- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
- Chương 17
Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
Chương 17
Một tuần sau, Nhan Lôi nhận được thiệp mời của nhà họ Đường.
Bạn nhỏ Đường Phi Duyệt thoát khỏi nạn lớn, người nhà họ Đường vì muốn tỏ lòng cảm ơn đến cảnh sát và Nhan Lôi, cố ý tổ chức tiệc cảm ơn vào ngày mười sáu tháng giêng.
Phải nói nhà họ Đường rất có tâm, vậy mà gửi thiệp mời đến nhà họ Lục, kết quả Lục Gia Nhiên xuất viện trở về còn biết chuyện này sớm hơn cô một bước. Đây là điển hình cho việc lòng tốt làm hư chuyện.
Lục Gia Nhiên khó lòng tưởng tượng, vụ án bắt cóc trẻ con chấn động toàn thành phố, vậy mà lại do Nhan Lôi giải quyết.
Cô lợi hại như vậy sao?
Nhìn thấy Nhan Lôi, Lục Gia Nhiên hỏi thẳng: “Làm sao cô phát hiện được manh mối?”
Nhan Lôi lật thiệp mời, cô nhìn cũng không thèm nhìn anh ta: “Phát hiện khi xem camera, tâm tư của cô bé không khó đoán.”
Thực ra, khi đó cô chỉ quan tâm làm sao để cứu người, không để ý đến thân phận người bị hại.
Sau việc đó, cô mới biết Đường Phi Duyệt lại là cháu gái của người giàu nhất thành phố này. Nhà họ Đường cũng là một trong số những người hợp tác của Lục Gia Nhiên.
Với tài sản của nhà họ Lục, chỉ có thể len vào địa vị mười hạng đầu ở thành phố này. Mà tài sản to lớn của nhà họ Đường, là sự tồn tại thậm chí có thể nghiền nát nhà họ Lục.
Nói thẳng ra, tuy Lục Gia Nhiên ở thành phố này là người có thể tung hoành trong thương trường, nhưng cũng chỉ giới hạn trong cùng độ tuổi của anh ta. Nếu anh ta gặp ông cụ Đường có bối phận lớn hơn mình, cũng chỉ có thể cúi đầu làm cháu trai.
Bây giờ, Nhan Lôi lại cứu được cháu gái duy nhất của nhà họ Đường, Lục Gia Nhiên không thể không xem trọng cô.
Ai cũng không ngờ, Nhan Lôi lại dùng cách này, lộ diện trong tầng lớp thượng lưu ở thành phố, hơn nữa còn bán một ân tình cực lớn cho nhà họ Đường.
Sau này, cho dù là Lục Gia Nhiên cũng không thể xem thường Nhan Lôi nữa. Mặt mũi của nhà họ Đường, anh ta không thể không nể.
Sau khi nhận thức được điểm này, tâm trạng Lục Gia Nhiên thay đổi.
Người phụ nữ này, không còn là đồ vật và công cụ phụ thuộc anh ta nữa, thậm chí không phải là người anh ta có thể một tay khống chế.
Nhận thức này khiến ánh mắt anh ta nhìn cô, có thêm một phần thâm ý tìm tòi nghiên cứu.
Nhưng Nhan Lôi không hề quan tâm Lục Gia Nhiên đối xử với mình thế nào, nói thẳng ra, cô không có tình cảm với Lục Gia Nhiên, cũng không để ý cảm nhận của anh ta.
Dáng vẻ của cô không chút quan tâm, khiến nhịp tim tăng tốc của Lục Gia Nhiên không khỏi trì trệ, sau đó lên tiếng hỏi: “Chẳng phải mỗi tháng tôi đều gửi cho cô hai mươi ngàn tiền sinh hoạt sao? Sao cô không dùng?”
Nể mặt đứa con, anh ta muốn sắp xếp ổn thỏa cuộc sống của Nhan Lôi, ít nhất không thể thiếu thốn về mặt vật chất.
Nhưng hôm qua thư kí phòng tài vụ gọi điện cho anh ta, nói cho anh ta biết hai tháng nay Nhan Lôi hoàn toàn chưa từng đυ.ng đến thẻ ngân hàng mà anh ta đưa.
Chuyện này cũng làm đảo lộn nhận thức của Lục Gia Nhiên về cô, Nhan Lôi khi trước, sẽ không thờ ơ với tiền bạc như vậy.
