Bạn nhỏ Tư Tư có một linh hồn hoạ sĩ.
Nhan Quốc Hoa bảo cô bé vẽ “quỷ nước”, cô bé liền cầm bút sáp màu vẽ. Thân cá đen sì, đầu cá hình tam giác, còn có một cái đuôi rất dài giống như một con cá mè hoa.
Tư Tư hít mũi, lại lôi kéo tay em trai Nhan: “Lỗi Lỗi, chị vẽ quỷ nước ra cho mẹ em, em có thể chơi với chị không?”
Bạn nhỏ Nhan dùng mỹ nam kế tương đối tốt: “Được… Ha ha.”
Nghĩ lại, lão đồng chí hơn năm mươi tuổi lại dựa vào bề ngoài trẻ nhỏ để tỏ ra đáng yêu, cái mặt mo này đúng là càng ngày càng dày.
Nhan Lôi nghiên cứu bức vẽ “Cá mè hoa” cả buổi, cũng không đoán ra được đây là thứ gì: “Theo hình dạng nhìn lại… khác xa với người. Đầu người không phải hình tam giác, càng nhìn càng giống đầu cá.”
Trần Bạc Vũ cũng tán thành: “Đầu người cũng sẽ không rộng hơn sải vai.”
Chẳng lẽ người ngư dân kia thật sự bị một con cá đen lớn bắt mất sao?
Hai người đang buồn bực, bỗng nhiên chuông điện thoại bàn vang lên, Trần Bạc Vũ nhận điện thoại, là cục trưởng Vương gọi tới, nói rằng tổ chuyên án do chính quyền tỉnh cử tới đã đến cục thành phố, bảo anh tới đây tham gia hội nghị.
Mặt khác còn nói: “Ba cậu gọi tới, còn bảo cô Nhan hỗ trợ phá án kia cùng tới đây họp.”
Ông Trần biết rõ Nhan Lôi là một nhân tài, vụ án hôm nay rất phức tạp, tình trạng nguy cấp, ông ấy muốn sử dụng một tài năng mới, như vậy mới có thể sớm ngày bắt được hung thủ!
Nghe được câu này, Nhan Lôi tròn mắt nhìn: “Tôi đi họp có phù hợp không?”
Trần Bạc Vũ hơi cụp mắt xuống: “Nếu là ba tôi gọi thì chính là mời đến, vậy cô cứ tới nghe hội nghị xem, cũng không ai biết là nói cái gì.”
“Chú Trần cháu cũng muốn đi họp!” Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa ôm lấy chân anh.
Trần Bạc Vũ ngồi xổm xuống, yêu thương xoa đầu đứa trẻ: “Lỗi Lỗi nghe lời, cháu và Tư Tư chơi với nhau một lát, chú và mẹ cháu sẽ trở lại nhanh thôi.” Nhan Lôi cũng cười nói: “Lỗi Lỗi, mẹ sẽ đi họp cẩn thận, trở về sẽ nói cho con biết đã nghe được những gì.”
Hừ!
Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa thở phì phì.
Có phải bây giờ hai người khinh thường tôi là một đứa trẻ đúng không!
“Thay bộ này đi.”
Trước khi tham gia hội nghị, Trần Bạc Vũ đưa cho cô một bộ đồng phục an ninh nữ, thoạt nhìn rất giống đồng phục cảnh sát, chỉ có màu sắc và phù hiệu có khác biệt rất nhỏ vì không thể mặc đồng phục thường ngày. Anh nói đây là đi họp, cho nên mượn tạm đồng phục an ninh cùng loại để ngụy trang một chút.
