Tám giờ mười phút tối, trong bể bơi Dòng Thác.
Nhan Lôi đang định về cùng Chu Hoằng Nghiên thì bỗng nhận được điện thoại của Chu Diên.
Chu Diên nói hết sự thật cho cô, đồng thời còn dặn dò: “Tối nay Tiểu Nghiên cũng đến bể bơi, cô mau chóng đưa con bé về đi nhé.”
Cô tắt điện thoại, lúc này mới nhận ra không thấy Chu Hoằng Nghiên đâu nữa, trong bể bơi lúc này không có một ai. Đồng thời, Thạch Man Linh và Giang Nguyệt Sơ cũng không ở đây, cả bể bơi lớn như vậy mà chỉ còn có tiếng hô hấp của một mình cô.
Yên lặng.
Xung quanh là sự yên lặng như nước chết.
Trong nháy mắt, Nhan Lôi đã hiểu rằng có chuyện gì xảy ra, nhịp tim cũng theo đó mà tăng tốc.
Hô hấp, lại hô hấp, hít thở sâu.
Nhan Lôi cố gắng để mình bình tĩnh trở lại, cô chống tay lên cầu thang rồi nhanh chóng bò lên bờ, lao đến phòng thay đồ. Chỉ thấy cửa tủ thay đồ của Chu Hoằng Nghiên đang mở, áo tắm của cô ấy đang treo trong tủ, nhỏ từng giọt từng giọt nước xuống dưới tích góp thành một vũng nước dưới đất.
Cô lại nhìn sang những tủ quần áo khác, tủ quần áo ghi tên Thạch Man Linh và Giang Nguyệt Sơ cũng đang mở. Xem ra, ba cô gái này cùng nhau ra khỏi phòng thay quần áo này, ra khỏi phòng bắt đầu từ lúc Chu Diên gọi điện thoại cho cô.
Bọn họ còn có thể làm gì?
Giờ phút này, cô dám chắc rằng Chu Hoằng Nghiên đã xảy ra chuyện.
Ngay vào lúc Chu Diên nói sự thật cho cô, Chu Hoằng Nghiên đã bị hai quỷ nước liên thủ ám hại.
Nhan Lôi run rẩy cầm điện thoại lên, gọi cho Trần Bạc Vũ trước: “Không xong rồi, Chu Hoằng Nghiên bị Thạch Man Linh và Giang Nguyệt Sơ bắt đi rồi. Hai người bọn họ muốn liên thủ giế.t ch.ết Chu Hoằng Nghiên.”
Đây không phải là nghi ngờ, mà cô gần như đã khẳng định, chắc chắn Chu Hoằng Nghiên đã bị hai người này gϊếŧ hại.
Nghe cô nói xong, Trần Bạc Vũ lập tức liên hệ với đội đặc công gần đó, nói rằng sẽ đưa đội đặc công đến giúp cô cứu người.
Nhưng Nhan Lôi biết đợi Trần Bạc Vũ đưa người đến cứu thì sẽ không kịp nữa. Bể bơi Kích Lưu cách cổng chính khoảng 1,5 cây số, đội đặc công thì đóng quân ở cách đây hai cây số.
Nếu đợi Trần Bạc Vũ tới cứu người, chỉ sợ rằng xác của Chu Hoằng Nghiên đã lạnh từ lâu.
Cô chỉ có thể dựa vào bản thân để cứu người.
Cô lập tức đeo tai nghe lên, liên hệ với ba để báo cáo tình huống hiện tại một cách đơn giản, rồi chạy ra khỏi bể bơi.
Trong tai nghe, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa suy nghĩ một chút liền phán đoán chính xác ý đồ của hung thủ.
“Lôi Lôi, ba của bọn họ là thầy Chung đã c.hết đuối trong Trường Giang, nên thủ pháp gϊếŧ người của bọn họ cũng là khiến nạn nhân bị ch.ết đuối trong Trường Giang. Điều này có nghĩa là hai người bọn họ muốn để cho mỗi một nạn nhân đều trải nghiệm sự sợ hãi trước khi chết mà ba mình đã từng trải qua, lấy đó làm sự trả thù cho kẻ địch… Bọn họ muốn đi đến bờ sông dìm chết Chu Hoằng Nghiên.”