“Tôi không dùng tiền của anh, là vì không muốn nợ anh cái gì nữa.” Lúc này Nhan Lôi nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Lục Gia Nhiên, rồi anh cũng sẽ kết hôn, sau này sẽ cắt đứt mối quan hệ hoang đường trước hôn nhân với tôi. Anh không cần thiết phải dùng tiền để trói buộc hai mẹ con chúng tôi nữa, chúng tôi chỉ muốn sạch sẽ rời đi.”
“Lỗi Lỗi là con trai của tôi!”
Anh ta có hơi tức giận, thì ra một phút Nhan Lôi cũng chưa từng từ bỏ suy nghĩ rời khỏi anh ta.
Nhan Lôi biết anh ta giận, nhưng cô vẫn cố tình nhắc nhở Lục Gia Nhiên một câu: “Tôi chỉ công nhận thằng bé là con trai của tôi.”
Anh hung hăng sao? Anh muốn cứng rắn với tôi sao? Ha ha. Đừng quên tôi là ân nhân của nhà họ Đường, ngay cả ông cụ Đường cũng cảm kích tôi đã cứu cháu gái ông ấy. Anh, còn có thể giằng co trước mặt tôi à?
Hai bên đều rơi vào trầm mặc.
Thực ra so với việc cãi nhau, sự yên lặng này càng thêm xa lạ.
Cô đã không còn là thỏ trắng nhỏ nhu nhược, luôn ngước nhìn anh ta nữa. Trong ánh mắt của cô có thần thái phấn chấn, trên người cũng có khí chất bình tĩnh ung dung, khiến tất cả mọi người đến gần cô, đều không dám xem thường cô.
Đột nhiên Lục Gia Nhiên hiểu ra, năm năm không gặp, Nhan Lôi đã hoàn toàn lột xác, trở thành một người phụ nữ mà anh ta nhìn không thấu, đoán không ra, không thể khống chế.
Thậm chí sự thông minh của cô có thể sánh ngang với anh ta, cho nên, nếu anh ta lại dùng giọng điệu kẻ bề trên vênh mặt hất hàm sai khiến cô, sẽ chỉ phản tác dụng, khiến cục diện trước mắt bế tắc.
Anh ta có thể đánh mắng tùy thích với thỏ trắng nhỏ, nhưng không thể dùng thủ đoạn tương tự để thuần phục một con sư tử cái.
Bọn họ đã từ quan hệ phụ thuộc mạnh yếu khác biệt, trở thành thế lực ngang nhau như nước với lửa.
Lục Gia Nhiên không ngốc, rất nhanh đã hiểu ra chuyện này.
Thương nhân thông minh phải hiểu việc phá vỡ cục diện, điều chỉnh kế hoạch kinh doanh phù hợp, Lục Gia Nhiên cũng biết đạo lý này.
Suy nghĩ một lúc, anh ta thay đổi giọng điệu, tự cho là có lòng tốt nói: “Tiệc cám ơn tuần sau, tôi tham gia cùng cô.”
“Tôi không cần anh đi.”
Lôi Nhan từ chối, một khi đàn ông tự luyến, thật sự sẽ khiến người khác ghê tởm.
“Nghe lời, tốt xấu gì nhà họ Đường cũng sẽ nể mặt tôi mấy phần. Tôi chính thức giới thiệu cô cho họ biết, sẽ có ích cho tương lai của cô.”
Lục Gia Nhiên đã dùng giọng điệu bàn bạc với cô, còn bảo cô “nghe lời”, thoạt nhìn không còn ngang ngược uy hϊếp nữa!
Trong lòng Nhan Lôi cười lạnh, nguyên chủ theo Lục Gia Nhiên hai năm, lúc cô ấy toàn tâm toàn ý yêu anh ta, thứ nhận được cũng chỉ là sự lạnh nhạt và tính kế của anh ta, nguyên chủ chưa từng thấy mặt “dịu dàng” này của anh ta!
Thế nào, thay đổi tính tình, anh ta liền mềm mỏng? Người đàn ông này thật sự thiếu dạy dỗ.
Cô không khách sáo đáp: “Người cứu Đường Phi Duyệt là tôi, không liên quan gì đến anh. Nếu anh muốn dùng ơn cứu mạng này hóa thành lợi ích thương nghiệp của mình, vậy tôi khuyên anh đừng lãng phí tâm tư đó.”
Cô hoàn toàn có lý do để tin tưởng, Lục Gia Nhiên chạy đến đó là muốn nhân cơ hội kéo gần quan hệ với nhà họ Đường, đồng thời lợi dụng ân tình của cô chủ lớn nhà họ Đường, mưu tính lợi ích của anh ta với nhà họ Đường.
Lục Gia Nhiên lại bị cô chống đối, lần này sắc mặt anh ta xanh mét.
