cô một chỗ dựa, nói: “Chú, dì, Lôi Lôi có cháu bảo vệ.
Cháu bảo đảm với hai người, sau này cháu sẽ không để cô ấy chịu bất cứ tổn thương nào.”
“Cậu là con trai của cục trưởng Trần đúng không?”
Bà Bạch đánh giá anh một chút, thấy Trần Bạc Vũ rất tuấn tú lịch sự, tướng mạo anh tuấn của anh hoàn toàn không thua kém Lục Gia Nhiên, còn có thêm khí khái anh hùng dào dạt.
Nghĩ đến việc người như vậy trở thành bạn trai của con gái, bà ấy không khỏi cảm thấy có chút vui mừng: “Nghe nói hai con sắp kết hôn rồi, là thật sao?”
Nhan Lôi đỏ mặt, có lẽ là bà Bạch hỏi thăm tin tức từ chỗ Tiểu Lâm và Tiểu Đàm.
Hai người đó suốt ngày mở miệng gọi lung tung, luôn gọi cô là chị dâu.
Cô vội vàng giải thích: “Cháu đang cố gắng thi làm cảnh sát hình sự, vẫn chưa chuẩn bị kết hôn…”
“Chúng cháu sẽ tìm một thời gian thích hợp để cử hành hôn lễ.” Trần Bạc Vũ ngắt lời cô, người nào đó không vội, nhưng anh thì rất nóng lòng muốn cưới cô về nhà.
Nếu không, anh cũng sợ Lục Gia Nhiên lại thương nhớ đến cô.
“Vậy là tốt rồi, sau này hai con nhớ sống với nhau cho tốt.”
Trái tim của bà Bạch được thả lỏng xuống.
Xét từ một số phương diện, nhà họ Trần là một nhà tử tế số một số hai ở bản địa, thậm chí ngay cả Lục Gia Nhiên cũng không sánh được với nhà họ Trần.
“Nghe nói con còn có con trai?” Ông Bạch cẩn thận hỏi.
“Vâng.” Nhan Lôi cũng chủ động thẳng thắn thừa nhận: “Trước đây cháu từng ở bên cạnh Lục Gia Nhiên một thời gian, sau đó thì có thai.
Nhưng không kết hôn, sau này thì chia tay rồi.”
“…” Vợ chồng họ Bạch im lặng, Nhan Lôi có con, chưa kết hôn mà đã có con, lại là con trai của Lục Gia Nhiên.
Nếu như con bé và Lục Gia Nhiên ở bên nhau, vậy thì coi như chó ngáp phải ruồi, hai nhà họ Bạch và họ Lục vốn có quan hệ thông gia.
Nhưng mà, trước mắt bạn trai của con bé là con trai của cục trưởng Trần, chuyện này… nghe có chút loạn.
Thực ra bình tĩnh mà xem xét lại, con trai của cục trưởng Trần là nhà quyền quý số một số hai trong thành phố, thân phận của cậu ấy cùng với cô chủ nhà họ Bạch, cũng coi như nhà họ Bạch trèo cao.
Chỉ có điều, Nhan Lôi mang theo con trai bước vào nhà họ Trần, thật sự sẽ không bị người ta khinh thường chứ? Chuyện này truyền ra ngoài… danh tiếng cũng không được tốt lắm.
Vợ chồng họ Bạch có chút lo lắng cho cuộc sống sau khi kết hôn trong tương lai của Nhan Lôi.
Cũng may Trần Bạc Vũ kịp thời đứng dậy giải thích: “Chú, dì à, Nhan Lôi đã đến sống ở nhà cháu rồi.
Ba cháu cũng rất thích cô ấy, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng cháu chỉ xem trọng tương lại.”
“…”
Bà Bạch có chút sững sờ, một cô gái chưa kết hôn mà đã sinh con, nhưng người nhà họ Trần lại có thể chấp nhận quá khứ của cô.
Lòng dạ của người nhà họ Trần thật đúng là… rất rộng lượng.
(Trần Bạc Vũ: cháu chưa bao giờ để ý.)
