Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cùng Anh Ngắm Mặt Trời Mọc

Chương 23: Tôi mua tặng em!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lúc mơ màng ngủ nước mắt Kỳ Thái Quyên rơi xuống, ngập tràn nước mắt. Nhẹ nhàng lau sạch đi, cô nhìn anh bổng thấy anh rất quen, rất giống với Tưởng Lạc không chừng là cậu ấy. Dòng suy nghĩ ấy chạy qua trong đầu, nhưng cô đã gạt bỏ. Tuy khá giống Tưởng Lạc khi trưởng thành nhưng anh không phải!!

Cô tự an ủi chính mình chỉ là người giống người, nhưng sao trên đời này lại có hai người giống nhau như hai giọt nước. Không phải, không thể nào là Tưởng Lạc. Cho dù như vậy, Tưởng Lạc sao lại biến thành kẻ buôn bán trái phép, gϊếŧ người, trộm cắp. Làm những việc trái với lương tâm?

Chắc chắn Ngô Trường Vũ và Tưởng Lạc hai con người hoàn toàn khác nhau, mãi mãi không phải.

Nhưng cô không kìm được. Sao lại giống như vậy? Sao lại y hệt đúc ra từ một khuông. Cuối cùng cũng chỉ là sự suy đoán vô căn cứ của cô, không có bằng chứng chỉ ra anh là Tưởng Lạc.

Sáng sớm thấy anh đang bận rộn thay quần áo, cô nheo mắt nhìn theo đột nhiên anh tiếng tới chỗ cô một cách nhanh nhất. Nhất thời trong giây lát, anh cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô làm cô hơi ngượng ngùng. Ánh mắt đen láy toát ra vẻ đẹp chết người, anh nhẹ nhàng mở lời:

"Ra ngoài cùng tôi. Không biết em có đồng ý không?"

Đầu óc cô hơi mơ hồ, anh muốn cô ra ngoài cùng anh? Kỳ Thái Quyên cười cười rồi gật đầu, bước xuống giường đi tìm vài bộ quần áo mặc vào, còn anh mở cửa bước ra ngoài từ lúc nào không hay. Cô chỉ đành nhanh chóng thay đồ chạy theo.

Sáng sớm vừa mới năm giờ sáng, bên ngoài lạnh như đá mà anh lại ăn mặc mỏng manh như vậy. Cô chỉ suy nghĩ chứ chẳng hó hé, dù sao anh ta ra sao cũng không liên quan đến cô.

Tới xe Jeep đen, Ti đã ở đây chờ sẵn. Cô đoán chắc có lẽ đi theo sự chỉ dẫn của Lão nhị gì đấy rồi. Tới gần xe hắn ném chìa khóa về anh, anh bước tới nói: "Quay về đi. Không cần đi theo đâu."

Kỳ Thái Quyên bất ngờ nhìn anh, hai người đi chung lại còn tờ mờ sáng, không phải chứ. Ti chỉ cười rồi rời đi, anh đã nhảy lên xe còn cô chôn chân đứng im một chỗ. Ngô Trường Vũ khởi động xe, xe kêu lên một tiếng rồi run một hồi. Anh nhìn cô qua gương chiếu hậu bên ngoài, lớn tiếng gọi:

"Mau lên xe, bên ngoài lạnh lắm. Em muốn chết cóng ư?"

Cô bừng tỉnh, vội vàng lên xe. Cô nhìn anh mỉm cười mới thắt dây an toàn. Xe từ từ lăn bánh trên con đường gồ ghề, vừa mới sáng sớm nên cô hơi buồn ngủ, trên đường đi thì lắc lư như chơi lốc xoáy. Cô ngồi mà đau hết cả lưng, mệt mỏi thầm trách tội anh. "Bộ rảnh lắm hay sao mà cứ thích chọn giờ này đi vậy? Công cuộc dày vò người khác là sở thích của anh à? Đúng là hết nói nổi."

Trên đường đi đã nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng ra khỏi nơi hoang vu hẻo lánh đến thị trấn nhỏ. Xe di chuyển chậm rãi trên đường, người dân thấy xe đi đến bèn né sang hai bên nhường đường.