Vì Nhan Lôi đã nói ra suy nghĩ chân thật nhất sâu trong nội tâm của anh ta.
Đúng vậy, ân tình của nhà họ Đường, chính là cuộc gặp gỡ kinh doanh tuyệt vời.
Gần đây khi anh ta hợp tác với nhà họ Bạch, gặp phải nút thắt trong chuyện làm ăn. Nếu nhà họ Đường tham gia vào cổ phần, có thể phá giải cục diện bế tắc này. Cho nên, anh ta mới có suy nghĩ đi dự tiệc cùng cô.
Mà Nhan Lôi trực tiếp vạch trần anh ta, vô ích thôi, đừng lãng phí sức lực.
Khựng lại một lúc, anh ta có vẻ hiểu ra: “Nhan Lôi, cô rất hận tôi?”
Hận? Người đàn ông này nghĩ đi đâu vậy?
Còn tưởng bây giờ vẫn là hướng đi của ngôn tình ngược à!
Nhan Lôi đánh tan ảo tưởng của anh ta: “Lục Gia Nhiên, hận phải có yêu làm tiền đề, tôi đối với anh, không hề có tiền đề yêu này.”
“……” Lục Gia Nhiên trầm mặc, thì ra là vậy, cô đã không còn yêu anh ta từ lâu rồi…
Cho nên, cô hoàn toàn không để ý.
Cho nên, cô tìm đủ mọi cách muốn chạy trốn, cắt đứt quan hệ.
Cho nên, sự uyển chuyển và tiền bạc của anh ta, bây giờ đều không thể khiến cô động lòng.
Chỉ đơn giản như vậy.
Lần đầu tiên Lục Gia Nhiên cảm nhận sự thất bại trên tình trường, vậy mà lại khiến anh ta thấy khó chịu.
Lúc trước, phụ nữ yêu mến anh ta rất nhiều, trước nay anh ta luôn bất khả chiến bại. Có người phụ nữ nào lại không yêu anh ta đến chết đi sống lại chứ?
Những lời thề không phải anh ta sẽ không gả, tình nguyện chờ anh ta cả đời, mấy người phụ nữ kia cũng nói được, làm được.
Nhưng lần này, anh ta đã quá sơ suất. Nhan Lôi cắn hạt dưa, hoàn toàn không để ý cảm nhận của anh ta, đối xử với anh ta như người xa lạ, tuy ngoài mặt bọn họ sớm chiều bên nhau, nhưng trước giờ chưa từng có giây phút nào hòa giải.
Có lẽ…
Giờ phút này anh ta không cam tâm.
Có điều lý trí khiến anh ta phán đoán chính xác: “Đến khi đó cô tự đi đi, tôi bảo tài xế đưa cô đi.”
Vậy mới được chứ! Tâm trạng Nhan Lôi thoải mái hơn: “Anh yên tâm, tuy tôi không thích anh, nhưng cũng không đến mức chửi bới anh trước mặt nhà họ Đường. Cùng lắm, tôi không nhắc đến anh là được. Tôi biết người làm ăn như anh đều cần sĩ diện.”
“…”
Lục Gia Nhiên không còn lời nào đáp lại.
Sao cô lại nói đến chuyện không liên quan như vậy, không nhắc đến anh ta là được, là cô dứt khoát loại bỏ anh ta ra khỏi cuộc sống, đồng thời giữ khoảng cách như nước với lửa với anh ta.
Tất cả đều là do cô đã không còn yêu anh ta nữa…
Đột nhiên Lục Gia Nhiên cảm nhận sự lạnh lẽo sâu sắc.
Tiệc cảm ơn của nhà họ Đường được tổ chức trên du thuyền.
Nhan Lôi vốn định đưa cậu bé đi cùng, nhưng nghĩ lại, trường hợp đó nhất định có rất nhiều nhân vật tầng lớp cao, lỡ họ thấy cô có con, nhận định cô là người phụ nữ của Lục Gia Nhiên thì phải giải thích thế nào đây?
Tuy trước mắt cô đã dứt khoát rõ ràng với Lục Gia Nhiên, nhưng cũng không tránh được mấy người nhiều chuyện bàn tán sau lưng.
Cho nên, cô không đưa ba ruột đi, tuy lão đồng chí Nhan Quốc Hoa bất mãn về chuyện này, nhưng kết quả chứng minh, quyết định này của cô rất sáng suốt.
Ánh đèn rực rỡ, mặt hồ xung quanh du thuyền được phản chiếu thành một biển đèn neon.
Bởi vì thời tiết vẫn còn rất lạnh, những khách mời đến dự tiệc đều ăn mặc khá bảo thủ, Nhan Lôi cũng không ngoại lệ.