Nói chuyện xong, Nhan Lôi cũng coi như cho ba mẹ ruột của nguyên chủ một công lý.
Dù sao thì cô cũng không có ý định về nhà họ Bạch, chỉ cần để hai vợ chồng họ biết là mình sống rất tốt là được.
Về phần vết thương mà Bạch Vi Vi tạo nên cho nhà họ Bạch, vậy thì “con gái ruột” là cô cũng không thể nào đền bù.
Phải biết rằng, Bạch Vi Vi đã từng hại nguyên chủ đến chết, vậy thì ấm ức thực sự của nguyên chủ, có ai kể đến đâu?
Nếu nói ra thì thực ra cô không phải con gái nhà họ Nhan, cũng không phải con gái nhà họ Bạch.
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa mới chính là ba ruột duy nhất đã nuôi lớn cô mà cô công nhận.
Cho nên: “Chú Bạch, dì Bạch, cháu xin phép.”
Cô vẫn xưng hô khách khí như vậy với hai người họ, chú và dì, chứ không phải ba và mẹ.
“Được, con….
bảo trọng.”
Nói chuyện với cô một hồi, khí sắc của bà Bạch liền hòa hoãn hơn rất nhiều.
“Đúng rồi.” Ông Bạch tiện tay cầm lấy một quyển nhật ký đưa cho cô: “Sáng nay có cảnh sát đến lục soát biệt thự của Đinh Doãn Hào, tra được quyển nhật ký này rồi cho người trả lại cho chúng ta, nói đây là di vật của chị gái con.
Chú và… dì của con có xem qua một chút.
Trong đó có những điều mà Tường Tường viết cho con, con cầm lấy đi xem đi.”
Ngừng lại một chút, ông ấy có hơi xúc động, nói tiếp: “Con à, là ba mẹ ruột của con, đúng là chúng ta có lỗi.
Nhưng chúng ta không muốn con quên rằng, con đã từng có một người chị gái rất quan tâm đến con.”
“Vâng.”
Cô nhận lấy quyển nhật ký của Bạch Tường Tường.
Thực ra cô cũng rất tò mò, Bạch Tường Tường sẽ nói chuyện gì với em gái trong quyển nhật ký này chứ?
Ra khỏi cửa lớn nhà họ Bạch, về tới nhà họ Trần cô mới mở quyển này ra.
Căn cứ vào thời gian thì đây là quyển nhật ký mà Bạch Tường Tường viết khi đang học đại học, trang bìa có một hình cầu vồng, trang giấy bên trong đều tỏa ra mùi thơm.
Nhìn những dòng chữ xinh đẹp này thì biết, Bạch Tường Tường là một thiếu nữ văn học vô cùng nho nhã.
Cô đọc vài trang nhật ký ở phía trước, phát hiện nhật ký mà Bạch Tường Tường viết rất có đặc điểm riêng, đều là viết cho một ai đó, sau đó miêu tả một đoạn hồi ức của cả hai và lời chúc phúc.
Những trang nhật ký liên quan đến nguyên chủ, cô ấy viết cô ấy từng lặng lẽ quan tâm đến cô em gái ruột này, đồng thời đi đến vùng quê nông thôn của cô để thăm cô rất nhiều lần.
Trong nhật ký còn kẹp một tờ chi phiếu do hội ngân sách của đá quý Bạch thị quyên tặng.
Cô nhìn qua, Bạch Tường Tường đã len lén quyên góp cho nguyên chủ không ít đồ, quần áo, đồ dùng học tập, sách vở, xe đạp, cái gì cũng có.
Nhìn kỹ thì, ngân sách mà Bạch Tường Tường để dành để giúp đỡ cho nguyên chủ học tập đã có năm vạn.
Bởi vậy, sau này những phí tổn mà nguyên chủ học đại học đều là do người chị gái này cung cấp.
Ừm… cô có chút cảm động, bạch nguyệt quang này thực sự đáng để người ta hoài niệm.
Cô tiện tay mở ra xem phía sau, phát hiện ra tiêu đề của trang cuối cùng là: [Gửi cho Tiểu Xà]
Xà?