Không sai, đôi quỷ nước này đã g.iết ch.ết nhiều người ở bờ sông như vậy, hai người họ lợi dụng nước làm thủ đoạn trả thù. Nước sông Trường Giang chính là đao của hai tên đồ tể này.
Lần này, hai người họ chắc chắn cũng sẽ mang Chu Hoằng Nghiên đến bờ sông để dìm ch.ết.
Tư duy của Nhan Lôi lập tức chuyển động, con đường nào sẽ dẫn ra bờ sông Trường Giang gần nhất?
Cũng may là ba cô đã dạy cho cô thói quen nhìn bản đồ, mỗi lần đi đến một công trình kiến trúc, cô vẫn luôn cố gắng nhớ kỹ tất cả phương hướng và cửa ra vào của công trình kiến trúc này. Hiện giờ, đầu óc của cô bắt đầu thành lập nên mô hình về địa hình của khu vực này, rồi nhanh chóng vẽ ra một đường thẳng dẫn ra sông.
Là con đường từ sân đánh golf đến khách sạn lớn.
Cô lập tức chạy về phía con đường này, cứu người cũng không thể suy nghĩ được nhiều như vậy nữa. Đi đường tắt, leo tường, tận dụng hết mọi khả năng để nhanh chóng chạy ra bờ sông.
Trên đường đi, Nhan Quốc Hoa vẫn luôn an ủi cô: “Lôi Lôi, đừng sốt ruột, đây không phải lỗi của con.”
Sao cô có thể không sốt ruột cho được? Đều tại cô, rõ ràng biết rằng quỷ nước muốn ra tay với Chu Hoằng Nghiên nhưng vừa rồi chỉ lo nghe Chu Diên kể chuyện, nhưng lại không phòng bị việc Chu Hoằng Nghiên lên bờ. Kết quả trong một lúc thất thần đã để cô ấy rời khỏi tầm mắt.
Một lúc thất thần này của cô, có lẽ đã để một sinh mạng còn sống sờ sờ biến mất.
“Ba.” Cô vừa chạy vừa thở hồng hộc, vì luôn chọn leo tường làm đường đi nên đã tốn rất nhiều sức lực, hai mắt bắt đầu trở nên chua xót: “Con thật vô dụng, ngay cả một người cũng không trông coi cho tốt.”
Nhan Quốc Hoa biết cô đang suy nghĩ điều gì, nếu như Chu Hoằng Nghiên chết rồi, Lôi Lôi sẽ cảm thấy đây là lỗi của mình, dù sao người này cũng mất đi ngay trước mắt Nhan Lôi. Thậm chí điều này có thể tạo thành đả kích rất lớn với lòng tin về cảnh sát của con gái ông.
Vậy nên ông nhất định phải nói cho con gái một việc: “Con là người, không phải là thần thánh. Con không thể chịu được tất cả mọi trách nhiệm, hiểu không?”
“Nhưng mà ba à, rõ ràng vừa rồi con có thể đi cùng Chu Hoằng Nghiên, vậy thì sẽ không xảy ra…” Cô cảm thấy Chu Hoằng Nghiên đã chết, không khỏi nghẹn ngào.
“Con nói linh tinh cái gì vậy?” Nhan Quốc Hoa nghe thấy tiếng nức nở của con gái, liền mắng cho một trận: “Sao con có thể khẳng định rằng Chu Hoằng Nghiên đã chết? Không phải chính con đã nói rồi sao, Chu Hoằng Nghiên có giấy phép lặn nước, hơn nữa Giang Nguyệt Sơ và huấn luyện viên bơi lội của con cũng không biết điều này. Ba dám chắc rằng bọn họ đã ném cô ấy vào sông Trường Giang để cô ấy dần dần chết đuối, vậy thì Chu Hoằng Nghiên không biết tự lặn xuống nước để chạy trốn sao?”
Đúng vậy, Chu Hoằng Nghiên biết bơi lội.
Suýt nữa thì cô quên mất rằng cô chủ nhà họ Chu này vì yêu đương mà cố ý che giấu việc mình biết bơi, suốt ngày đến bể bơi giả vờ làm một con vịt trên cạn.
Lúc đầu, Chu Hoằng Nghiên muốn mượn việc này để tiếp cận Giang Thu Trì, kết quả ngoại trừ bản thân cô ấy ra, toàn bộ người trong bể bơi đều không ai biết Chu Hoằng Nghiên thực ra là một người biết bơi, hơn nữa kỹ năng bơi còn khá tốt.