Trong tủ quần áo của nguyên chủ không có bao nhiêu bộ quần áo ra hồn, chỉ có bộ đồ công sở áo sơ mi cùng váy bó là khá chính thức, nên cô mặc đến đây.
Đến lối vào du thuyền, cô đưa thiệp mời, lập tức được nhận đãi ngộ cực kì lịch thiệp.
“Cô Nhan, cô là khách quý tối nay, mời đi bên này.”
Nhân viên đón tiếp cô cực kì khách sáo, cô đi theo lối vào dành cho khách quý trên thuyền. Đầu cuối của lối đi chính là hội trường tổ chức tiệc cảm ơn.
“Cô Nhan, hoan nghênh hoan nghênh!”
Ba Đường lập tức đón tiếp, còn dắt tay cô bé Đường Phi Duyệt.
Hôm nay Đường Phi Duyệt mặc chiếc đầm công chúa xinh đẹp, gương mặt quả trứng ửng hồng, nhìn dáng vẻ này có lẽ đã thoát khỏi ám ảnh bị bắt cóc.
Mẹ Đường cũng thân thiết bước về trước: “Phi Phi, đây là dì Nhan đã cứu con, mau nói cảm ơn đi con.”
“Cháu cảm ơn dì Nhan!”
Đường Phi Duyệt đối mặt với cô có chút mất tự nhiên, chủ yếu là tối nay cô bé nói cảm ơn quá nhiều.
Nhan Lôi rất biết cách giao tiếp với con nít: “Phi Phi, con đã thi bù cuối kì chưa?”
Đường Phi Duyệt gật đầu, cô bé rất tự hào nói: “Hôm trước cháu đi thi bù rồi ạ, thầy sửa chữa chấm điểm riêng bài thi của cháu, cháu vẫn đứng nhất lớp!”
Nhan Lôi xoa đầu cô bé: “Vậy Phi Phi thật lợi hại, cháu dựa vào thực lực để làm lớp trưởng, đúng không nào?”
“Dạ!”
Đường Phi Duyệt cười rất tươi tắn, trong lòng cô bé thành tích là thực lực đầu tiên để được công nhận.
Sau đó, trước cửa lại truyền đến tiếng ồn ào, thì ra là các lãnh đạo trong cục thành phố đến, mẹ Đường vội vàng dắt cô bé đến nói cảm ơn.
Nhan Lôi mời anh Đường một ly: “Con của anh rất dũng cảm rất kiên cường.”
Ba Đường cũng thấy may mắn: “Sau khi tên bắt cóc lừa con bé vào cửa hàng, nhân cơ hội cho con bé uống thuốc ngủ. Trong bốn tiếng bị bắt cóc, Phi Phi đều đang ngủ, khi con bé tỉnh lại đã ở bệnh viện, còn hỏi chúng tôi có đến kịp buổi thi cuối kì không.”
Nếu không phải người lớn bọn họ nói cho cô bé biết, cô bé còn tưởng mình ngủ quên trong cửa hàng văn phòng phẩm…
Đương nhiên, điều ba Đường thấy may mắn nhất là: “Cũng may có cô, cô Nhan, nhà họ Đường chúng tôi sẽ mãi ghi nhớ đại ơn đại đức của cô.”
“Anh nói gì vậy… ơ…”
Vừa dứt lời, ba Đường như làm phép thuật, lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô.
Nhan Lôi ngơ ngác, chỉ nghe ba Đường nói: “Đây là chút tâm ý của cả nhà chúng tôi, mong cô nhận cho.”
“Cái này… khách sáo quá rồi…” Nhan Lôi pha trò, thực ra gương mặt đã cười như nở hoa, gần đây cô thật sự rất thiếu tiền.
“Không đủ thành ý.” Ba Đường nói: “Khi đó vợ chồng chúng tôi vốn muốn công khai thưởng cho người tìm ra tung tích con gái tôi. Cô Nhan, cô là người đầu tiên cung cấp manh mối, cho nên tiền thưởng này nên thuộc về cô. Vợ chồng chúng tôi đều là người làm ăn, làm việc cũng rất chú trọng hai chữ thành tín. Tiền thưởng đã hứa sẽ không thiếu.”
Nhìn nghệ thuật nói chuyện này xem, giống như cô không nhận sẽ khiến nhà họ Đường khó xử vậy.
