Chương 24: Tôi không để em chết!

Khá nhận thức được lời nói của bố, Kỳ Thái Quyên cho rằng có thể người trước mặt không chừng cũng giống như thế. Dùng khuôn mặt tuấn tú che đi lớp mặt giả tạo đằng sau, cô bật cười chế nhạo.

Anh nhìn cô, bà chủ quán bưng ra hai tô mỳ xào thơm lừng, cô nhìn thịt, tôm mực, trứng và cả rau xanh không thiếu gì. Bắt mắt đến vậy mà, cô mỉm cười ngửi mùi thơm của nó không ngừng cảm thán!

"Hai người ăn ngon miệng nha!" Bà cười nói.

Ngô Trường Vũ gắp một đũa lớn cho vào miệng nhai ngấu nghiến, cô nhìn nhếch môi cười nhẹ. Cô hỏi: "Ngon đến vậy sao?"

Anh dừng động tác lại, nhìn cô, nhướn mày nói: "Ăn thử đi, ở đây mỳ xào này là ngon nhất. Tay nghề bà ấy đã hai mươi năm rồi nên rất tốt, không thua những đầu bếp ba sao đâu."

Kỳ Thái Quyên nhẹ nhàng gật đầu, nhìn tô mỳ xào bốc hơi nghi ngút, mùi thơm nức mũi. Cô gắp một chút lên miệng nếm thử, ánh mắt cùng với khuôn miệng cô khác hẳn. Quả nhiên rất ngon, cô ăn thêm miếng lớn nữa.

Hai người im lặng ăn uống, đột nhiên cô tò mò về anh. Sao anh lại biết quán này, lại còn hay đến. Kỳ Thái Quyên uống ngụm nước, cô nói: "Không biết bố mẹ anh như thế nào nhỉ? Tôi cũng rất tò mò." Cô cười cười như hỏi chơi.

Anh bất ngờ nhìn cô, nhất thời cô nhìn thấy ánh mắt anh thì đứng hình. Hình như cô hỏi thứ không nên hỏi rồi, chỉ đành cuối đầu xuống ăn tiếp. Một lát sau anh nói: "Họ đều rất tốt."

Cô vẫn cuối đầu, khi nghe câu trả lời từ anh cô mới cười tươi ngước đầu lên, không nghĩ anh sẽ trả lời. Cô tiếp tục câu hỏi của mình, nói: "Họ tốt vậy sao anh... Chỉ vì gia đình khó khăn nên anh mới lâm vào con đường trái phép?"

Anh rủ mắt xuống, cô nghĩ mình đã nói đúng nên dừng lại, tiếp tục tô mỳ xào dang dở. Cô không nên nói như vậy để khơi dậy nỗi buồn của anh, cô cảm thấy mình hơi có lỗi.

Anh nói: "Họ đều là giáo sư đại học, gia đình tôi không khó khăn."

Miếng mỳ xào đưa lên liền dừng lại trên không trung, cô ngậm mồm nhìn anh. Cô bật cười bất lực, buông đũa xuống chất vấn anh, "Anh có bố mẹ tốt, một gia đình khá giả, một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc. Vậy tại sao anh lại chọn đi con đường này?"

Ngô Trường Vũ nghe xong trừng mắt về phía cô, cô giật mình ngồi thẳng lưng, nụ cười thê lương hiện trên môi: "Hay họ quá bận không quan tâm đến anh để anh một mình tự quản. Lâu dần thành người xấu ư?"

Anh bực mình buông đũa đập khá mạnh xuống bàn, gắt giọng nói: "Em nói nhiều quá rồi đó."

Kỳ Thái Quyên bĩu môi cười nhẹ, liếc nhìn trạng thái bây giờ của anh. Thấy anh vẫn tức giận nhìn cô, cô biết thời khắc này mình nên im lặng thì đúng hơn. Ngô Trường Vũ chán trường dựa lưng ra sau ghế, anh chẳng thiết tha gì mà ăn nữa. Kỳ Thái Quyên im bặt cuối đầu xuống tay không ngừng gắp thức ăn lên miệng, nhiều đến nỗi không thể nhai, ngay sau đó cơn buồn nôn lập tức sọc thẳng lên não, cuốn họng chua nhẹ cô muốn nhả hết thức ăn trong miệng nhưng không được.