Trong nháy mắt, Nhan Lôi ngừng việc khóc lóc lại. Cô không thể không có tiền đồ như vậy, người ta vẫn chưa chết, sao cô có thể từ bỏ?
Vẫn là ba cô lợi hại, chỉ một câu đã nhắc nhở cô, sự việc vẫn chưa đi đến tình trạng tồi tệ nhất.
Cô tranh thủ thời gian nhảy qua một bức tường, rất nhanh, bờ sông Trường Giang đã ở ngay trước mắt.
Cô vừa nhìn đã biết rằng nước sông Trường Giang này rất sâu, nơi cách bờ sông chỉ một mét đã là một mảnh đen sì. Đây là khu nước sâu, nước sâu ít nhất khoảng mười mét trở lên.
Cô làm theo mệnh lệnh của ba: “Trước hết cứ bò lên một chỗ cao để quan sát tình hình bờ sông bên dưới.” Cô nhanh chóng bò lên một sườn núi gần đó, quan sát từ trên xuống dưới, nhanh chóng thu hết quang cảnh bờ đê dài hai cây số vào tầm mắt.
Cách đó không xa, hai bóng đen thanh tú động lòng người thu hút sự chú ý của cô. Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến tiếng súng.
Đội đặc công mà Trần Bạc Vũ dẫn đầu đến rồi sao?
Cô nghe lại cẩn thận hơn, đúng là tiếng súng ngắn 64, một trong những khẩu súng ngắn tiêu chuẩn thấp nhất của cục cảnh sát. Nhưng tiếng súng này vẫn còn cách cô một khoảng cách rất xa.
Hai cái bóng đen trên bờ cũng nghe thấy tiếng súng, bước chân liền dừng lại. Ánh trăng từ trong mây đen lộ ra, chiếu sáng cả một vùng, để lộ hình dáng của hai người họ.
Nhan Lôi híp mắt, nhanh chóng thông báo cho ba: “Con tìm thấy Thạch Man Linh và Giang Nguyệt Sơ rồi, nhưng Chu Hoằng Nghiên không ở bên cạnh bọn họ.”
Trong tai nghe truyền ra tiếng của ba cô: “Thằng nhóc nhà họ Trần và đội đặc công có thể đã bị bảo vệ chặn ở cửa ra vào, bây giờ bọn họ đã không kịp chạy đến cứu con và Chu Hoằng Nghiên. Lôi Lôi, sau đây con nghe kỹ lời của ba, ẩn nấp trước đã.”
Nhan Lôi lập tức trốn vào trong bụi cỏ. Ba cô là người học trinh sát, cũng đã từng dạy cô làm thế nào để bò trườn tiến lên, phải tưởng tượng bản thân mình là một con rắn, rắn là loài động vật di chuyển yên lặng nhất.
Nhan Quốc Hoa biết con gái đang gặp phải tình cảnh gì, ông dùng kinh nghiệm nhiều năm đối mặt với nghi phạm để phân tích: “Bọn họ có thể đưa Chu Hoằng Nghiên đến đây thì chắc chắn đã chuẩn bị vũ khí, vũ khí có khả năng mang theo nhất chính là kim gây mê đã gi.ết c.hết Bành Mậu Khánh. Hình dạng của cây kim gây mê kia rất nhỏ, chỉ cần bị người khác châm vào một cái thì lập tức sẽ mất đi năng lực phản kháng.”
Nhan Lôi gật đầu, cô hiểu ý của ba là không thể tấn công cận chiến, vậy là cô lặng lẽ bò đến bãi cỏ, vừa hay ở đây có một bộ gậy đánh golf. Cô nhặt lên ước lượng một chút, vô cùng thuận tay.
Ba cô nghiêm túc ra lệnh: “Lôi Lôi, trước hết lặng lẽ tiếp cận bọn họ, khi đến gần bọn họ rồi mới xông lên, dùng gậy đánh golf đánh vào tay phải của Giang Nguyệt Sơ để cô ta mất đi năng lực phản kháng. Giang Nguyệt Sơ là hung thủ trong vụ án lần trước, nếu cô ta có thể một mình dùng kim gây mê tấn công Bành Mậu Khánh thì điều đó chứng minh rằng, cô ta có khả năng đối phó với một người đàn ông trưởng thành, vậy nên cô ta tương đối nguy hiểm.”
