Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

8.33/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Trần Nhược Vũ theo đuổi Mạnh Cổ, theo đuổi đến nỗi trái tim bị tổn thương, vì thế cô bỏ chạy. Mạnh Cổ trêu chọc Trần Nhược Vũ, chọc cho đến nóng giận, vì thế bị cô cắn. Đương nhiên không thể minh bạch …
Xem Thêm

Chương 18
Trần Nhược Vũ rốt cuộc cũng không cần nằm viện.

Cảm ơn máy đo điện tâm đồ kiểm định tráii tim cô vận chuyển bình thường, cảm ơn vị bác sĩ nhỏ thao tác chính xác, cảm ơn trái tim của cô trừ đập hơi nhanh thì cũng không tìm được bệnh gì khác, cảm ơn lương tâm của bác sĩ Mạnh Cổ thức tỉnh không xuống tay ác độc với cô

Tóm lại, đợi được đến hơn 10 phút sau, rốt cuộc cũng có một bác sĩ nam khá lạ bước vào. Hắn cũng giống như Mạnh Cổ, hỏi Trần Nhược Vũ một đống vấn đề. Ví dụ như trừ tim đập mạnh và loạn nhịp ra, còn cảm thấy có nơi nào không thoải mái không. Xác định cô không có gì khó chịu, bác sĩ kia nói với cô, cô có thể đi về, nếu như trong đêm nay tim còn đập nhanh, tình trạng không chuyển biến tốt, ngày mai nên đi khoa tim mạch khám lại một chút, cũng đề nghị cô mau chóng sắp xếp thời gian đi khám toàn thân một lần.

Trần Nhược Vũ tế nhị gật đầu đáp ứng.

Cô ở bệnh viện hai lần, mỗi lần nằm viện đều phải kiểm tra toàn thân, cô nghĩ phương viên trăm dặm này có lẽ cũng không tìm được người nào khi nằm viện phải kiểm tra nhiều như cô.

Lương Tư Tư chờ bác sĩ kia đi, lấy quần áo sạch của Trần Nhược Vũ đem ra.

"Sao cậu lại nhớ mang quần áo cho tớ thế?."

"À, bác sĩ Mạnh Cổ khi nghe điện thoại nói, quần áo của cậu dính máu hết rồi, bảo tớ mang quần áo sạch sẽ cho cậu." Lương Tư Tư nháy mắt, "Anh ấy cũng rất chu đáo phải không?"

Trần Nhược Vũ đau đầu, chuyện này thật đúng là ngoài dự liệu của cô. Cô nhận quần áo để chuẩn bị thay. Lương Tư Tư lại nói: "Trước khi đi tớ phải đi cưa cẩm một chút, trò chuyện phiếm vài câu cũng là tốt, cậu cứ thay đi, một hồi rồi tớ sẽ quay lại."

Trần Nhược Vũ lại gật đầu, nhìn Lương Tư Tư nhẹ nhàng như bướm bay ra khỏi phòng.

Thay xong quần áo đợi một hồi lâu, Lương Tư Tư vẫn chưa về. Trần Nhược Vũ cầm điện thoại di động nhìn một chút, lâu, khó trách cô buồn ngủ.

Cô ngáp một cái, lại đánh một cái. Giương miệng thật to, nước mắt ép ra ngoài.

Đúng lúc này Mạnh Cổ tiến vào!

Trần Nhược Vũ thiếu chút nữa do ngáp mà nghẹn chết.

Miệng há đến nơi lớn nhất, thu trở lại không được, tay cũng không kịp che, nước mắt cũng đòng loạt tuôn trào không kịp che giấu, Trần Nhược Vũ dứt khoát thả lỏng, vui vẻ đánh một cái siêu cấp lớn ngáp.

Lương Tư Tư đi theo sau lưng Mạnh Cổ, vui vẻ hoan hỉ vừa lau nước mắt Trần Nhược Vũ vừa nói: "Nhược Vũ, bác sĩ Mạnh không cần trực, việc cũng đã làm xong, có thể đưa chúng ta về nhà."