Nhan Lôi nhận lấy quần áo, lại chú ý tới đồng phục mùa đông trên người Trần Bạc Vũ bóng loáng, trông hơi dầu mỡ. Vì vậy nói: “Đồng phục của anh cần dùng giấm chua ngâm qua một lượt, như vậy sẽ không bị bóng nữa. Như vậy đi, sau khi tan tầm anh tới tìm tôi, tôi giúp anh ngâm quần áo.” Cô nghĩ rằng loại đồng phục cảnh sát thô ráp này làm từ sợi hoá học, nhanh chóng bị mài mòn và trở nên sáng bóng. Mà phương pháp xử lý là dùng giấm trắng ngâm trong một ngày, như vậy mới có thể xử lý sợi phản quang.
Trần Bạc Vũ ngẩn người: “Nhà của cô có người từng làm cảnh sát?”
Khi mẹ anh còn sống, bà cũng dùng giấm trắng để xử lý đồng phục của ba, cũng từng nói như vậy.
Nhan Lôi tròn mắt nhìn, mỉm cười: “Tôi có người… bác, bác ấy là cảnh sát, trước kia tôi từng chăm sóc cho bác ấy một thời gian ngắn.”
Khi cô mười ba mười bốn tuổi, cô đã chăm sóc cho ba của mình. Nếu không có cô chăm lo công việc nhà, chắc chắn đồng phục của ba đã sáng loáng như cái đèn phản chiếu rồi, kẻ tình nghi có thể coi ông ấy như gương soi.
Trần Bạc Vũ lại liếc nhìn cô, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
Tại sao Nhan Lôi luôn có thể khiến cho anh cảm thấy được nhẹ nhàng săn sóc?
Không nói nhiều lời, Trần Bạc Vũ đã đi ra ngoài, để cô tự mình thay quần áo.
Chỉ chốc lát sau, Nhan Lôi đi ra, đây vẫn là lần đầu tiên cô mặc loại đồng phục này nên không khỏi hỏi: “Anh xem xem, tôi mặc vào có hợp không?”
“…”
Trong chốc lát, Trần Bạc Vũ nhìn tới ngây ngẩn cả người, bộ đồng phục nữ này khiến cho thân hình cô trở nên thon thả lạ thường. Tóc dài như thác nước chảy được buộc túm thành tóc đuôi ngựa, đơn giản gọn gàng ở sau gáy. Trên khuôn mặt trắng nõn có hai con mắt sáng ngời, trông rất xinh đẹp, nhẹ nhàng, khoan khoái.
Trong nội tâm cũng bất giác run lên, muốn nhìn cô lâu hơn, lại nhìn lâu hơn…
Nhưng dù sao Trần Bạc Vũ cũng không phải người thường, anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ho khan một tiếng, giọng nói có chút ngại ngùng: “Cô mặc lên trông rất đẹp.”
“Ừ, để tôi chụp một tấm hình.”
Nhan Lôi giơ điện thoại lên để tự chụp, sau đó cô muốn gửi cho ba xem dáng vẻ mình làm cảnh sát!
“Bây giờ đã không còn sớm, đi cùng tôi thôi.”
Trần Bạc Vũ đứng ở sau lưng cô, không cẩn thận lọt vào trong tấm hình.
Lại nói, đây cũng là lần đầu tiên Nhan Lôi tham gia hội nghị lớn của tổ trọng án, sẽ thu thập được không ít kiến thức.
[Vụ án vỡ đê 26/7] được lật lại, còn liên quan đến hai mạng người, chính quyền tỉnh cực kỳ coi trọng chuyện này, phái tới hai đội điều tra để trợ giúp bọn họ.
Cấp trên cố ý nói rõ, phải bằng mọi giá phá giải vụ án này, trả lại công bằng cho người chết trong vụ vỡ đập nước.
Cục trưởng Vương của Cục thành phố là tổ trưởng tổ chuyên án, ông ta tự mình phụ trách sắp xếp và giao nhiệm vụ.
Cục trưởng Vương giới thiệu tình hình trước tiên: “Trước mắt, kẻ tình nghi đã bắt đầu động thủ để bịt mồm nhân chứng. Hai người đã chết Trần Chính Thao, Bành Mậu Khánh đều là nhân chứng mấu chốt của vụ án 26/7. Hai người chết cùng một kiểu, phương thức phạm tội giống nhau, nghi ngờ đều là một người gây án. Chúng ta phải tranh thủ thời gian bố trí nhân lực, bảo vệ những nhân chứng còn sót lại để không bị nghi phạm sát hại.”