Nhan Lôi khẽ gật đầu, cô biết phán đoán của ba là đúng. Kết quả là, cô lặng lẽ bò qua bụi cỏ, đi đến một góc tường rồi lặng lẽ đứng dậy dán người lên bức tường đó, cẩn thận ẩn giấu tung tích.
Lúc này, hai cái bóng đen đang chạy đến, tốc độ rất nhanh.
Giang Nguyệt Sơ và Thạch Man Linh biết rằng cảnh sát đang nghi ngờ hai người họ, hiện giờ bọn họ đã g.iết ch.ết Chu Hoằng Nghiên, đang vội vàng chạy trốn nên hoàn toàn không biết ở phía trước có một người đang đợi mình.
Bước chân càng ngày càng gần…
Năm!
Bốn!
Ba!
Hai!
Một!
Bóng đen chạy đến, Nhan Lôi lập tức vung gậy đánh golf ra.
Hây a!
Xem xem tôi có đánh chết cô không nhé quỷ nước.
Lần này Giang Nguyệt Sơ không hề có chút phòng bị, trong góc tường bỗng có một cây gậy đánh ra, sao cô ta có thể tránh được?
Thế là Nhan Lôi dùng một cây gậy rắn chắc đánh vào tay phải của cô ta, Giang Nguyệt Sơ đau đến mức hét lên, vô thức giơ tay lên, kim gây mê trong tay liền rơi ra ngoài.
Nhân cơ hội này, Nhan Lôi vứt cây gậy đi, dựa theo phương thức tấn công “tóm lấy tội phạm” mà trước đây ba cô đã từng dạy. Tránh né, bước lên, đón lấy, xông lên dùng một đòn loại bỏ sức lực của đối phương, lại túm lấy chân phải của đối phương, bắt hai tay của đối phương bẻ ngược ra phía sau.
Vừa hoàn thành được động tác này xong, Giang Nguyệt Sơ liền trở thành tù binh của cô, hai tay bị trói ở sau lưng. Giang Nguyệt Sơ đau đến mức không ngừng kêu lên thảm thiết.
Thạch Man Linh ở một bên chưa kịp phản ứng lại, vẫn đứng yên tại chỗ.
Lúc này, trên đỉnh đầu cô ta có một ánh sáng yếu ớt chiếu xuống, chiếu đến gương mặt của Nhan Lôi.
Chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của Nhan Lôi đang chứa đựng sự tức giận khôn cùng, tư thế từ trên cao nhìn xuống. Giờ phút này, Nhan Lôi mới là người tương đối giống với con quỷ đó…
Thạch Man Linh kinh ngạc lui về sau vài bước, mở to hai mắt nhìn Nhan Lôi, không hề nói được nên lời.
Nhan Lôi cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc, cô buông lỏng một cánh tay nắm lấy cổ của Giang Nguyệt Sơ uy hϊếp: “Thạch Man Linh, cô là em gái ruột của cô ta đúng không? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi mạnh tay hơn một chút thì chị gái cô sẽ chết. Bản lĩnh bóp cổ của tôi là học được từ người ba đã từng làm lính trinh sát của tôi, tuyệt đối sẽ không thất thủ để cô ta còn có cơ hội thở lấy hơi. Cô, có muốn để chị gái cô thử trải nghiệm một chút không?”
Sắc mặt Giang Nguyệt Sơ không khỏi tái đi, cô ta cảm nhận được, Nhan Lôi ở sau lưng cô ta là một người còn mạnh hơn cả kẻ mạnh, cô thật sự có thể bẻ gãy cổ của cô ta.
“Nói! Các cô giấu Chu Hoằng Nghiên ở đâu rồi?”
Cổ tay Nhan Lôi bắt đầu dùng lực, để lại một dấu ấn trên cổ của Giang Nguyệt Sơ, cô muốn chứng minh lời của mình không phải là giả.
Thạch Man Linh khẽ mấp máy môi, sự uy hϊếp của Nhan Lôi thực sự quá bá đạo. Dù sao cô ta cũng không thể đứng nhìn Nhan Lôi bóp ch.ết chị gái ruột của mình, không thể làm gì hơn là trả lời: “Trong, trong Trường Giang…”
Nhan Lôi không giận mà uy, đáp: “Các cô ném cô ấy vào trong nước được bao lâu rồi?”
