Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Anh Sa Vào Đêm Dài

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cùng hắn sa vào đêm dài

3. Chúng ta thử xem đi

Tác giả: Toại Uyên

Tần Thương uống miếng nước, dòng nước tinh khiết từ từ thấm qua môi làm cho môi anh càng thêm trong suốt, Tần Thương nói tiếp

'Xe lửa có rất nhiều người, âm thanh thực ồn ào, tôi không biết hắn có hiểu được chuyện tôi nói hay không nhưng lời cuối cùng tôi đã gằn từng câu từng chữ với giọng điệu rất nặng nề, tôi nói: "Loại người lăng nhăng vô sỉ như ba tôi đáng ra phải bị thiên lôi đánh…"

Hắn phụ họa nói theo: "Là chuyện sớm muộn"

Tôi nở nụ cười, hắn chăm chú nhìn tôi, chẳng thể hiểu nổi mà nói một câu: "Tần Thương, em thật đẹp."

Tôi hung dữ đấm hắn một cái, xoay người không thèm để ý đến hắn, mặc dù tôi và hắn đã làm lành với nhau nhưng chuyện hắn dâʍ ɭσạи tôi vẫn khiến tôi canh cánh ở trong lòng, tựa như một mẩu xương cá mắc kẹt nơi cuốn họng, cắt qua yết hầu, chảy một chút máu

Chỉ có thể giữ im lặng mới không làm tăng thêm cảm giác đau đớn này

Hắn đối xử với tôi rất tốt, với danh nghĩa là anh em thì hắn có thể làm được rất nhiều việc, trong ký túc xá có mấy đứa bảo có phải kiếp trước hắn nợ tôi hay không, cho nên kiếp này mới làm trâu làm ngựa cho tôi, hắn cười qua loa, cũng không giải thích

Lúc học đại học tôi đã nhiều lần ngồi xe lửa đến gặp cô bạn gái - Từ Vi

Tôi và cô ấy ở cùng một huyện, nhà cô cũng gọi là khá giả nhưng học tập lại không được tốt vì thế nên cô ấy đã học một trường đại học chuyên khoa ở địa phương

Chúng tôi ở trung học năm hai thì chia lớp, chúng tôi được phân trong cùng một lớp học, hơn nữa lúc ngồi cùng bàn mới quen nhau, là cô ấy tỏ tình trước, tôi cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, lại là hot girl, đại khái cũng là vì tâm hư vinh, cho nên tôi chỉ suy nghĩ vài giây liền đồng ý

Nói thật thì tôi hứng thú lắm với chuyện yêu đương, bởi vì trong lòng tôi luôn bồn chồn lo lắng như là đang đi trên mặt đất nhưng trái tim lại đặt ở dưới chân, luôn lo sợ bản thân sẽ đạp vào khoảng không, rơi vào vực sâu vạn trượng, giống y như mẹ của tôi

Nhưng mà tôi đã cố gắng đối tốt với Tử Vi, tôi ăn cơm ở canteen, phát tờ rơi trên phố, ăn mặc cần kiệm để có tiền mua vé xe lửa đến gặp cô ấy.

Cổ cũng rất vui vẻ, còn dẫn tôi đi giới thiệu với bạn bè, tôi mời bọn họ cùng nhau ăn cơm, chỉ có điều những thứ bàn luận trên bàn ăn khiến tôi hơi khó chịu

Những lời nói thô tục dơ bẩn được tuông ra liên tục, thậm chí chuyện trên giường cũng lấy ra để tám chuyện, còn nói về chuyện lăng nhăng của người này, chuyện phá thai của người kia…. Tôi tận lực giảm đi sự tồn tại của bản thân, không đáp lại cũng không phản bác

Buổi tối, tôi đưa Tử Vi trở về ký túc xá, ở dưới lầu cô ấy không nỡ bước lên, nhào vào lòng ngực hỏi tôi đặt khách sạn ở đâu, tôi ngơ ngác, nhất thời trở nên rối rắm

Tôi không phải là không nghĩ đến chuyện đó, nhưng trải qua chuyện trên bàn ăn, tôi bỗng thấy bầu không khí rất kỳ quái, tôi không muốn chuyện giường chiếu của tôi và Tử Vi sẽ là chuyện buôn dưa lê sau này của bọn họ

Tôi sờ tóc cô ấy, khéo léo từ chối

Sau này mỗi lần thấy Tử Vi, tôi ít quan tâm đến cô ấy hơn, cổ cũng vậy. Vì thế lúc tôi năm ba đại học, cũng là năm cô ấy tốt nghiệp tôi đã đưa ra lời chia tay, cô ấy đã đồng ý

Ngày ấy ánh mặt trời ấm áp, cô ấy mặc áo cử nhân, trên mặt trang điểm, trông rất xinh đẹp. Ánh mắt của tôi dừng lại ở hình xăm trên tay cô ấy

Tôi cười nói "Xăm đẹp lắm."

