Chương 119: 119: Ngoại Truyện 4

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Trong nháy mắt đã qua tám năm, cách thời gian vụ án vỡ đập nước Danh Hồ đã mười sáu năm.

Một ngày nào đó, tân phó cục trưởng của thành phố Nhan Lôi đang hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, nắm chắc việc sinh đứa thứ hai.

Không nắm chắc cũng không được, hết năm nay cô phải tham gia kiểm tra đánh giá hàng năm của tỉnh, vừa phải đại diện cục thành phố đi Bắc Kinh tham gia hội nghị Bộ công an.

Thời gian chuẩn bị mang thai cũng không còn nhiều.

Vì vậy, cô chuẩn bị một mục tiêu cho kế hoạch mang thai, nhất định phải giải quyết vấn đề mang thai trước Tết nguyên đán.

Sở dĩ muốn sinh đứa thứ hai là vì, cô và Bạc Vũ rất muốn có một đứa con gái.

Suy nghĩ một chút, con gái là áo bông nhỏ của mẹ, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn hơn con trai nghịch ngợm gây sự.

Về vấn đề trông con? Hoàn toàn không cần cô quan tâm, hai ông cụ IQ cao hiện giờ đều đang nhàn rỗi ở nhà, một người đã về hưu nhiều năm, một người đã sớm hoàn thành việc học.

Hai ông cụ IQ cao này đều có thể giúp cô giáo dục con cái thật tốt.

Nói ra thì, đứa con đầu tiên của cô và Trần Bạc Vũ, cậu bé Trần Tiểu Hạn hiện giờ đã lên lớp hai rồi.

Bạn học Tiểu Hạn là một bạn nhỏ thông minh, thừa kế hoàn hảo trí thông minh tuyệt đỉnh của nhà họ Trần bọn họ.

Học thứ gì cũng rất nhanh, trí nhớ cũng rất tốt, là một mầm non học giỏi.

Giáo viên nhà trẻ còn nói, ngoại trừ thông minh hiếu học ra, năng lực biểu đạt ngôn ngữ của Tiểu Hạn cũng rất tốt, năng lực quan sát cũng rất nhạy cảm.

Theo cô được biết, năng lực quan sát và biểu đạt ngôn ngữ, hai thứ này hẳn là lão đồng chí Nhan Quốc Hoa dạy cho cậu bé.

Chỉ có điều, sự quan sát nhạy cảm của đứa bé này có lúc cũng sẽ mang đến một vài phiền phức.

Ví dụ như có một ngày đông chí, giáo viên yêu cầu toàn bộ học sinh viết một bài văn, đề bài là “Người nhà mà em kính phục nhất”.

Sau khi viết xong, các bạn nhỏ phải lần lượt đọc bài văn của mình.

Khi đến lượt bạn học Trần Tiểu Hạn, toàn bộ các bạn học khác đều im lặng dùng ánh mắt mong đợi nhìn về phía cậu bé.

Là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, ai cũng biết lai lịch của Trần Tiểu Hạn không đơn giản, gia thế rất mạnh.

Mẹ của cậu bé là phó cục trưởng cục cảnh sát, là hoa khôi anh hùng cứu sống cả thành phố.

Ba của cậu bé là đội trưởng đại đội hình sự trinh sát, nhiều lần phá án nhận được sự khen ngợi của bộ công an, cũng chính là anh hùng chiến đấu.

Ông nội của cậu bé là cục trưởng cục cảnh sát tiền nhiệm Trần Trung Lương, vị này cũng không cần nói, là sự tồn tại mà thành phố này không ai không biết.

Ông ngoại của cậu bé là tổng giám đốc của tập đoàn đá quý Bạch thị giàu nhất thành phố, bà ngoại của cậu bé là nhà thiết kế đá quý nổi tiếng cả nước.

Đầu thai vào một gia đình đại phú đại quý như vậy, bạn học Trần Tiểu Hạn quả thực là một cậu bé ngậm kim cương mà lớn lên.

Trong nhà có nhiều tinh anh hội tụ như vậy, nhân tài giới cảnh sát và giới kinh doanh đề tập trung ở đây.

Vậy thì người nhà mà bạn học Trần Tiểu Hạn kính phục nhất rốt cuộc là ai?

Cô giáo và các bạn học đều rất mong chờ đáp án của bạn học Trần Tiểu Hạn.

Kết quả là, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, bạn học Trần Tiểu Hạn thở phì phò chạy lên bục giảng.

Cậu bé mở vở bài tập ra, dùng giọng nói non nớt đọc lên: “Người em kính phục nhất, chính là ông….” dừng một chút: “Là anh trai của em, anh Lỗi Lỗi.”

