Chương 25: Dây dưa (H)

Ngô Trường Vũ ôm lấy cậu em mình nhăn mặt, lúc này không tin được Kỳ Thái Quyên sẽ làm vậy. Anh cuối đầu cố gắng hít từng ngụm không khí, từ từ ngã lăn xuống đất. Nằm sấp dưới mặt đất như không còn sự sống, Kỳ Thái Quyên bất ngờ một phen dùng chân đá vào tay anh vài cái.

"Này... không sao chứ?"

Nhưng Ngô Trường Vũ không phản ứng, cô ngồi bệt xuống lay người anh liên tục: "Không sao chứ? Mau dậy đi đừng giỡn.."

Dù Kỳ Thái Quyên lay người hay gọi cỡ nào Ngô Trường Vũ vẫn nằm im bất động. Cô không chịu được nữa đã đánh vào người anh nhưng không có chút phản kháng, Kỳ Thái Quyên dùng hết sức bình sinh của mình lật người Ngô Trường Vũ lại. Khó hiểu, nhìn sắc mặt anh vẫn hồng hào nhưng khuôn miệng đã tím tái. Kỳ Thái Quyên run rẩy đưa tay lên mũi anh thử... cô hốt hoảng thụt tay lại bịt miệng run rẩy.

"Không thể nào? Mình ra tay đâu có nặng. Ngô Trường Vũ anh tỉnh dậy đi, tôi không có giỡn đâu."

Kỳ Thái Quyên gọi như thế nào thì anh vẫn nằm im bất tỉnh. Cô sốt ruột lục lọi trên người mình nhưng không có thứ cô muốn, lúc này cô sực nhớ ra cô làm gì có điện thoại. Vì vậy sao gọi cấp cứu, nhanh chân đứng dậy ra ngoài nhờ sự giúp đỡ của nhân viên, vừa đi được vài bước Kỳ Thái Quyên đã bị bàn tay to lớn nắm lại. Hai giây sau Kỳ Thái Quyên bị Ngô Trường Vũ quật ngã xuống dưới thân mình.

Kỳ Thái Quyên hoảng loạn la hét anh nhanh tay bịt miệng cô lại. Sau khi bình tĩnh trở lại Kỳ Thái Quyên mới nhận ra là Ngô Trường Vũ, bây giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm. Kỳ Thái Quyên lắc đầu thoát khỏi bàn tay anh, Ngô Trường Vũ bật cười, nói: "Tôi không ngờ đó, lúc mới gặp em tôi thấy em sợ hãi khúm núm, bây giờ lại gan to như vậy. Định chơi đùa em một chút thôi không ngờ em lại lo lắng cho tôi như vậy." Nói xong anh đánh yêu vào mũi cô.

Kỳ Thái Quyên nở nụ cười khinh bỉ, nói: "Ai thèm lo cho anh, nếu lúc đó anh chết thật thì tôi là nghi phạm số một. Như vậy thì rất rắc rối cho tôi, nói thật tôi cũng muốn anh chết! Chỉ là đừng dính líu gì đến tôi."

Ngô Trường Vũ bật cười trước lời nói của cô, anh giễu cợt nói: "Tôi không dễ gì chết như vậy đâu. Có chết thì tôi cũng kéo em xuống để bầu bạn."

Cô nói: "Cút! Tôi không có nhu cầu làm bạn dưới âm phủ của anh đâu. Tên điên như anh tốt nhất nên chết một mình đi, chết càng sớm càng tốt!"

Ngô Trường Vũ cong môi nhẹ, buông lời: "Ui trời! Sao em lại trù ẻo một người sống sờ sờ đi chết chứ. Có lẽ em đã quá xem trọng mình rồi, chẳng lẽ em không thể nói chuyện lễ phép như lúc chúng ta vừa gặp nhau sao?"

"Nằm mơ đi, tôi có thể lễ phép với bất kỳ ai nhưng ngoại trừ anh!"

"Cô bé thật không ngoan chút nào." Anh cười nói tay bắt đầu di chuyển xuống trong áo cô. Sự tò mò cộng thêm sự mới mẻ trong khoang áo ngực kia. Khi chạm đến điểm nhạy cảm cô trợn tròn mắt, ngạc nhiên vùng vẫy nhưng bị anh giữ chặt dưới nền. Ngô Trường Vũ không kiên dè xoa bóp chúng mạnh bạo như nhào bột, chốc lát Kỳ Thái Quyên cảm nhận cơn đau ở ngực mình mang đến.