Cô giật nảy cả mình.
Bởi vì anh Xà nên hiện giờ cô vô cùng mẫn cảm với chữ “xà” này.
Câu đầu tiên mà Bạch Tường Tường ghi là: [Tiểu Xà, đã lâu không gặp.
Hôm nay, cuối cùng cũng đã gặp được cậu ở trên bờ đê đó.]
Sau đó, mỗi một câu, mỗi một từ mà Bạch Tường Tường viết cho Tiểu Xà đều mang giọng điệu rất dịu dàng.
[Cậu nói tớ mặc váy trắng là đẹp nhất, vậy nên mỗi năm khi đến mùa hè, tớ đều mặc váy trắng đứng trên bờ đê đó đợi cậu đến gặp tớ.]
[À, vết thương trên chân cậu sao rồi? Đã đi Mỹ để làm phẫu thuật chưa? Tớ rất lo cho vết thương của cậu.
Cậu nói mỗi khi đến mùa đông chân của cậu sẽ rất đau, vậy thì khi tuyết rơi, có ai quan tâm đến cậu, an ủi cậu không?]
[Ngày đó cậu nói với tớ rằng, có thể cậu sẽ không còn đi lại được nữa.
Vậy nên cậu muốn làm một con rắn không có chân, cậu muốn làm một con rắn ẩn náu trong mùa đông khắc nghiệt, khiến cho người ta sợ hãi.]
[Nhưng trong mắt tớ, cậu không phải con rắn máu lạnh, máu của cậu cũng giống như của tớ, đều là sự tồn tại ấm áp.
Chỉ là cậu đã phải chịu quá nhiều điều không hạnh phúc trong quá khứ, nên cậu đã quên cách làm thế nào để cảm nhận ấm áp.]
[Chúng ta thường cùng nhau ngắm Trường Giang trên bờ đê, cậu nói cậu muốn đem Trường Giang mênh mang sóng biếc này tặng cho tớ, tớ thật sự rất vui.
Hiện giờ tớ đang ở bên dưới đập nước Danh Hồ, mỗi năm tớ đều trông ngóng đến ngày được gặp lại cậu một lần nữa.]
Sau đó là một đoạn tình cảm ôm ấp của thiếu nữ, dường như vẫn còn hiện ra những hồi ức màu hồng.
[Khi cậu suy nghĩ giải bài tập toán thường hay rũ khóe mắt xuống, khi cậu suy nghĩ bài tập tiếng Anh thường hay tự lẩm bẩm.
Khi cậu viết bài làm văn, trong ánh mắt luôn dập dờn những tâm sự của cổ nhân.
Tớ đã quan sát cậu rất lâu rồi, hóa ra ánh mắt của cậu có thể thay thế cả ngàn vạn câu nói.]
[Khi cậu nhìn về phía tớ, tớ biết là cậu thích tớ.
Thực ra tớ cũng đã từng suy nghĩ nếu như tớ không phải con gái nhà họ Bạch, liệu tớ có thể đường đường chính chính làm bạn gái của cậu không?]
[Chỉ mong tình cảm của tớ có thể sưởi ấm cho trái tim của cậu, đưa cậu ra khỏi những năm tháng tối tăm u ám đó.]
[Tớ sẽ luôn để cậu trong lòng, mãi mãi.]
“…”
Vân vân…
Nhan Lôi nghĩ rằng, hình như cô đã phát hiện ra một việc lớn.
Xà?
Anh Xà?
Bạch Tường Tường… móa nó!
Đây không phải là… Nhật ký mà Bạch Tường Tường viết cho anh Xà đấy chứ?
Cô ấy đã từng thích anh Xà?
Nhân tiện, đưa cho vị bá đạo tổng tài đang ngồi trong tù nào đó một cái mũ xanh.
Vợ chưa cưới bạch nguyệt quang mà anh ta nhớ thương nhiều năm như vậy, nhưng thời thiếu niên, trong lòng người ta lại không phải là anh ta.
Mà là thiếu niên có biệt danh là Xà đó..