Cô ấy cười theo, giơ tay lên để tôi có thể nhìn thấy rõ hơn, tôi thấy được đó là bé cá heo màu đen.

Sau khi Tử Vi rời đi, tôi ngồi đợi ở ga tàu hỏa, nhìn trên màn hình lớn nhảy liên tục về số tàu, đột nhiên lại không muốn trở về trường học.

Tôi muốn đi xem biển, tôi còn chưa được nhìn thấy biển, tôi muốn nhìn thấy cá heo chân chính uy

Tôi rất ngu ngốc, lúc trả vé thì bị kẻ khác mò, tiền bị người trộm, cũng may là thẻ căn cước cùng với điện thoại luôn cầm ở trên tay, hoàn tiền vé không đủ khả năng để tôi chống đỡ trở về trường học

Tôi chỉ có thể vgọi cho Dương Dật Thiên để xin giúp đỡ, hắn hỏi tôi vì sao lại trả vé, tôi nói rằng tôi muốn đi xem biển. Hắn nói ra một câu vang dội "Chờ anh."

Dứt lời, wechat của tôi thu được chuyển khoản từ hắn, hắn kêu tôi đi mua vé để xem biển. Tôi lặng lẽ đứng giữa dòng người hối hả, bỗng nhiên cảm thấy thật thanh thản, vô hình chung hắn tự nhiên trở thành chỗ dựa của tôi

Lúc tôi tới thành phố biển kia thì không ngờ Dương Dật Thiên cũng tới, hắn cho tôi địa chỉ của một khách sạn rồi kêu tôi đến đó để đợi hắn. Tôi cũng không làm giá, lúc đến khách sạn, tôi mới nhận ra rằng Dương Dật Thiên quả nhiên là một rich kid( con nhà giàu)

Căn phòng ấy rất lớn, cũng thật xa hoa, không khí thanh mát, trên mặt đất còn trải thảm, từ cánh cửa sổ sát mặt đất còn có thể nhìn thẳng ra được biển xanh thăm thẳm

Dương Dật Thiên dẫn tôi ra ngoài bãi biển, tôi không biết bơi vì thế hắn liền mang phao bơi cho tôi để tôi có thể hòa mình vào vùng nước cạn

Mặt trời rất nóng, chúng tôi nằm ở trên bờ cát, hắn nghịch cát một hồi rồi vùi tay chân của của tôi vào trong cát thô, nửa thật nửa giả nói: "Tần Thương, tôi thật muốn trói tay chân của em lại, làm em ở mãi bên anh, chỗ nào cũng không đi được."

Tôi bị anh nắng chói vào mắt, tôi rút tay ra khỏi cát rồi giơ lên rồi nâng tay lên che đi ánh mặt trời

Tôi khi ấy còn không thể hiểu nổi suy nghĩ của Dương Dật Thiên, cũng chẳng thể mường tượng ra cảnh đàn ông với nhau còn có thể sinh ra tình yêu, nghe như chuyện viễn vông, làm người khác khó mà tin được

Đối với tình cảm tình cảm trần trụi của hắn, tôi mắt điếc tai ngơ, có thể trốn liền trốn, hắn không nản lòng mà đối xử với tôi tốt hơn

Buổi tối, hắn dẫn tôi đi ăn hải sản, tôi là người nhà quê, chớ là nói tới ăn, đến thấy tôi cũng chưa nhìn qua nhiều thứ mới lạ như vậy. Cho nên hắn lột cho tôi bao nhiêu tôi liền ăn bấy nhiêu, ăn đến mức nức lên một cái, bụng căng đến độ đi không nổi

Hắn nhìn tôi vuốt bụng đi lại khó khăn, ngẩng đầu cười to, lúc hắn cười, trong mắt vừa tùy ý lại xán lạn. Hắn nói " Lại đây lại đây, anh ôm em về."