Nói xong, cục trưởng Vương để cho Trần Bạc Vũ báo cáo về cái chết của ngư dân Bành Mậu Khánh. Bành Mậu Khánh cũng là thuyền trưởng của chiếc thuyền mành vận chuyển tám năm trước.
Hôm qua Trần Bạc Vũ và pháp y Tôn tới nhà tang lễ một chuyến, nhưng người nhà của người chết không chịu ký thoả thuận khám nghiệm tử thi. Không còn cách nào khác, pháp y Tôn đành phải kiểm tra vết thương bên ngoài của người chết, hơn nữa còn lấy mẫu trên vết thương, mang về khoa kỹ thuật tiến hành kiểm tra, kết quả đã có phát hiện quan trọng.
“… Có một lỗ kim rất nhỏ ở sau cổ, bên trong có dư lượng axit-hydroxybutyric.”
Trần Bạc Vũ vừa nói ra lời này, sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi, axit-hydroxybutyric là một loại thuốc mê cực mạnh, không màu không vị, nếu được tiêm vào tĩnh mạch dưới da, trong vòng 10 giây có thể khiến cho cơ của con người giãn ra, mất đi năng lực phản kháng. Loại thuốc này thường chỉ dùng để sinh con không đau trong khoa sản.
“Cảnh sát Trần.” Một vị chuyên gia từ tỉnh đến hỏi: “Tại sao lúc đó pháp y tới hiện trường không phát hiện lỗ kim?”
“Khi còn sống người chết bị thoái hoá đốt sống cổ nghiêm trọng, người nhà của ông ta nói người chết thường xuyên được châm cứu trị liệu. Cho nên, lúc ấy pháp y đã nhầm lỗ kim với vết thương do châm cứu trị liệu.”
Một vị chuyên gia khác hỏi: “Trên đường có camera giám sát, Bành Mậu Khánh một mình đi về phía bờ sông sao?”
Về điểm ấy, cảnh sát Lâm của tổ Ưng Xám giải thích: “Camera giám sát chỉ cho thấy ông ta đi bộ tới mép đập. Ở phía dưới mặt nước của đập có hơn mười bậc cầu thang, sau khi người bước xuống, tầm nhìn của camera giám sát con đập không quay được cụ thể quá trình lặn xuống nước.”
“Mặt khác.” Trần Bạc Vũ bổ sung: “Vừa rồi tôi đã gặp một nhân chứng, nhân chứng chứng minh lúc ấy dưới nước có một bóng đen khổng lồ đang di chuyển, nghi ngờ là hung thủ ẩn nấp ở trong nước để gây án.”
“…”
Mọi người bất giác nghĩ tới lời đồn về “quỷ nước”.
Còn có Trần Chính Thao đã chết một năm trước, nghe nói ông ta cũng bị quỷ nước giế,t ch,ết.
Lúc này, một luồng khói đen của nỗi băn khoăn ngập tràn trong lòng mỗi vị cảnh sát. Chủ mưu vụ án này thật sự quá thông minh, trước đó thì hủy vật chứng, hôm nay lại gϊếŧ người, bịt miệng nhân chứng.
Một vị chủ nhiệm khoa giám sát nói: “Chúng ta còn phải tra ra nguồn gốc cụ thể của thuốc mê trong tay đối phương, là từ chợ đen hay từ bệnh viện? Nếu như là bệnh viện, vậy thì sẽ bắt đầu từ phòng sinh đẻ không đau của bệnh viện.”
Cục trưởng Vương khẽ gật đầu, tiếp tục ra lệnh: “Từ lúc Bành Mậu Khánh tử vong đến bây giờ, đã qua 48 tiếng đồng hồ, trước mắt vụ án vẫn chưa có tiến triển. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể loại trừ và tìm kiếm với quy mô lớn, số lượng công việc vô cùng lớn, tôi sẽ bố trí nhiệm vụ cho từng tổ nhỏ.”