"Buông ra tên khốn. Anh đúng là tên khốn."

Anh nở nụ cười biếи ŧɦái: "Giờ mới biết à."

Cô sợ hãi la toát lên cuối cùng bị chặn lại bởi nụ hôn của anh. Nhân viên bên ngoài như nghe được gì đấy, định tới xem sao, cô nhân viên bên cạnh bảo có khách đến. Cái áo ngoài đã bị lột trần, áσ ɭóŧ vướng bận cuối cùng cũng giải phóng cặp ngực nở nang to lớn kia. Một tay kẹp chặt hai tay cô còn tay kia nắm lấy áo nhét vào miệng để tránh cô làm loạn có người nghe được thì đi vào.

Ngô Trường Vũ cuối xuống ngậm lấy nụ hoa bú ɭϊếʍ mạnh, cô nhất thời chưa định hình được bản thân trong thời khắc này. Đầu óc mơ hồ, nước mắt ứa ra. Não mách bảo cô không ngừng chống cự, anh giữ chặt con người cô lại. Tiếng bú ʍúŧ chùn chụt chụt vang lên một lớn, bàn chân cô co rút, ấm ức đến bật khóc.

Ngô Trường Vũ luồng tay vào trong quần cô, xoa bóp nơi cửa nguyệt cô. Chân cô đẩy lên đẩy xuống không muốn anh như vậy nhưng sao nhanh bằng anh. Áo sơ mi đen đã cởi ra, cuối người tháo gỡ áo trong miệng, tay anh dùng động tác im lặng. Mỉm cười cuối xuống hôn cô, nụ hôn thô bạo mạnh liệt khiến não cô như nổ tung.

Bây giờ cơ thể cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải che thân, cô xấu hổ không dám la kêu cứu. Ngô Trường Vũ gỡ thắt lưng, cự vật được phóng thích ngay trước mắt cô. Tay chân cô luống cuống không biết làm sao, anh tiến tới miệng cô, cự vật gần trong gang tấc. Kỳ Thái Quyên ngước nhìn anh, giây sau anh đâm nó vào miệng cô, mùi hôi tanh ngay lập tức sọc thẳng vào cuốn họng. Ra ra vào vào một lúc một nhanh, cô không có cách nào chống trả.

Ngô Trường Vũ bóp chặt cằm Kỳ Thái Quyên ấn cự vật vào sâu trong cổ họng cô. Toàn bộ thân thể cô cảm nhận được cái lạnh từ thân thể anh, cô kẹp chặt ngón chân run rẩy đón nhận cự vật. Vì nó khá to lớn nên cô chỉ ngậm được phân nửa, tay cấu chặt vào đùi anh.

Tốc độ ra vào miệng cô một nhanh, ấm nóng cũng hiện lên một rõ. Há miệng mệt mỏi thở dốc, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c phóng thích vào cuốn họng cô khiến cô lập tức nhả cự vật ho sặc sụa. Ngô Trường Vũ vỗ nhẹ vào lưng cô, trái lại anh chỉ nhận được cái bạt tai đau điếng từ Kỳ Thái Quyên.

Kỳ Thái Quyên hét lớn: "Khốn nạn. Anh đúng là đồ khốn!"

Anh nhếch mép, nói nhỏ vào tai cô: "Em đừng la lớn, người khác nghe thấy sẽ vào đấy."

Kỳ Thái Quyên nhìn rèm vải ngoài kia, phía dưới cô nhìn thấy vài đôi chân không ngừng di chuyển. Quay qua nhìn anh, anh bật cười: "Vậy nên cách tốt nhất em nên im lặng."

Ngô Trường Vũ dịch người xuống phía dưới, liếʍ láp nụ hoa; tay không yên sờ mó lên người cô. Cô run rẩy bịp chặt miệng, hành động Kỳ Thái Quyên làm cho Ngô Trường Vũ rất hài lòng. Bàn tay kia đã sờ đến phía dưới, nơi đã ướt nhẹp từ bao giờ. Cô khựng lại một chút, kẹp chặt hai mép đùi cuối cùng cũng bị anh mở toan nó ra.

Nhả nụ hoa ướt đẫm nước bọt, anh nhìn vào cửa nguyệt hồng đỏ ươn ướt. Phả người xuống hôn lên ngực, bụng và eo tiếp đến anh không ngần ngại liếʍ nhẹ lên cửa nguyệt. Cô bất giác xiết chặt tay, cuối đầu nhìn hành động bất thường của anh.