“Mười lăm phút.”
Lâu như vậy rồi! Nhan Lôi chỉ cảm thấy máu xông lên não. Mười lăm phút, cô cảm thấy Chu Hoằng Nghiên chắc chắn là đã chết, không kìm được mà tăng thêm sức mạnh trên tay, uy hϊếp Thạch Man Linh: “Đưa tôi đi xem nơi mà các cô ném cô ấy xuống.”
Thạch Man Linh khẽ gật đầu, cô ta thật sự không ngờ rằng mình sẽ rơi vào tình cảnh bị Nhan Lôi uy hϊếp.
Bề ngoài Nhan Lôi trông có vẻ yếu ớt, ai cũng không thể ngờ rằng cô có thể độc ác đến vậy. Chỉ trong vài chiêu đã bắt được Giang Nguyệt Sơ, hơn nữa trong lời nói cũng chứa cả lệ khí, đây mới là sự bá đạo phát ra từ trong xương cốt của cô.
Cô ta và Giang Nguyệt Sơ đều phạm phải một sai lầm đó là trông mặt mà bắt hình dong, hơn nữa lần này bọn họ cũng không còn cơ hội lùi bước.
Chỉ chốc lát sau, Nhan Lôi đến được nơi mà Giang Nguyệt Sơ đã quẳng Chu Hoằng Nghiên xuống nước, Thạch Man Linh chỉ về một phương hướng: “Nơi đó, chính là…” Trên mặt sông phẳng lặng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra. Nói như vậy, khả năng cao là Chu Hoằng Nghiên đã chết đuối…
Ánh mắt Nhan Lôi chua xót, cô đang định mắng hai người họ vài câu lòng lang dạ sói thì trong tầm mắt bỗng có một ánh sáng màu trắng hiện lên.
Giang Nguyệt Sơ thừa dịp cô đang nhìn chằm chằm vào bờ sông, tay trái thoát khỏi sự trói buộc của cô. Nhanh chóng lấy ra một chiếc châm gây mê khác từ trong túi. Sau đó, Giang Nguyệt Sơ quay người lại, tiến lên phía trước, đem chiếc châm gây mê này đâm vào người Nhan Lôi.
Con nhóc này, thân thủ không tệ, hóa ra cô ta cũng biết võ thuật.
Nhưng Nhan Lôi không hề chủ quan, từ đầu đến cuối cô đều đặt năm phần tâm tư lên người Giang Nguyệt Sơ. Ba cô đã nói rằng đây là cô gái có thể đánh gục một người đàn ông trưởng thành, chắc chắn là không tầm thường.
Cách đấu cận chiến là tuyệt chiêu sở trường của cô, lính trinh sát không phải đều là chiến sĩ xuất thân từ đánh giáp lá cà sao?
Cũng chính vào khoảnh khắc Giang Nguyệt Sơ giơ cây châm lên, bàn tay trắng nõn của cô nắm lại thành quyền, đánh thẳng một đòn về phía cằm của cô ta. Trong nháy mắt, đầu của Giang Nguyệt Sơ bị đánh đến mức lệch sang một bên, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên méo mó.
Nhan Lôi thừa cơ đoạt lấy cây châm gây mê của cô ta. Sau đó vô cùng bình tĩnh mà đâm cây châm vào người Giang Nguyệt Sơ, lấy đạo của người trả lại cho người.
Không phải cô thích dùng châm gây mê hại người sao? Vậy thì để tự bản thân cô nếm thử cảm giác bị gây mê đi.
Thuốc mê đi vào trong cơ thể, theo tuần hoàn máu cấp tốc chiếm lấy đại não. Trong nháy mắt, mọi bắp thịt của Giang Nguyệt Sơ đều lỏng lẻo, mềm oặt ngã phịch ra đất.
Cô ta không còn sức lực, đành phải dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Nhan Lôi. Cũng giống như bọ cạp đốt người, cho dù có chết cũng không để đối thủ dễ chịu.