Lúc này, tất cả mọi người đều lắng tai, nghe xem trưởng cục Vương sẽ sắp xếp nhiệm vụ gì cho mình.
“Cảnh sát Lý, cậu dẫn theo tổ điều tra hình sự, phụ trách trường trung học Danh Hồ. Trọng điểm là kiểm tra danh sách học sinh trong lớp của Trần Lăng Huy, tìm tất cả bạn học của cậu ta.”
“Cảnh sát Vương, khoa kỹ thuật hình trinh các cậu tham gia vào việc thu thập vật chứng. Các cậu phụ trách tập trung điều tra hiện trường tử vong của Bành Mậu Khánh. Từ bờ sông nơi ông ta tản bộ đến đê nước nơi ông ta chết đều phải tiến hành xem xét dấu vết.”
“Cảnh sát Tôn, nhóm các cậu tới thăm hỏi người thân, bạn bè của nhà họ Trần, họ Dư để tìm hiểu mối quan hệ của ba kẻ tình nghi. Còn cả nguồn gốc khẩu súng trong tay Dư Triệu Phi.”
“Cảnh sát Hà, cậu là chuyên gia ngành an ninh mạng, nhiệm vụ trọng điểm của cậu là điều tra nhóm trò chuyện [Thuyền cứu nạn Noah]…”
Hơn mười người của tổ chuyên án ở đây, cục trưởng Vương sắp xếp đâu vào đấy.
Nhan Lôi xem như mở rộng tầm mắt, hoá ra đây mới là cục diện của một vụ án lớn, rất nhiều ngành hình sự cùng chung sức hợp tác.
Cô chợt nhớ tới những bộ phim truyền hình mình xem khi còn bé, các thám tử tài giỏi, cảnh sát hình sự đều điều tra đơn độc, giống như mỗi án mạng đều được giải quyết bởi vài người, thật ra đó hoàn toàn chỉ là ý nghĩ hão huyền.
Trong những vụ án lớn và quan trọng, đều là nhiều tổ chuyên gia đóng quân tại địa phương, giúp đỡ cảnh sát địa phương phá án.
Hội nghị đi đến hồi kết, cố vấn đặc biệt của vụ án, cục trưởng Trần Trung Lương lên tiếng.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía lão cảnh sát hình sự có ba mươi năm kinh nghiệm phá án.
Chỉ thấy ông Trần đi đến bục giảng, viết hai chữ lên bảng đen: [Anh Xà].
Trần Trung Lương trịnh trọng nói: “Công việc của chúng ta còn một đầu mối quan trọng, chính là làm rõ tên anh Xà này là người ngoài trường hay nhân viên trong trường.”
Anh Xà! Kẻ chủ mưu của vụ vỡ đập nước, tất cả bản án đều chỉ về hướng người này.
Cảnh sát Lâm không rõ: “Cục trưởng Trần, không phải anh Xà dùng mạng cục bộ để liên hệ với mười hai con giáp sao? Làm sao anh ta có thể là người ngoài trường được?”
Trần Bạc Vũ giải thích: “Anh ta cũng có thể là hacker, hack vào server của trường Danh Hồ, sau đó sử dụng mạng cục bộ trong trường.”
Trần Trung Lương khẽ gật đầu, còn có một mạch suy nghĩ khác: “Có lẽ anh ta đã thuê một học sinh nào đó trong trường, mở nhóm trò chuyện trong mạng cục bộ. Chỉ cần hai cái điện thoại di động, trong trường sẽ có thể liên lạc với ngoài trường.”
Mọi người im lặng, hai người thực sự đã mở rộng mạch suy nghĩ để phá án.