Anh thấy biểu hiện của cô, nói: "Cứ từ từ, uống chút nước đi."

Kỳ Thái Quyên vuốt ngực cho dễ thở, hít hơi sâu bình tĩnh nhai thức ăn trong miệng. Cô nhanh tay cầm cốc nước lên uống vài ngụm lớn, khi hết cốc nước cô mới hoàn hồn trở lại. Khuôn mặt tái mét vì cố gắng nhịn không nôn hay nhả hết thức ăn. Sau một hồi hai người cũng đứng dậy trả tiền, anh cùng cô ra bãi đậu xe. Thấy trời hơi âm u cô hỏi: "Có đi đâu nữa không? Hay là về luôn?"

Ngô Trường Vũ ngước đầu nhìn, quan sát sắc trời một hồi gật đầu, "Không, tôi đưa em đến nơi này."

Ngô Trường Vũ bước vào xe cô khó hiểu, anh đang làm gì vậy? Sau đó anh lườm quýt cô, Kỳ Thái Quyên chỉ đành nở nụ cười bất đắt dĩ mở cửa ngồi vào xe. Chưa thắt dây an toàn anh đã khởi động xe lao nhanh trên đường cao tốc, sự việc xảy ra nhanh khiến cô được một phen hú vía. Tốc độ xe ngày một nhanh hơn nữa, anh không có dấu hiệu giảm tốc độ, cô sợ hãi nắm chặt dây an toàn.

Dòng xe đông đúc trên đường, anh không ngừng bóp còi vượt qua họ. Xe Jeep đã chạy quá tốc độ cho phép trên làn đường nọ, những chủ xe khác hạ cửa kính xe xuống la hét chửi bới anh, cô thấy mà thót tim. Bảo anh giảm tốc thì anh lại tăng tốc, cô la hét không ngừng. Ngô Trường Vũ bực mình phiền phức, xe Jeep chạy qua làn đường nọ khi đó anh mới từ từ giảm tốc độ. Thời gian đó cô bóp chặt đùi mình đến nỗi bong tróc da, còn rỉ máu nhỏ.

Khi xe chạy tốc độ bình thường cô mới quát lớn: "Anh điên rồi à? Không biết lái xe như vậy rất nguy hiểm không? Anh không muốn sống nữa ư? Cho dù như thế cũng đừng lôi tôi vào!"

Ngô Trường Vũ bật cười khanh khách, liếc nhìn vết thương trên đùi cô. Anh đưa tay sờ mó lên vết thương của cô, lau sạch những giọt máu nhỏ trên đùi. Anh nói: "Sao nào? Em nên cảm ơn tôi bởi vì tôi đã cho em cảm giác khoái chí khi tốc độ nhanh như vậy."

Kỳ Thái Quyên đánh mạnh vào tay anh đang ở đùi mình, giọng nói rất khó chịu: "Khoái chí cái đầu anh. Không biết lái xe như vậy là cực kỳ nguy hiểm, lỡ đâu xảy ra chuyện không may thì sao? Tôi chưa muốn chết đâu."

Anh nói: "Em không chết dễ dàng như vậy được đâu. Thái Quyên em yên tâm, tôi không để em chết!"

Kỳ Thái Quyên nhìn Ngô Trường Vũ, trong lòng dâng lên cảm giác gì đấy không hiểu rõ. Vui mừng? Bất ngờ khi anh nói như thế? Hay cảm giác bất an trong lời nói của anh? Quả thực cô không hình dung được trong lòng mình đang có cảm giác gì, cô quay mặt nhìn bầu trời xám xịt kia đầu óc suy nghĩ gì đó.

Ngô Trường Vũ ghé vào trung tâm thương mại giữa lòng thành phố, anh di chuyển xe chậm vào bãi đậu xe dưới tầng hầm. Cô hỏi: "Vào đây chi?"

Anh đáp: "Rồi có lên không?"