Tôi trừng hắn một cái rồi chậm rãi bước về phòng, hắn tiến vào theo, tôi nhìn thoáng qua chiếc giường lớn trắng tinh kia, xoay người nhìn hắn, hắn vô tội nháy mắt, đôi mắt đen trắng lúc đóng lúc mở

Tôi chịu thua rồi, rốt cuộc phòng là hắn đặt, hành trình đều là hắn an bài, tôi nhấn mạnh với hắn rằng không được đυ.ng vào tôi, hắn liên tục gật đầu bảo đảm.

Trên thực tế, hắn không có cơ hội đυ.ng vào tôi, bởi vì đêm đó tôi bị dị ứng với hải sản. Tôi ngất trong phòng tắm, ý thức chỉ chống đỡ được một chút, cả người mệt mỏi, hô hấp cũng dần dần khó khăn, hắn nghe thấy tiếng động lớn liền chạy vọt vào, sợ tới sắc mặt trắng bệch, vội vàng gọi cho 120, lời nói đều nói không rõ, vẫn luôn run rẩy. Hắn ôm tôi, không cho phép tôi nhắm mắt, lại sợ tôi lên cơn sốc nên lúc nào cũng kiểm tra hơi thở của tôi

Ý thức của tôi không được rõ ràng, bóng đèn màu cam có trong phòng tắm chao chao đảo đảo, ở trong vầng sáng rực rỡ, nước mắt của Dương Dật Thiên trong suốt như pha lê, từ khóe mi rơi xuống, xẹt qua không khí, rớt xuống bên môi tôi, làm mất đi chút thanh tỉnh cuối cùng của tôi

Tôi chưa bao giờ biết bản thân bị dị ứng với hải sản, giống như trước đây cũng từng ăn rồi, không bị gì cả, có lẽ là do lần đó tôi ăn quá hăng, tôi ở trong viện suốt mấy ngày, Dương Dật Thiên canh giữ bên cạnh tôi một bước không rời, phòng bệnh không có giường hắn liền ngủ trên mấy chiếc ghế, tôi kêu hắn trở về khách sạn hắn cũng không chịu

Kỳ thật lúc tới bệnh viện, sau khi bị tiêm hai mũi thì tôi đã ổn, Dương Dật Thiên cứ một hai bắt tôi đi kiểm tra thêm một chút nữa

Tôi nói mình nợ hắn quá nhiều, còn không kham nổi. Hắn nói không cần tôi trả, hắn nói cả đời này đều sẽ ở bên tôi, chỉ cần tôi tốt thì hắn cũng sẽ tốt

Khi hắn nói những lời này, giọng nói của hắn gần như mất tiếng, tôi theo thói quen nhìn vào đôi mắt của hắn, mắt của hắn vẫn rất xinh đẹp, chẳng qua lúc này dưới đáy mắt phủ một sợi tơ máu tựa như là một chú nhện màu đỏ đang leo lên, chăm chỉ dệt một tấm lưới mỏng, những đường màu đỏ tươi tràn lan ra tới, trong lúc lơ đãng bắt trói tôi lại

Tôi như là bị thứ gì đó mê hoặc, dường như là tôi lại nhìn hai mắt của hắn nhiều thêm một chút, vậy nên tôi đã lọt vào chiếc bẫy dịu dàng của hắn, cuối cùng không thể thoát thân, tôi chỉ đành quay đầu qua một bên, ép buộc bản thân không được nhìn hắn nữa, nhưng trái tim tôi lại không chịu khống chế mà đập loạn xạ

Trên chuyến tàu về hương, tôi dửng dưng nhìn ra ra ngoài cửa sổ, hắn đưa cho tôi một chai nước đã mở nắp, tôi nhìn cái chai nhưng không cầm lấy, dòng nước tinh khiết lắc lư theo toa xe, nhẹ nhàng gợn sóng

Tôi nói: "Chúng ta thử xem đi

Giọng nói của tôi thật nhẹ, hắn sửng sốt hồi lâu, cuối cùng lại như một đứa ngốc, mặt đầy nước mắt ôm chầm lấy tôi, cũng mặc kệ những ánh mắt khinh thường nhìn qua, khóc như một đứa bé được ăn kẹo
« Chương TrướcChương Tiếp »