“Còn có một chuyện.” Trần Trung Lương nhìn mọi người:“Xét theo vụ nổ súng lần trước, lần phá án này, phải bảo đảm an toàn tính mạng cho các vị. Cho nên, tôi còn sắp xếp một tiểu đội đặc công tới đây giúp đỡ chúng ta. Tất cả thành viên khi ra ngoài đều phải có 3-4 đặc công đi theo. Đây là mệnh lệnh!”
Mọi người nhẹ nhàng gật đầu, chuyện nhân viên phá án bị nổ súng tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa. Nếu không, ảnh hưởng sẽ còn tồi tệ hơn so với bản án.
Nghe đến đó, Nhan Lôi an tâm hơn một chút. Tổ chuyên án này chu đáo về mọi mặt, trọng án lớn nhất cả nước hoá ra là có cục diện như vậy.
Sau khi hội nghị kết thúc, cô nói với Trần Bạc Vũ: “May là vụ án vỡ đê được điều tra lại. Đã có ba anh sắp xếp những người này, tôi tin mọi chuyện sẽ nhanh chóng có kết quả.”
Trần Bạc Vũ nói: “Cũng may mắn mà có cô điều tra trước đó, ba tôi mới có thể thuyết phục chính quyền tỉnh lật lại vụ án cũ.”
“Hôm nay ba của anh thật uy phong.” Cô cũng nghĩ đến ba của mình: “Nhiều chuyên gia như vậy, đều chỉ nghe lời một mình ông ấy.”
Trần Bạc Vũ mỉm cười, anh cũng rất ngưỡng mộ ba của mình: “Dù sao ba tôi cũng là cục trưởng nhiều năm, có chút quan hệ cá nhân trong chính quyền tỉnh. Lần này sau khi anh em họ Dư sa lưới, ba mượn tới tất cả nhân tài có thể sử dụng ở chính quyền tỉnh, hiện tại tổng cộng có 76 cảnh sát hình sự chuyện nghiệp tham gia vụ án này.”
76 cảnh sát hình sự chuyên nghiệp! Tới phá một vụ án này!
Nhan Lôi chấn động, quả thật là tinh anh của toàn tỉnh đều đã tới đây.
Cô cúi đầu, nhìn mu bàn chân, bỗng nhiên cười, nói: “Tôi… tôi… khụ khụ, về sau có thể giúp gì cho anh được không?”
“…”
Trần Bạc Vũ chăm chú nhìn cô, khóe miệng bất giác lộ ra vẻ tươi cười: “Đương nhiên cô có thể giúp tôi, tổ Ưng Xám phụ trách điều tra quỷ nước. Cô có thể tới đây giúp đỡ việc điều tra của tôi.”
Nhan Lôi khẽ gật đầu, thật ra quỷ nước rất có thể là một trong mười hai con giáp tình nghi, trọng trách của tổ Ưng Xám cũng không nhỏ.
“Còn có một chuyện.” Trần Bạc Vũ bỗng nhiên lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi, trịnh trọng địa đưa cho cô: “Hôm qua định tặng cho cô, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp.”
“Cỏ ý gì?”
Cô nhận lấy cái cái hộp gấm xinh đẹp.
“Là phần thưởng cho cô.” Trần Bạc Vũ mỉm cười: “Cũng là phần thưởng mà cô xứng đáng nhận.”
Nhan Lôi lập tức mở ra, chỉ thấy bên trong vải lông nhung thiên nga màu đen là một cái huân chương chiếu sáng rạng rỡ.
Đó là một cái huân chương sáu cạnh mạ vàng, sáu đóa hoa mẫu đơn bao vây lấy năm ngôi sao đỏ chói, sau lưng có khắc một dòng chữ nhỏ [Huân chương hạng nhất, bộ công an Trung Quốc].
“Cái này!”
Đây là! Đây là huân chương chiến công hạng Nhất của bộ công an!
Chỉ có cảnh sát lập được chiến công xuất sắc mới có thể đạt được vinh hạnh đặc biệt như vậy.