Nhan Lôi không thèm nhìn cô ta, chỉ lạnh lùng nói: “Giang Nguyệt Sơ, cô có biết cảm giác sợ hãi của tử vong không? Không phải cô rất muốn cho người khác nếm thử cảm giác này sao? Vậy thì trong vài tháng tiếp theo đây, cô sẽ cảm nhận được sự giày vò còn đau khổ hơn so với những người đã bị cô gϊếŧ cả trăm lần, cả ngàn lần. Tử hình và địa ngục, đang ở ngay phía trước chờ cô giá lâm.”
Thiện ác luân hồi cuối cùng cũng có quả báo, chỉ là thời điểm báo ứng chưa đến mà thôi.
Giang Nguyệt Sơ bị lời nói của cô đả kích, đầu nghẹo xuống, cuối cùng cũng ngất đi.
Nhan Lôi vứt Giang Nguyệt Sơ đã mất đi năng lực phản kháng xuống đất, sau đó nhìn chằm chằm vào mục tiêu tiếp theo là Thạch Man Linh.
Thạch Man Linh dễ đối phó hơn Giang Nguyệt Sơ rất nhiều. Bởi vì, cô ta biết rằng mình không phải đối thủ của Nhan Lôi.
Thạch Man Linh nhìn cô, ánh mắt kinh sợ lúc ban đầu đã bình phục trở lại. Có chút e ngại mà nói: “Nhan Lôi, tôi thật sự không ngờ rằng cô lại lợi hại như vậy.” Dừng lại một chút, cô ta dường như có ý tự giễu: “Thua trên tay loại người như cô, tôi và chị gái tôi đều là thua vì tài nghệ không bằng người.”
Tài nghệ không bằng người?
Coi năng lực gϊếŧ người như kỹ thuật để luyện tập sao?
Nghĩ đến việc vừa rồi bọn họ đã gi.ết ch.ết Chu Hoằng Nghiên, Nhan Lôi chỉ cảm thấy máu nóng xông lên cuồn cuộn. Cô kiềm chế lửa giận một cách khó khăn, mới bình tĩnh hỏi: “Biệt hiệu của cô là gì?”
“Biệt hiệu gì?”
“Mười hai con giáp.”
“Tôi là Mùi, chị gái tôi là Thìn.”
Vì biết rằng không phản kháng được cô nên Thạch Man Linh trả lời tương đối dứt khoát.
Nhan Lôi tiếp tục hỏi: “Biệt hiệu của cô và chị cô được đặt như thế nào? Các cô quen biết với những người khác trong mười hai con giáp không?”
Thạch Man Linh rủ rỉ đáp: “Biệt hiệu này chỉ là được đặt một cách ngẫu nhiên khi chúng tôi vào nhóm chat [Thuyền cứu nạn Noah] nói chuyện mà thôi. Tôi và chị gái tôi là những người gia nhập mười hai con giáp sớm nhất, sau khi chúng tôi gia nhập, anh Xà để hai chị em tôi mở một nhóm chat riêng. Cũng giống như những nhóm khác, nhóm của chúng tôi cũng có nhóm chat riêng, không hề có chung tin tức với những nhóm khác.”
Hóa ra mười hai con giáp này được chia nhóm để làm việc, Nhan Lôi tiếp tục hỏi: “Mười hai người các cô được chia làm bao nhiêu nhóm? Chia nhau ra làm những nhiệm vụ gì?”
“Mười hai con giáp tổng cộng chia làm bốn nhóm nhỏ, Trần Lăng Huy và anh em nhà họ Dư mà các cô đã bắt giữ kia là một nhóm, tôi và chị tôi là một nhóm, những người cùng nhóm có lẽ là quen biết nhau. Nhóm của Trần Lăng Huy phụ trách khiến thuyền trôi ra từ bến tàu, nhóm của chúng tôi phụ trách liên kết chiếc thuyền kia va đập vào đập nước.”
Có lẽ là biết mình trốn không thoát, Thạch Man Linh dứt khoát thẳng thắn. Dừng lại một chút, cô ta giễu cợt: “Sau này, anh Xà còn giao nhiệm vụ diệt khẩu nhân chứng cho chúng tôi.”
Cho dù cô ta và Giang Nguyệt Sơ cũng không quá tình nguyện đi làm công việc bẩn thỉu mệt nhọc này, nhưng lời của anh Xà chính là mệnh lệnh, ai cũng không thể vi phạm.