Nhan Lôi chỉ đành lấy thẻ, chậc chậc chậc, đều là giàu có, tại sao nhà họ Đường người ta có thể làm người giàu nhất thành phố? Bởi vì người ta hiểu đạo lý hòa khí sinh tài, có khác biệt rất lớn với loại đàn ông cặn bã chỉ biết chèn ép đối thủ như Lục Gia Nhiên.
Tóm lại, lấy thẻ ngân hàng cảm ơn của nhà họ Đường, tâm trạng Nhan Lôi rất tốt.
Cô uống thêm vài ly rượu, tùy tiện đi dạo, liền nhìn thấy ông cụ Đường cách đó không xa đang tiếp đãi lãnh đạo của cục thành phố.
Cùng lúc này, Trần Bạc Vũ bên cạnh cục trưởng cũng nhìn thấy cô.
Nhan Lôi mặc đồ công sở, đường cong duyên dáng dưới ánh đèn, gò má vì uống rượu mà khẽ ửng hồng, có một loại phong tình đặc biệt từ trong xương cốt.
Có thể bản thân cô không chú ý, người đến dự tiệc cảm ơn cơ bản đều là đàn ông, cô là một trong số những người phụ nữ ít ỏi.
Còn là người phụ nữ xinh đẹp nhất, rất nhiều khách nam lén lút nhìn về phía cô.
Tiểu Mã ở bên cạnh là người nói trước: “Lão đại, anh xem, hôm nay cô Nhan cũng đến.”
Cảnh sát Lâm cười nói: “Sao cô ấy có thể không đến được? Nói ra thì, có thể giải cứu cô bé kia cũng nhờ có cô ấy.”
Tiểu Mã không phục: “Thực ra là do lão đại nói cô bé không đeo thẻ trường trước, lão đại của chúng ta cũng là ân nhân cứu mạng của cô bé!”
Cảnh sát Lâm khinh thường nhìn qua: “Cậu đây là chạy theo đuôi, rõ ràng là cô Nhan nhắc nhở lão đại, lão đại mới nhìn ra manh mối quan trọng. Nói ra thì, nếu cô Nhan không lập công, lão đại, cục trưởng nhất định mắng anh đã kéo người không liên quan vào tổ trọng án…”
Tiểu Mã hừ: “Lão đại là nhân tài không theo quy tắc.”
Nhan Lôi ở cách đó không xa vừa mỉm cười vừa đi qua đây, có tiền rồi thật sự khác hẳn, nhìn thấy ai cũng thuận mắt.
“Cảnh sát Trần, cảnh sát Mã, cảnh sát Lâm, chào mọi người.”
Lần trước cô ở tổ trọng án đã quen biết hết cấp dưới của Trần Bạc Vũ, thì ra anh còn là lãnh đạo nho nhỏ.
Ánh mắt Trần Bạc Vũ nhìn cô chăm chú, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hôm nay cô gọi xe hay tự lái xe đến?”
Nhan Lôi cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên là gọi xe đến, tôi cũng không ngốc, uống rượu lái xe phải ngồi tù đấy.”
Trần Bạc Vũ lại nói: “Trễ như vậy rồi, cô gọi xe cũng không an toàn, như vậy đi, đợi tiệc rượu kết thúc tôi sẽ đưa cô về.”
“Tại sao?”
Nhan Lôi chớp mắt, cô đẹp như vậy sao? Ngồi xe cũng dụ dỗ người ta phạm tội?
“Bởi vì đêm khuya tốt nhất đừng ngồi xe của người lạ.” Trần Bạc Vũ nói với vẻ đương nhiên.
“À, vậy được, lát nữa sau khi ra ngoài tôi sẽ tìm anh.”
Nhan Lôi gật đầu đồng ý, ba cũng từng nói, con gái ở ngoài phải biết bảo vệ chính mình.
Ngược lại Tiểu Mã và Tiểu Lâm nhìn đến ngơ ngác: “Lão đại, anh tiễn cô Nhan về?!”
“Lão đại, có phải hôm nay anh chưa uống thuốc không?”
Từ lúc nào mà lão đại của họ lại tích cực như vậy?
Chẳng lẽ… lão đại độc thân 27 năm của họ, hôm nay cây vạn tuế đã nở hoa?
Trần Bạc Vũ trợn mắt nhìn hai người họ: “Tôi là đàn ông, phải có phong độ lịch thiệp.”
Tiểu Mã và Tiểu Lâm cứng họng, bọn họ tham gia rất nhiều tiệc rượu, phụ nữ say khướt trong bữa tiệc nhiều vô số, cũng đâu thấy anh đây có phong độ lịch thiệp gì.
Cho nên mới nói, anh đây hoàn toàn là đến lúc này mới chịu có phong độ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
- Chương 17