Cả đời ba của cô chỉ giành được ba cái huân chương chiến công hạng nhì, mà cái trước mắt này là huân chương hạng nhất!
“Anh, anh đưa huân chương chiến công hạng nhất cho tôi?!” Nhan Lôi sợ ngây người: “Cái này, cái này rất quý giá, rất nhiều cảnh sát cả đời đều không có nổi một cái.”
Trần Bạc Vũ mỉm cười, rõ ràng Nhan Lôi nhìn ra đây là huân chương chiến công hạng nhất, đúng là anh có ý định đưa cho cô.
“Đây là chính quyền tỉnh ban thưởng cho tôi và đàn anh sau khi bắt được anh em họ Dư, nhưng chúng tôi đều cho rằng người thật sự tra ra sự thật là cô.” Dừng một chút, anh còn tự chế giễu: “Tôi điều tra vụ án này chỉ là muốn đòi lại công bằng thay đàn anh mà thôi.”
Nhan Lôi nghẹn họng, cảm động, hốc mắt đỏ lên… Chết tiệt, sao cô cảm thấy lại bị trêu chọc nữa vậy?
Vừa nghĩ tới ba nhất định sẽ thích cái huân chương này, cô liền cẩn thận cất đi, giống như đang cầm một món bảo bối lớn: “Ba của anh không có ý kiến đâu chứ?”
“Sẽ không đâu.” Trần Bạc Vũ liếc nhìn ba trên bục giảng, chỉ thấy ông ấy đang cười híp mắt nhìn qua bên này, nói: “Ba tôi không coi cô là người ngoài.”
“Vậy sao?”
Nhan Lôi cho rằng anh đang nói chuyện ông ấy cho phép mình tham gia hội nghị tổ chuyên án.
Lúc này, hai vị lãnh đạo vừa đi họp chạy tới bên cạnh Trần Trung Lương: “Lão Trần à… con của ông còn chưa có bạn gái đúng không? Con gái tôi vừa du học từ Anh quốc trở về, hay là để cho hai đứa chúng nó làm quen đi?”
“Đi ông, con gái tôi cũng không có bạn trai! Tiểu Trần vừa lấy được huân chương hạng nhất, có lẽ sang năm sẽ thăng một cấp, đứa con rể này tôi chấm rồi!”
Nhưng Trần Trung Lương nhìn con trai ở cách đó không xa, ông ấy vẫn luôn có chút áy náy đối với con trai, cảm thấy mình lựa chọn con đường làm cảnh sát này cho con trai là rất có lỗi với nó.
Bởi vì làm cảnh sát công việc vô cùng vất vả, mỗi ngày đi sớm về muộn, còn phải vào sinh ra tử, đối mặt với bầu không khí không lành mạnh của xã hội, đây không phải là công việc mà người thường có thể làm được.
Cho nên, ông ấy sẽ không ép con trai làm bất cứ chuyện gì khác nữa, kể cả chuyện hôn nhân trong cuộc đời anh cũng do chính anh làm chủ.
Con trai thích ai thì chọn người đó, người làm cha này bày tỏ sự ủng hộ là được rồi.
“Tiểu Trần nhà tôi đã có cô gái nó thích.”
Chỉ một câu, Trần Trung Lương liền cự tuyệt những cô con dâu mà đồng nghiệp giới thiệu cho con trai mình.
Cuộc họp kết thúc, Nhan Lôi mới đi theo Trần Bạc Vũ trở về tìm con trai.
Lúc đó, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đang lừa Tư Tư: “Làm cảnh sát lợi hại, cậu đã từng nhìn thấy kẻ bắt cóc trên đường lớn chưa? Khi bọn họ nháo nhào chạy trốn khắp nơi, phi cơ trực thăng liền đuổi theo ở trên trời.”
Cô bé Tư Tư phủi tay, anh Lỗi Lỗi rất đẹp trai, đẹp hơn tất cả các bạn nam ở nhà trẻ!