"Có."

Ngô Trường Vũ thuận tay cầm mũ lưỡi trai đen đội lên. Outfit hôm nay của anh, quần tây đen, áo sơ mi cùng tông màu đen thêm mũ lưỡi trai đen nữa. Toàn thân anh từ đầu đến chân đều đen, cô bật cười lắc đầu, chốc lát nhớ ra điều gì đó.

Cô nói: "Nhìn người này rất quen. Hình như gặp ở đâu rồi."

Ngô Trường Vũ nghe được gì đấy quay đầu nhìn: "Thấy ai quen?"

Kỳ Thái Quyên như hiểu ra, chỉ tay lên mặt anh cười nói: "Đúng rồi, tôi cảm thấy anh rất quen mắt nhưng không nhận ra. Ai ngờ anh đội cái nón này tôi liền nhớ ra gì đấy, anh là người tôi gặp trong lúc ở khách sạn. Đúng không?"

"Có gặp thật sao? Tôi không nhớ ra đấy."

Song, hai người lên thang cuốn tới tầng hai. Đi dạo một vòng xem thử như nào, chớp mắt cô thấy cửa thoát hiểm. Ý nghĩ chạy trốn lại hiện lên trong đầu, trái lại Ngô Trường Vũ kéo cô đến cửa hàng quần áo nữ.

Nhân viên đến tiếp đón hai người nhưng anh nói không cần. Ngô Trường Vũ đưa cô cái váy trắng hai dây được hoạ tiết nhiều bươm bướm xinh đẹp, anh bảo cô hãy thử nó. Ngô Trường Vũ không quên ghé sát tai cô nói: "Ngoan ngoãn đi, đừng có ý nghĩ chống lại tôi. Nếu không... hậu quả em tự hiểu!"

Kỳ Thái Quyên bóp chặt móc áo trong tay, cười buông xuôi. Cô nói: "Em nào dám. Vậy em đi thử váy nha."

Ngô Trường Vũ gật đầu cô bước vào buồng thay đồ. Cơ hội bỏ chạy ngay trước mắt mà cô không dám rời đi, bởi vì Lục Thanh còn đang ở trong tay đám người đó, cô đang đứng giữ lựa chọn chính mình hay bạn. Nếu cô có suy nghĩ bỏ trốn nhất định anh sẽ không tha Lục Thanh. Tay cầm móc áo càng xiết chặt, Kỳ Thái Quyên thấy mình thật vô dụng. Lúc nào cũng chỉ biết dùng nước mắt để giải quyết, thật ra có khóc nhiều cô chẳng giải quyết được gì.

Kỳ Thái Quyên có nên chạy hay không? Hay chỉ cần cô tìm cách thoát thân mình trước rồi báo cảnh sát đến bắt họ, chỉ e là cô chưa kịp báo thì đã bị thủ tiêu hay bắt sống trở lại, nếu thật như vậy cô sống nơi đó không khác gì địa ngục. Đấu tranh tâm lý một hồi cuối cùng cô chọn cách ở lại rồi cùng Lục Thanh nghĩ kế sách bỏ trốn, điều này sẽ hay hơn cô tự mình rời đi tìm cảnh sát.

Ngô Trường Vũ thấy cô lâu chưa ra trực tiếp đi vào luôn. Kỳ Thái Quyên thấy anh hốt hoảng la toát lên, anh nhanh tay bịt miệng cô lại.

Anh cười nhạo nói: "Định nhân lúc tôi không để ý liền bỏ trốn ư?"

Kỳ Thái Quyên vùng vẫy muốn thoát khỏi anh, mạnh dạng kéo tay anh đang đè chặt trên miệng mình. Lau sạch nước mắt cô nói: "Liên quan gì đến anh. Ra ngoài để tôi thay đồ."

Anh nói: "Em cứ thay ở đây đi, dù sao trên người em tôi cũng thấy hết rồi."

Kỳ Thái Quyên tức giận dơ chân đá vào "chỗ hiểm" của anh, ném cái váy vào mặt anh. Hét lớn: "Vô sĩ!"

~hết chương 24~