Kỳ Thái Quyên loé lên suy nghĩ "bỏ trốn" khỏi anh. Ở đây đông người chắc cũng ai nhận ra cô như vậy việc trốn chạy lại càng dễ dàng hơn, dù anh có bị phát hiện thì mấy ai nhận ra cô. Anh im lặng từ lúc lái xe đến đây, vừa nhìn cô đã hiểu cô đang suy tính chuyện gì, liền buông lời đe doạ:

"Tốt nhất em nên từ bỏ suy nghĩ chạy trốn, nếu tôi biết được em cách xa tôi quá một mét thì tôi nhất định khiến em không còn mạng để trở về Trung Quốc. Mà còn nữa, đừng quên người bạn Lục Thanh của em còn trong tay Ya Lay, chỉ cần tôi mở lời cô bạn ấy của em sẽ sống thay phần của em, đau đớn nhục nhã, sống không bằng chết."

Kỳ Thái Quyên bất ngờ quay đầu nhìn anh, khuôn mặt tức giận nổi gân xanh. Lúc đầu cô thấy anh tàn nhẫn, ác độc nhưng trong lúc ở cùng nhau ít ra cô nghĩ anh vẫn còn tình người. Nhưng những lời nói của anh thì...vẫn là dã thú đội lốt người. Cô nắm chặt tay hận không thể gϊếŧ anh, cuối cùng cô chỉ cười trấn an, nói:

"Vũ, anh đang nói gì vậy, em sao mà dám trốn thoát. Dù có đi thì anh cũng bắt em về mà, không phải sao?"

Anh bật cười mỉa mai, mở cửa ra khỏi xe thấy thế cô cũng xuống theo. Hai người cùng nhau vào thị trấn, vùng chợ xa xôi hẻo lánh, cô để ý ánh mắt không mấy thiện cảm của người dân cùng với người bán hàng. Cảm giác bồn chồn, xấu hổ vang dội trong cơ thể mình, còn anh, vẫn bình thản đi chứ chẳng sợ bất kỳ ai.

Nhiều người đi qua lại lại, nhưng khách khứa chẳng mấy người, cùng lắm là người địa phương. Đi xem vài cửa hàng nhưng anh không ưng ý, đến trước sạp hàng bán trang sức anh liền dừng lại. Nhìn một lát anh cầm lên chiếc kẹp tóc hình hoa sen bảy màu, ngắm nó một chút anh đưa nó về phía cô.

Cô bất giác đứng hình vài giây, theo góc nhìn này anh thật sự rất giống Tưởng Lạc, tại sao trên đời lại có người giống như vậy? Cô trấn an bản thân chỉ là người giống người nhưng không được. Đứng trực diện với anh cô thấy đôi mắt, mũi, môi đều giống với cậu ấy lúc trưởng thành mà cô tưởng tượng. Anh thấy cô đứng bất động lên tiếng gọi:

"Này. Sao thế?"

Tiếng nói của anh kéo cô khỏi giấc mộng nhớ nhung, cố gắng tránh ánh mắt của anh. Nếu cứ nhìn nổi nhớ trong lòng càng mãnh liệt hơn, cũng thiết phục bản thân rằng anh không phải cậu ấy.

Cô nói: "Có làm sao đâu."

Anh dơ chiếc kẹp tóc một lúc hơi mỏi tay, đẩy đẩy về phía cô một lát, mới nói: "Cầm lấy!"

"Hả? Anh cho em sao?" Cô bất ngờ hỏi.

"Kẹp lên thử đi." Nói rồi anh ném chiếc kẹp tóc hình hoa sen bảy màu về phía cô, giật mình vội dơ tay đón lấy. Cô khó hiểu nhìn nó nhưng cũng nghe lời anh kẹp lên.

Không có gương phản chiếu nên cô hơi chật vật để kẹp nó lên đầu. Anh nhìn thấy không thuận mắt, bước tới cầm lấy giúp cô kẹp lên. Cô sững sờ một chút, cô cúi đầu xuống anh nhanh tay nâng đầu cô lên, buông lời lạnh lùng. "Đứng im!"

Anh nói vậy cô cũng không nhúc nhích nữa, sau khi kẹp xong anh liền buông cô ra. Cụ bà khoảng sáu mươi tuổi vội vàng lấy cái gương hơi cũ kĩ thậm chí còn có chút rỉ sét, cô không nói gì mỉm cười nhìn vào gương như thế nào.

Bà ôn hoà nói: "Bạn trai cháu thật biết chọn lựa, đây là hàng mới nhất hôm nay đấy."