Nhan Lôi đi đến, bế bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa lên: “Đã không còn sớm, chúng ta đi về thôi.”
Trần Bạc Vũ khẽ gật đầu, nói với mẹ Tư Tư: “Đi theo tôi làm biên bản, rồi cô có thể về nhà, trở về nhớ xóa bài viết kia đi.”
Lúc này, cô bé Tư Tư kéo váy mẹ: “Mẹ, sau này lớn lên con cũng muốn làm cảnh sát!”
Mẹ Tư Tư trừng mắt nhìn con gái: “Nói bậy bạ cái gì đó? Cái con bé này, làm cảnh sát cái gì chứ? Cẩn thận về sau không gả đi được!” Dừng lại một chút, cô ấy mới phát hiện những lời này có chút mạo phạm, tranh thủ thời gian nhận tội: “Không có ý đó, tôi không phải có ý đó…”
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa liếc mắt nhìn người phụ nữ, tại sao con gái lại không thể làm cảnh sát? Các cô gái ở cục cảnh sát đều được mọi người yêu quý đấy!
“Dì à, dì thật sự không muốn để cho Tư Tư làm cảnh sát thì dứt khoát xăm hình chú cừu vui vẻ cho cậu ấy đi.” Bạn nhỏ Nhan nói.
Mẹ Tư Tư không nghe rõ lời này, còn Trần Bạc Vũ lập tức nghe hiểu.
“Nhan Lôi, con của cô cũng biết thật nhiều thứ.”
“Ừ, bình thường thôi mà.”
Nhan Lôi quýnh lên, thật ra cảnh sát đều có đợt kiểm tra sức khoẻ để nhận chức, chỉ cần trên người có một hình xăm, trượt kì kiểm tra sức khoẻ thì không thể làm cảnh sát, dù là hình xăm con cừu vui vẻ cũng không được! Trình độ kiến thức của ba đã bị bại lộ quá nhiều rồi!
Cũng may Trần Bạc Vũ không đi xa hơn: “Buổi tối tôi sẽ đi tìm cô, thuận tiện nói chuyện về tiến triển của vụ án.”
“Được, buổi tối chúng ta gặp lại.”
Cô cũng muốn nói chuyện với anh về Bạch Vi Vi, hai bên đã trao đổi tin nhắn.
Nói xong, Nhan Lôi ôm bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đi ra khỏi văn phòng, nhân tiện lấy đi bức vẽ “Cá mè hoa”.
“Ba, con có một bất ngờ lớn!”
Và tới nhà khách, Nhan Lôi đưa cái hộp gấm cho ba.
“Thứ gì vậy?” Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa vừa mở hộp ra liền ngẩn người, sắc mặt lập tức sáng bừng lên…
“Huân chương chiến công hạng nhất. Trần Bạc Vũ nhất quyết muốn tặng nó cho con, nhưng con nghĩ rằng ba mới là người giải quyết vụ án, cho nên, ba đeo lên đi ạ!” Nhan Lôi giúp ông để huy chương tới trước ngực, dáng vẻ mừng rỡ tươi cười của bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa đều không giấu được, còn cố tình ho khan: “Không ngừng cố gắng, không ngừng cố gắng mà…”
Nhan Lôi cười, người ba này… Ông chỉ yêu thích những thứ huy chương này, nói huy chương đại diện cho cái gì mà “Chủ nghĩa lãng mạn của đàn ông!”
“Nào, chúng ta lại nhìn xem bức vẽ này, cẩn thận phân tích một chút.”
Vui cười đã xong, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa mở bức vẽ của Tư Tư ra, trước mắt đây là con đường duy nhất mà bọn họ nắm giữ.
Nhan Lôi nhìn kỹ một chút, thứ có đầu hình tam giác này rốt cuộc là cái gì chứ? Chẳng lẽ là mũ lặn xuống nước kiểu mới?