Vậy nên một năm trước anh Xà nói ba của Trần Lăng Huy là Trần Chính Thao muốn ra tự thú, cần nhóm của hai người họ đi tiêu diệt nhân chứng. Mà: “Dưới nước có thể tránh được camera, hai người hóa thân làm quỷ nước thì có thể ra tay gϊếŧ người một cách thần không biết quỷ không hay.”
Anh Xà còn nói: “Mười hai con giáp không được để người ta nắm được đằng chuôi, nhất định phải có người ra mặt đi tiêu diệt những kẻ biết chuyện.”
Kết quả là, cô ta và chị gái nắm tay sánh vai, diệt trừ hai nhân chứng quan trọng nhất.
Lần trước Giang Nguyệt Sơ đang ở nước ngoài, nên cô ta đã ra tay gϊếŧ Trần Chính Thao.
Lần này, Giang Nguyệt Sơ muốn giúp cô ta thoát khỏi danh sách những người bị tình nghi của cảnh sát nên đã đích thân đi gϊếŧ Bành Mậu Khánh.
Nhan Lôi lẳng lặng nghe cô ta kể chuyện, khi Thạch Man Linh nói đến án mạng của những người kia, giọng điệu rất hời hợt, giống như đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình.
Cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn: “Các cô thật tàn nhẫn, nói các cô là con người, tôi cũng cảm thấy đang vấy bẩn hai từ này.”
Thạch Man Linh lạnh nhạt đáp: “Nhan Lôi, cô đừng tưởng là cô mạnh hơn chúng tôi thì có thể đứng trên đỉnh cao của đạo đức để chỉ trích việc làm của chúng tôi. Lần này chúng tôi có chơi có chịu, nhưng tuyệt đối sẽ không hối hận về những việc mình đã làm.”
Nhan Lôi cười lạnh, cô nghe được lời nói trong tai nghe của ba liền thuật lại: “Không sai, các cô sẽ không hối hận. Các cô đã xem việc tàn sát như thú vui, thể xác và tinh thần dần dần hóa thành cầm thú. Cầm thú sẽ hối hận vì những con mồi mà mình đã từng gϊếŧ sao? Cầm thú chỉ cảm thấy gϊếŧ và bị gϊếŧ đều là đạo lý tự nhiên. Nếu các cô đã mất đi nhân tính thì sẽ phải nhận lấy sự trừng trị của pháp luật, đến kiếp sau hãy đi làm cầm thú mà các cô thực sự nên làm đi.”
Lúc này sắc mặt của Thạch Man Linh mới trở nên tái nhợt. Kiếp sau, vậy có nghĩa là tử hình.
Lúc này, trên mặt sông có chút thay đổi xảy ra.
Chỉ thấy một đợt sóng gợn lên, sau đó, đầu của Chu Hoằng Nghiên liền lộ ra khỏi mặt nước.
Nhan Lôi nhìn thấy cô ấy nổi lên khỏi mặt nước, hơi thở lập tức chậm lại. Con nhóc này suýt chút nữa thì dọa cô sợ chết khϊếp.
Chu Hoằng Nghiên nhìn thấy Nhan Lôi đã đến, cô ấy ho khan một tiếng, lội nước bơi đến bên bờ. Hai tay vẫn đang bị trói lại sau lưng: “Làm tôi sợ muốn chết… sợ muốn chết… hu hu hu…”
Chu Hoằng Nghiên bò lên bờ xong liền khóc òa lên, nếu không phải cô ấy biết bơi thì đã đi gặp Long Vương từ lâu rồi.
Cũng may, cũng may. Khi cô ấy thi giấy phép lặn nước ở Thái Lan, huấn luyện viên lặn nước đã từng dạy cô ấy một kiểu “phương pháp cứu sống kiểu con sứa”. Nín thở ở trong nước, đầu để sát vào đầu gối, cơ thể cuộn lại lơ lửng trong nước, thỉnh thoảng ngoi lên mặt nước để lấy hơi. Huấn luyện viên nói lợi dụng tư thế bơi này có thể kiên trì dưới nước trong thời gian rất lâu.
Trời đang rất lạnh, cô ấy dùng phương pháp cứu sống kiểu con sứa này ở trong nước suốt nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chờ được Nhan Lôi đến đây.
“Lôi Lôi.”
Lúc này Chu Hoằng Nghiên trông thấy cô quả thực còn kích động hơn cả trông thấy ba mẹ mình, ngay cả xưng hô cũng trở nên thân thiết như vậy.