“…”

Đáp án này rất bất ngờ, anh trai mới là người Trần Tiểu Hạn kính phục nhất?

Cô giáo và các bạn học đều ngẩn người, mặc dù không ngờ đến đáp án này, nhưng suy nghĩ lại một chút, anh trai vẫn thuộc về phạm trù người nhà, cũng không có gì sai.

Sau đó, bạn học Trần Tiểu Hạn nghiêm túc nói: “Trong nhà em, địa vị cao hay thấp thì phải xem ai quản ai để quyết định vị trí và sắp xếp trật tự.

Ví dụ như, lãnh đạo cấp trên quản lý lãnh đạo cấp dưới, ai cũng không được vượt quyền…”

Các bạn học: “…”

Cậu đang nói gì vậy, sao nghe không hiểu gì cả?

Trần Tiểu Hạn tiếp tục phân tích: “Theo quan sát của em, địa vị trong nhà em được sắp xếp theo trình tự này.

Em đương nhiên thuộc quyền quản lý của ba em, ba thuộc quyền quản lý của mẹ và ông nội, ông nội thuộc quyền quản lý của anh trai…Vậy nên, anh trai Lỗi Lỗi của em là quan lớn nhất trong nhà em.”

Các bạn học: “…”

Đợi đã, bài văn này có chút kỳ lạ.

Tất cả mọi người trong nhà bạn học Trần Tiểu Hạn, bao gồm một cựu cục trưởng, một phó cục trưởng, một đội trưởng đại đội hình sự trinh sát… toàn bộ đều do anh trai của cậu bé quản lý?

Móa, anh trai của Trần Tiểu Hạn rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?

Bạn học Trần Tiểu Hạn tiếp tục đọc đoạn văn thứ hai: “Anh Lỗi Lỗi cái gì cũng biết, anh ấy chỉ học ba năm tiểu học rồi tốt nghiệp, cấp hai chỉ học một năm, nửa năm trong đó là học ở nhà.

Bây giờ anh ấy 13 tuổi, đã học xong chương trình cấp hai, anh ấy còn muốn chơi hai năm nữa mới thi đại học.”

Không biết là bạn nhỏ nào thốt lên một câu: “Trần Tiểu Hạn, anh Lỗi Lỗi của cậu là quái vật à?”

Còn có một bạn nhỏ khác hừ lạnh, biểu thị không tin lời này: “Tiểu Hạn, cậu đúng là thích khoác lác, không biết xấu hổ.”

Bạn học Tiểu Hạn bắt đầu luống cuống, cậu bé đặt vở bài tập xuống bàn, ra vẻ kiêu ngạo, hùng dũng hiên ngang khí phách mà nói: “Mẹ thường xuyên nói với tớ, trẻ nhỏ tuyệt đối không được nói dối.

Bởi vì nói dối chính là vô trách nhiệm với người dân, nói dối sẽ phụ lòng sự kỳ vọng của Đảng và quốc gia…vậy nên, từ xưa đến nay tớ không hề nói dối.”

Cô giáo và bạn học: “…”

Vậy nên, gen cảnh sát cũng là gia truyền à?

Một đứa bé còn nhỏ như vậy mà nói chuyện đã có phong phạm của lãnh đạo, cũng không biết là học từ ai.

(Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa: hắt xì)

Giải thích xong vấn đề nói dối, bạn học Tiểu Hạn tiếp tục đọc đoạn văn thứ ba.

Dựa theo tiết tấu của đoạn văn thì đây hẳn là một ví dụ để thuyết minh quan điểm của mình.

Thế là bạn học Trần Tiểu Hạn đọc ví dụ của mình lên: “Ví dụ như, mẹ em vẫn luôn muốn cho em có thêm một em gái.

Cho nên mẹ cùng anh trai thương lượng, rốt cuộc là sinh em gái vào lúc nào mới tốt.

Hai người họ thương lượng xong thì đến lượt trách nhiệm của ba, ba em rất có trách nhiệm với mẹ em.”

Cô giáo nghe đến đây mặt cũng bắt đầu đỏ lên, chuẩn bị mang thai… Em bé, chủ đề viết văn này hình như không được đúng lắm.

Bạn học Trần Tiểu Hạn vô cùng đắc ý đọc tiếp: “Sau đó, mẹ em thành công mang thai, đương nhiên là công lao của ba em.

Nhưng tất cả mọi người đều không biết mẹ đang mang thai em trai hay em gái.

Vậy là anh trai em bấm đốt tay tính toán, nói trong bụng mẹ chắc chắn là em gái.