“Không phải là mũ lặn xuống nước.” Nhan Quốc Hoa nhanh chóng phủ nhận: “Tất cả mũ bảo hiểm lặn xuống nước đều được thiết kế thành hình giọt nước phù hợp với mặt người. Sẽ không làm ra hình dạng cổ quái này.”
Nhan Lôi gật đầu, phân tích: “Còn nữa, bây giờ là tháng hai, nhiệt độ nước sông đang tầm 1-5 độ. Con nghĩ Tư Tư nói cá lớn màu đen, hẳn là hung thủ mặc một bộ đồ lặn liền thân màu đen có thể ngăn chặn nhiệt độ của nước. Nếu như đội mũ bảo hiểm lặn xuống nước, từ bờ sông vượt qua sông có lẽ không thành vấn đề.” Nhan Quốc Hoa khẽ gật đđầu: “Lần trước con và Trần Bạc Vũ không mặc đồ lặn, cũng có thể lặn đến được phà cổ. Hung thủ kia chỉ cần mặc đồ lặn giữ ấm tốt một chút là có thể bơi xa 2-3 km… Nhưng kẻ đó sẽ lên bờ từ nơi này?”
Nhan Lôi mở bản đồ ra, dùng chấm đỏ đánh dấu nơi ngư dân rơi xuống nước, lại vẽ lên vòng tròn phạm vi ba cây số: “Bên trong phạm vi này là tất cả địa điểm hung thủ có thể lên bờ.” Cô lại dùng bút xanh gạch chéo ở mấy cái quốc lộ, tỉnh lộ, đường cao tốc:
“Trên những đường này đều có camera giám sát, hung thủ từ bên cạnh bờ đi lên cũng sẽ bị phát hiện, khả năng không cao.”
Nhan Quốc Hoa nhẹ nhàng gật đầu: “Như vậy chỗ còn lại chính là công viên Nhân Dân, ba khu dân cư, cùng với một sân Golf. Những nơi này ít camera giám sát, hơn nữa dựa vào mép nước, đi lên cũng không đễ dàng bị phát hiện.”
Nhan Lôi nhớ rằng mình từng đi qua công viên kia, lại vẽ lên một đường màu xanh: “Thời gian người chết tử vong là tám giờ khuya ngày hôm trước. Khi đó khắp nơi trong công viên là các cặp đôi tản bộ, bác gái nhảy ở quảng trường, mọi người thường tản bộ dọc theo bờ sông, ngắm nhìn cảnh sông, một khi hung thủ lên bờ từ chỗ này cũng sẽ bị nhìn thấy. Khả năng cũng không cao.”
“Như vậy chỉ còn lại ba tiểu khu và sân đánh Golf.” Nhan Quốc Hoa phán đoán, hung thủ rất có thể lựa chọn lên bờ ở những chỗ này.
“Nhưng tại sao hung thủ biết đêm đó Bành Mậu Khánh nhất định sẽ xuống đê?” Nhan Lôi trợn tròn mắt: “Chẳng lẽ, người chết Bành Mậu Khánh từng hẹn gặp mặt hung thủ ở dưới con đê?”
“Rất có thể.” Nhan Quốc Hoa tỏ vẻ thoả mãn đối với phán đoán của con gái: “Điểm ấy cần phải thẩm vấn người thân của ông ta, nếu như trước đó người chết được hẹn gặp tại địa điểm này, ông ta sẽ phải nói rõ với người nhà.”
“Đợi Trần Bạc Vũ tới đây, con sẽ thảo luận với anh ấy một chút.”
Nói xong, Nhan Lôi vô tình vén mái tóc dài lên, vén những sợi tóc dài ra sau tai, mái tóc dày dài đen nhánh vẫn luôn giúp cô che giấu chiếc tai nghe.
Chờ đã…
Tóc dài đen nhánh…
Ngay lúc này, cô bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, chợt thốt ra: “Ba, ba nói xem hung thủ có phải phụ nữ không, cái đầu hình tam giác cực lớn kia… thật ra là tóc dài được tung ra trên mặt nước?!”