Nhan Lôi trừng mắt nhìn cô ấy, vừa rồi tôi còn tưởng rằng cô bị chết đuối nên tức giận đến mức muốn bóp cổ g.iết ch.ết Giang Nguyệt Sơ. Con mẹ nó, cô còn ở đây mà khóc bù lu bù loa, cô có biết hôm nay cô suýt chút nữa đã dọa chết tôi rồi không?
Lúc này một tiếng “bịch” vang lên. Hai người họ ngẩn người, nhận ra Thạch Man Linh đã biến mất.
Hóa ra trong lúc hai người họ nói chuyện không chú ý đến, Thạch Man Linh lại lặn xuống nước chạy trốn.
Trên mặt sông có một gợn sóng nổi lên, Thạch Man Linh một lần nữa hóa thân thành quỷ nước, lấy tốc độ cực kỳ nhanh bơi về phía hạ lưu sông.
Nhan Lôi xem như đã mở mang được kiến thức, hóa ra thực sự có người có thể bơi nhanh hơn cả Usain Bolt. Gần như chỉ trong chớp mắt, bóng đen dưới nước đã bơi ra xa cả vài chục mét. Tốc độ chạy của hai người họ cũng không so được với tốc độ bơi của Thạch Man Linh.
Mắt thấy bóng đen sắp biến mất khỏi lòng sông, đột nhiên, trên bờ sông có một tiếng súng vang lên: “Ầm.”
Nhan Lôi quay lại nhìn, trông thấy người họ Trần nào đó cuối cùng cũng đuổi kịp đến nơi. Anh nổ một phát súng vào mặt nước, viên đạn lao ra phá vỡ sự phẳng lặng của dòng sông, trong nháy mắt một đợt sóng đỏ tươi dập dờn nổi lên.
Thạch Man Linh hét lên một tiếng rồi nổi lên mặt nước.
Chân của cô ta bị đạn bắn vào, không thể quẫy đạp ra những bọt nước xinh đẹp được nữa.
Nhan Lôi nhìn đến ngây người, kỹ thuật bắn súng bách phát bách trúng hóa ra chính là như vậy. Bạn học Trần thực sự vô cùng vô cùng lợi hại.
Giờ khắc này, Trần Bạc Vũ một lần nữa giương họng súng còn chưa tắt khói hướng về phía vị quỷ nước Thạch Man Linh kia, tuyên bố hạ chiến thư cuối cùng, nếu như cô ta còn chạy thì viên đạn tiếp theo có thể theo luật mà bắn chết vị nghi phạm án mạng đang bỏ trốn này.
Cuối cùng Thạch Man Linh cũng không chạy nữa, thực ra cô ta đã trốn không thoát. Từ giờ phút này trở đi, cô ta đã không còn chỗ để trốn.
Quỷ nước lên bờ, toàn thân vô cùng thê thảm chật vật, máu tươi nhiễm đỏ cả váy dài màu đen của cô ta.
Trần Bạc Vũ đi đến còng tay cô ta lại, bóng dáng lạnh lùng cao ngất tựa như một ngọn núi.
Khi đi lướt qua nhau, Nhan Lôi nghe thấy cô ta lạnh lùng nói: “Anh Xà sẽ không bỏ qua cho các người, tất cả những thứ mà bọn tôi phải chịu cũng nhất định sẽ trả lại cho cô cả nghìn lần.”
Sau đó xe cảnh sát ầm ĩ đi đến, bao vây toàn bộ đê Trường Giang, đưa hai vị quỷ nước này đi.
Nhan Lôi nhìn thấy Giang Nguyệt Sơ được đưa lên xe cảnh sát xong liền cảm thấy như đã mất đi toàn bộ sức lực, ngay cả đứng cũng không vững, cơ thể không chịu đựng nổi mà lảo đảo về phía sau, ngã vào một l*иg ng.ực.
Cô quá mệt mỏi, cũng đã quá căng thẳng rồi, cơ thể yếu đuối của nguyên chủ gần như đã bị cô tiêu hao sức lực đến cực hạn.
Trần Bạc Vũ ôm lấy cô, vẻ mặt căng thẳng không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào từ cô: “Nhan Lôi?”
“Tôi ngủ một lúc, anh đưa tôi về nhà đi…”
Nói xong, cô liền nhắm mắt lại.