Mẹ nói lời của anh trai luôn đúng, cho nên, chắc chắn là mẹ đang mang em gái.”

Cô giáo: “…”

Bạn học Tiểu Hạn, bài văn của em đang khen ngợi anh trai em có thể dự đoán thai nhi là nam hay nữ, hay là đang khen ngợi mẹ em có thể sinh em gái?

Bạn học Trần Tiểu Hạn đằng hắng một cái, tiếp theo là đoạn văn thứ tư.

Quy nạp tổng kết: “Anh Lỗi Lỗi rất lợi hại, anh ấy là người đáng phục nhất trong lòng em.

Mẹ em còn nói, sau này phải tôn kính anh ấy hơn một chút…”

Có một bạn học nữ xinh đẹp giơ tay đặt câu hỏi: “Bạn học Tiểu Hạn, anh trai của cậu thực sự là người bình thường sao?”

“Đương nhiên là người bình thường, anh trai chính là kiểu người giống với Conan.” Trần Tiểu Hạn đắc ý nói.

“…”

Conan là người bình thường sao?

***

Khó khăn lắm mới đến lúc tan học.

Hôm nay Nhan Lôi tan làm sớm, nên nâng bụng đến cổng trường tiểu học đón con trai về nhà.

Khi cô giáo giao con cho cô, nhìn qua cái bụng tròn vo của cô, tâm trạng phức tạp: “Cảnh sát Nhan… à thì… việc muốn có con dù sao cũng là chuyện của người lớn, mong rằng cô đừng thương lượng chuyện thai kỳ với con trai lớn của mình nữa.

Cũng đừng để con trai nhỏ nghe thấy những lời này.”

Nhan Lôi: “?”

Cô giáo đành phải đưa bài văn của bạn học Trần Tiểu Hạn cho cô xem.

Nhan Lôi lập tức hóa đá tại chỗ.

Móa! Cái miệng rộng của con trai cô.

Bạn học Trần Tiểu Hạn nói một cách vô tội: “Mẹ, con chỉ muốn nói với mọi người con sắp có thêm một em gái, đây là kết quả cố gắng của mẹ và ba.

Không lẽ chúng ta không nên vui sao?”

Nhan Lôi: “!!!”

Con à, đây không phải vấn đề nên vui hay không.

Đây là, vấn đề riêng tư của ba mẹ, ông trời không phụ người cần cù.

Vậy mới nói, khả năng quan sát của con cái tốt, có đôi lúc cũng không phải chuyện hay.

Chuyện gì cũng không lừa gạt được thằng bé, lại còn nhớ rất lâu.

***

Sau khi đón được con trai, Nhan Lôi cũng không vội về nhà mà đưa bạn nhỏ Trần Tiểu Hạn đến nhà ông bà ngoại ngồi một chút.

Từ sau khi vụ án Danh Hồ được phá giải vào tám năm trước, giới nhà giàu trong cả thành phố trong một đêm thanh tẩy lại một lần nữa.

Nhà họ Giang, nhà họ Tiêu, nhà họ Đường, nhà họ Từ….

giải tán thì giải tán, sụp đổ thì sụp đổ, di chuyển thì di chuyển, phá sản thì phá sản.

Kết quả là, nhà họ Bạch vẫn được bảo vệ hoàn hảo thu mua những tài sản còn lại của bọn họ, trở thành người thắng trong chuỗi “tiêu vong lãng mạn” này.

Từ đó về sau, vợ chồng nhà họ Bạch trở thành nhà kinh doanh bất động sản và đá quý uy tín, ngồi lên vị trí nhà giàu nhất.

Hôm nay là đông chí, Nhan Lôi đưa con trai đến thăm vợ chồng nhà họ Bạch.

Bà Bạch rất yêu thương đứa cháu ngoại này, ôm bạn nhỏ Tiểu Hạn không rời tay.

Ông Bạch muốn hoài niệm cố nhân, nên cùng cô hàn huyên một lúc về kết cục của những hào môn đó ngày trước.

“Tháng trước Đường Trạch Hào bị bệnh rồi mất trong tù, nghe nói cháu gái và con dâu ông ta cũng không chịu đến thăm.

Cũng khó trách, nếu không phải ông ta làm ra đứa con riêng Lâm Học Nguy này thì sao Đường Khải lại mất sớm như vậy chứ.”

“Đường Trạch Hào tự biết mình có lỗi với hai mẹ con họ nên đã lập di chúc để lại tất cả tài sản của nhà họ Đường cho cháu gái Đường Phi Duyệt của ông ta thừa kế.

Đây cũng xem như một sự bù đắp.”