Cô nhẹ giọng nói: "Đừng.."

Ngô Trường Vũ quỳ trước người cô, chân cô kẹp chặt thắt lưng anh. Nhắm mắt buông xuôi, cửa nguyệt khó chịu không ngừng nhưng anh còn chưa vào, cô mở mắt nhìn anh.

Thắt lưng buông lỏng một chút, cô sơ dịch người lên định ngồi dậy; chưa kịp đã bị anh đè mạnh xuống đất, cô cảm thấy một bàn tay vừa cứng vừa lạnh ngăn chặn nền đất giúp cô. Nụ hôn một lúc thô bạo, cổ và vai đều bị anh hôn hít cắи ʍút̼.

Cự vật đang ở gần cửa nguyệt, anh từ từ tiến sâu vào cơ thể cô. Cơn đau ập đến, cô nhăn mặt đón nhận. Ngay sau đó hình ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Lục Thanh và Ya Lay hiện lên trong đầu cô, cảm giác sợ hãi vang vọng khắp l*иg ngực. Nhịp tim đập một lúc nhanh, sự mất tự nhiên của cô, có chút gì đấy chống cự. Cuối cùng cô nắm lấy tay anh đang ở trên ngực mình:

"Đừng... Dừng lại..."

Ngô Trường Vũ nghe thấy, anh chỉ rút tay mình ở ngực cô, còn phía dưới từ từ xâm nhập vào bên trong. Kỳ Thái Quyên rơi nước mắt một lần nữa, không nghĩ mình và anh sẽ làʍ t̠ìиɦ trong không gian này.

Kỳ Thái Quyên chống cùi chỏ xuống đất, ngăn chặn sự phát tiết này. Người đàn ông ngước lên nhìn cô, anh thấy nước mắt giàn giụa kia, miệng vẫn còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ khi nãy. Anh hỏi: "Sao vậy?"

Cô đáp: "Dừng lại, cầu xin anh. Tôi chưa sẵn sàng để cho anh. Tôi..."

Ngô Trường Vũ liếc mắt nhìn cô, mở lời: "Đây không phải câu trả lời tôi muốn!"

Kỳ Thái Quyên ngồi dậy, cự vật đang ở bên trong cũng rút ra ngoài. Cô ôm anh hôn môi anh, nói: "Tôi chỉ có câu trả lời này." Hai người ôm nhau dính sát vào hòa hợp thành một.

Quần áo tung tóe khắp nơi được hai người nhặt lại mặc vào người, anh bước ra ngoài trước; cô nhanh chóng ra theo. Bên trong không có đều hoà khiến cả hai ướt đẫm mồ hôi, cơ thể cô có dấu vết nhạy cảm, mặt mũi đỏ hết cả lên. Nhân viên bất ngờ, cô ở trỏng cũng hơn nửa tiếng đồng hồ, thấy cô ra ngoài liền tiến tới, hỏi:

"Cô ra rồi sao? Cô thấy sản phẩm của chúng tôi như thế nào? Cô thử vừa chứ?"

Kỳ Thái Quyên sực nhớ ra bản thân còn cầm theo cái váy trắng hai dây đi vào. Cô luống cuống đi vào lấy, thấy dưới đất có tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn xót lại, cô hồi hộp cầm đại gì đó lau sạch. Nếu ai vào mà thấy thì tiêu.

Lau xong cô mới nhận ra mình cầm lấy cái váy trắng này, váy trắng bổng chốc dính chút xám nhỏ. Kỳ Thái Quyên vội vã che đi, bình tĩnh mà đi ra ngoài. Cô không đưa cho nhân viên mà tự mình cầm lấy, đi thẳng đến quầy thanh toán.

"Tôi lấy cái váy này."

Chị thu ngân cười rồi tính tiền, Ngô Trường Vũ bước tới phía sau trên tay còn cầm đống quần áo mới vừa lựa khi nãy: "Tính luôn những thứ này đi."

Kỳ Thái Quyên sựng lại, cô không nghĩ là nhiều như vậy. Đây là trung tâm thương mại lớn, quần áo nơi đây đều được nhập khẩu từ nước ngoài, và cũng đến từ những nhà mốt lớn đương nhiên giá tiền không hề nhỏ.

"Nhiều dữ vậy. Anh trả nổi không mà lấy lắm thế."

Anh nhìn cô, đáp: "Tôi đâu thiếu tiền!"

~hết chương 25~