Kỳ Thái Quyên vươn đồng tử lên nhìn, khó hiểu đáp: "Dạ?"

"Bao nhiêu?" Anh hỏi.

Cụ bà cười nói với anh, báo giá rồi anh trả tiền. Rồi hai người đi dạo quanh một vòng, cuối cùng lại quay về xe. Khi hai người ổn định chỗ ngồi, cô nhanh tay tháo gỡ chiếc kẹp tóc trên đầu xuống. Anh thấy vậy vội nói: "Làm gì vậy? Tháo xuống làm gì, em cứ đeo đi."

Cô cười cười rồi nói: "Tiền anh trả đương nhiên nó là của anh. Em đeo nó chi."

Ngô Trường Vũ túm lấy tay cô ngăn cô gỡ xuống, anh nói: "Cái này tôi mua tặng cho em!"

Cô bất ngờ ngước lên nhìn anh, người đàn ông có đôi mắt đen tròn đang nhìn chằm chằm vào cô. Hai người dính sát vào nhau, hơi thở cả hai một lúc nặng nề hơn, thấy trong không khí này không ổn cô vội né tránh anh, đẩy anh ra.

"Em biết rồi. Vậy em đeo nó."

Nghe vậy anh hài lòng buông tay cô ra, anh vỗ nhẹ vô lăng trầm ngâm suy nghĩ. Anh nói: "Ăn chút gì nhé?"

Cô đáp: "Cũng được."

Xe lao nhanh trên đường cao tốc vượt qua những chiếc xe khác. Xe Jeep dừng lại trước nhà hàng trung lưu, cô dò xét nó một chút, anh thấy sự do dự của cô, cùng với ánh mắt dò xét thì hỏi: "Không thích sao?"

Cô lắc đầu, tháo dây an toàn bước xuống xe. Bước vào bên trong cô choáng ngợp trước sự đẹp của chúng, mọi vách tường đều được trang trí bằng lớp nhựa Polime*, còn rất nhiều hoa giấy treo đầy tường, bên trong tủ đằng kia bán đồ lưu niệm rất thú vị. Bàn ghế đều được dùng bằng gỗ rất chắc chắn, lúc đầu cô có hơi do dự nhưng khi bước vào cô lại khá thích nơi này.

[*] Lớp nhựa Polime: (hoặc nhựa Vinyl) là lớp ngoài cùng có tác dụng tạo độ bóng mịn, tăng khả năng chống cháy, chống ẩm.

Cả hai ngồi xuống bàn trống, anh chu đáo lau đũa thìa cho cô. Cô bất ngờ một phen rồi mỉm cười nhận lấy, bà chủ quán đi đến nói: "Ồ? Tưởng ai thì ra là Tiểu Vũ, lâu rồi mới thấy cháu. Hôm nay đến đây còn dẫn theo bạn gái, thật sự bất ngờ đấy."

Anh cong môi nhẹ đáp lại: "Tạm được."

Bà chủ quán quan sát cô vài giây, nói nhỏ vào tai anh, "Cô bé này có vẻ được đấy. Không nắm chặt tay thì có ngày vụt mất."

"Được rồi. Như cũ nhé."

Bà chủ quán vội vàng lau bàn cho hai người nhanh chóng vào bếp làm mỳ xào cho cả hai. Kỳ Thái Quyên thấy bà chủ quán cười nói với anh thì đoán hai người có quen biết, nhít người lại gần một chút, chống tay lên bàn cười cười mở miệng hỏi:

"Hai người thân nhau sao?" Khuôn mặt cô hớn hở đợi câu trả lời.

Ngô Trường Vũ liếc nhìn cô một cái, mới đáp: "Tôi cũng thường xuyên đến đây."

Cô nhìn bề ngoài anh không giống như người xấu, có khi đây chỉ là lớp sơn giả tạo bên ngoài còn lột lớp sơn ấy ra là một con người máu lạnh vô tình, dữ tợn gϊếŧ người hết sức vô lý. Bây giờ cô mới thấm câu nói của bố. "Nhìn như vậy chứ chưa chắc là như vậy. Con nhìn người tươi cười tốt với con nhưng sao con biết nụ cười ấy chỉ che đi khuôn mặt ác quỷ!"

~hết chương 23 ~
« Chương TrướcChương Tiếp »