Nhắc đến nhà họ Lục: “Bệnh tâm thần của Lục Gia Nhiên rất nghiêm trọng, người thân nhà họ Lục đón cậu ta đến viện điều dưỡng ở.

Nhưng hiện giờ cậu ta hoàn toàn không nhận ra người khác, còn đánh vài y tá.

Bác sĩ ở viện điều dưỡng cũng hết cách, đành phải trói cậu ta lên giường chuyên dụng dành cho bệnh nhân tâm thần.”

Dừng lại một chút, ông Bạch thở dài: “Nhà họ Lục không còn tương lai nữa.”

Nhan Lôi khẽ gật đầu, thầm nghĩ tất cả mọi tội ác đều bắt nguồn từ nhà họ Lục, cuối cùng đoạn tử tuyệt tôn.

Báo ứng như vậy cũng là đáng đời.

Về phần kết cục của nhà họ Giang cũng khiến người ta thổn thức không thôi.

Ông Bạch nói: “Từ sau khi con trai chết, Giang Thiên Tuyền đã ly hôn với vợ.

Con gái Giang Tuyết Mai cũng không chịu tha thứ cho ông ta, đi nước Anh đến nay vẫn chưa về… Giang Thiên Tuyền nản lòng thoái chí, liền bán sạch gia sản, lên chùa Hưng Thịnh xuất gia.”

Nhan Lôi có chút xúc động: “Giang Thiên Tuyền đang trốn tránh thế tục sao?” Hay là đang hối hận những năm qua đã lừa dối?

“Ông ta còn chết sớm hơn Đường Trạch Hào.” Ông Bạch giải thích: “Xuất gia chưa được mấy năm, Giang Thiên Tuyền bị trúng gió, liệt nửa người dưới.

Cuối cùng xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên giường lúc tuổi già, bên cạnh cũng không có ai chăm sóc.”

Cuối cùng, những nhà giàu có đó đều trở thành một tiếng thở dài.

Ai có thể ngờ được, trong mười nhà giàu có nhất này cuối cùng lại chỉ có nhà họ Bạch là còn sót lại sau sóng gió.

Ông Bạch nhìn thấu tất cả mọi việc này, xem như đã khám phá ra đạo lý của phú quý giàu sang: “Ba và mẹ con sang năm sẽ về hưu, ba mẹ đã bàn bạc xong rồi, sau khi về hưu sẽ tham gia một vài hoạt động từ thiện, tiếp tục sự nghiệp mà Tường Tường chưa hoàn thành, cũng coi như tích thiện đức cho con cháu.”

“Vâng.”

Nhan Lôi khẽ gật đầu, cô ủng hộ suy nghĩ này của nhà họ Bạch.

Phải biết rằng, trong mưa máu gió tanh của những nhà giàu có này, nhà họ Bạch có thể gìn giữ vẹn nguyên không phải chỉ vì bọn họ không cấu kết với anh Xà mà còn vì một nguyên nhân sâu xa nữa chính là vì hai vợ chồng họ Bạch làm người tương đối ngay thẳng thật thà.

Với tính cách chính trực của hai vợ chồng họ, cho dù năm đó anh Xà có đưa mười mỏ kim cương đến tận cửa thì vợ chồng họ Bạch cũng sẽ không lấy những đồng tiền bất nghĩa đó.

Đây mới chính là đạo lý căn bản nhất để nhà họ Bạch có thể đứng vững suốt mười sáu năm.

Trước khi đi, cô nhìn thấy nhà họ Bạch treo trên tường một bức chữ mới tinh, nét chữ rồng bay phượng múa, khá là xuất sắc.

“Chính đạo nhân gian là tang thương”

Đi theo chính đạo, trải qua tang thương, đây mới là đạo lý của thành công.

***

Đến cuối năm, đầu tháng 12 cô đã vào nhập viện.

Lần này ngày sinh dự kiến là vào lễ Giáng sinh, vì đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Trần Bạc Vũ để cô vào bệnh viện chờ sinh trước hai tuần, đồng thời mời hai người đến chăm sóc.

Nói ra thì lần trước khi sinh cậu bé Tiểu Hạn, vị trí thai nhi của cô không đúng, đứa bé lại rất to nên dẫn đến khó sinh.

Giãy giụa cả một ngày một đêm mới sinh được đứa bé ra, đó là lần cô đến gần với tử vong nhất từ sau khi xuyên sách.

Cho nên lần sinh này Trần Bạc Vũ rất lo sợ, hết lần này đến lần khác xác nhận với bác sĩ, cân nặng của đứa bé có bình thường không, có thể sinh đẻ thuận lợi không, trực tiếp từ đội trưởng lạnh lùng biến thành Đường Tăng càu nhàu.

Cho đến khi viện trưởng đích thân cam đoan, cục phó Nhan sinh em bé tuyệt đối không có vấn đề gì.

Lúc này Trần Bạc Vũ mới yên tâm.

Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng Sinh.

Sáng sớm hôm đó cô đã bị đẩy vào phòng sinh, ngoài cửa là ba nhân vật quan trọng đang chờ đợi.

Ba cô Nhan Quốc Hoa, chồng cô Trần Bạc Vũ và ba chồng Trần Trung Lương.

Lúc đầu Nhan Quốc Hoa thuyết phục Trần Trung Lương đừng đến, vì dù sao ông ấy cũng đã lớn tuổi, sắp đến bảy mươi rồi, cũng không cần đến đây cho khổ nữa.

Nhưng Trần Trung Lương lắc đầu, tỏ ý tôi nhất định phải chờ cháu gái được sinh ra.

Một khi ông ấy đã bướng bỉnh thì ai cũng không khuyên ông ấy rời khỏi bệnh viện được, đành phải lấy thêm cho ông ấy một chiếc ghế.

Rất nhanh Nhan Lôi đã bắt đầu sinh em bé.

Trần Bạc Vũ lập tức hóa thân thành con quay, vòng tới vòng lui trên hành lang bệnh viện, trong lúc đó còn mấy lần rút điếu thuốc ra.

Thực ra anh không hề biết hút thuốc, khó tránh khỏi hút lần nào thì lần đó lại ho khan.

Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa không khỏi lên tiếng: “Đã làm ba lần thứ hai rồi mà cũng không chín chắn một chút.”

Cứ như vậy, Trần Bạc Vũ hút hết ba bao thuốc, tiểu thiên sứ mới ra đời.

Khi y tá ôm đứa bé ra, ngay cả giới tính mà Trần Bạc Vũ cũng không kịp hỏi, câu đầu tiên nói ra là: “Hiện giờ tôi có thể vào thăm vợ tôi được chưa?”

Y tá mỉm cười gật đầu: “Người lớn và em bé đều rất ổn, là một bé gái đáng yêu.”

Đúng như dự đoán, là con gái.

Trước giờ Nhan Lôi vẫn luôn muốn có một đứa con gái đang nằm trong phòng sinh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may đây là thai thứ hai, không khó sinh như thai đầu.

Cho nên khi con gái nhỏ ra đời không để cô phải chịu khổ gì.

Rất nhanh, Trần Bạc Vũ đã làm ba chạy vào bên trong.

Ngay sau đó, một nụ hôn rơi vào trán cô, anh vô cùng dịu dàng lưu luyến nói: “Lôi Lôi, em vất vả rồi.”

Cô chớp chớp mắt: “Ông xã, sao người anh cũng đầy mồ hôi vậy.

Anh cũng sinh con ở bên ngoài à?”

Trần Bạc Vũ xấu hổ, Nhan Lôi có thể nói đùa với anh chứng tỏ trạng thái hiện giờ của cô rất tốt: “Ba em nói tố chất tâm lý của anh không ổn lắm, đã làm ba lần thứ hai rồi.”

“Đúng rồi, anh định đặt tên cho con gái nhỏ của chúng ta là gì?” Nhan Lôi hỏi.

Tên của Trần Tiểu Hạn là cô đặt, bởi vì cô hi vọng chí hướng của con trai cũng mênh mông như biển rộng sao trời.

Lần này đặt tên cho con gái, để chồng cô đích thân ra tay.

Trần Bạc Vũ nói một cách không hề nghĩ ngợi: “Trần Hâm Lôi.”

Nói rồi, anh dùng điện thoại đánh tên con gái đưa cho cô xem: Trần Hâm Lôi.

Ừm….

Nghe rất gieo vần.

Xem ra là một cái tên không tệ.

Nhan Lôi khẽ gật đầu, tỏ ý công nhận tên của con gái.

Đợi đến khi Trần Bạc Vũ đi rồi, cô len lén cầm điện thoại lên, tra xem chữ “Hâm” này rốt cuộc có ý gì.

Kết quả hiển thị.

Hâm.

Ý nghĩa là ái mộ.

Nhan Lôi không kìm được mà mỉm cười.

Giờ phút này, cô chính là người thắng cuộc hạnh phúc nhất trên thế gian.

Tác giả có chuyện muốn nói: Ừm, truyện đã kết thúc.

Làm phiền các bạn tiểu thiên sứ chấm điểm nhé.

Ngày mai, tất cả các tin nhắn trong ngày 29 tháng 10 sẽ là bao lì xì..