"Được." Trần Nhược Vũ ngáp xong tỉnh hẳn, hình tượng và ý tứ của cô đều là không cần phải gì đó.

Cô thoải mái như vậy, hai người khác dĩ nhiên cũng không có gì dị nghị. Ba người lên xe, Lương Tư Tư ngồi ghế lái phụ, Mạnh Cổ lái xe, Trần Nhược Vũ ngồi phía sau.

Xe chuyển động, Lương Tư Tư tìm đề tài cùng Mạnh Cổ tán gẫu, vừa nói vừa cười. Trần Nhược Vũ ngồi ngẩn người, liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy ánh mắt của Mạnh Cổ, Trần Nhược Vũ chớp mắt mấy cái, dứt khoát ngã xuống, trực tiếp ngủ.

Buồn ngủ quá a, nằm xuống thật là thoải mái, da mặt dày thật là tốt.

Giữa lúc mơ mơ màng màng, nghe được Lương Tư Tư nói: "Nhược Vũ ngủ mất rồi, cô ấy nhất định là quá mệt mỏi.Bác sĩ Mạnh, thật là ngại quá."

"Không sao, đừng khách khí, cô ấy luôn coi tôi như người nhà mà."

Phì, ai là người nhà của hắn.

Trần Nhược Vũ oán thầm, xe lắc lư, cô ngủ thϊếp đi.

Trần Nhược Vũ ngủ cả quãng đường về nhà. Xuống lầu dưới bị đánh thức. Lương Tư Tư đỡ cô, khách sáo nói cám ơn với Mạnh Cổ.

Trần Nhược Vũ mí mắt cũng không nhướng, "Người nhà không cần khách sáo."

Mạnh Cổ nhìn cô cười khoe lên hàm răng sáng lóa, cô cũng cười. Sau đó lên lầu vào cửa nhà tiếp tục ngủ. Một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa.

Cả đêm không mộng mị, không có mẹ đuổi theo cô đánh, không có giọng nói Mạnh Cổ tàn ác trêu tức cô. Mở mắt suy nghĩ, cuộc sống thì ra vẫn rất tốt đẹp .

Bắt đầu một ngày mới, cảm giác tim đập nhanh đã biến mất.

Trần Nhược Vũ nắm chặt tay, tinh thần phấn chấn. Cô đã nói rồi, thấy máu thì choáng váng, không thoải mái, chỉ là tạm thời. Tâm tình xuống thấp, suy sụp muộn phiền, tất cả đều là tạm thời.

Cô phải cố gắng cố gắng lên, để mọi người trong nhà thấy cô cũng có thành tựu, khiến cho Mạnh Cổ thấy cô cũng là có mị lực.

Mặc vào y phục sáng màu, Trần Nhược Vũ nhìn Lương Tư Tư đang kinh ngạc bằng ánh mắt sục sôi ý chí chiến đấu rồi đi làm.

Công việc rất bận, chạy khách hàng mệt chết đi, muốn ký hóa đơn cũng rất khó. Một lòng muốn phấn đấu Trần Nhược Vũ không có đến phòng khám bệnh xem bệnh, mà mấy ngày rồi Mạnh Cổ chưa có điện thoại tới, trong nhà chưa cũng chưa có điện thoại, cô thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó.

Mạnh Cổ thì coi hắn như không có rồi. Trong nhà thì cô đang cố gắng tạo dựng lại tâm lý, chuẩn bị ổn thỏa để có thể trở về.

Cha mẹ người nhà cách xa vạn dặm, cô ẩn núp tạm thời còn có thể vô sự, nhưng bác sĩ Mạnh Cổ sẽ không dễ dàng như vậy để cho cô thanh tĩnh. Hắn đều không cần tự ra tay, tuyên truyền của bạn Lương Tư Tư thấm dần hằng ngày.

"Nhược Vũ, tớ đã nói với cậu mà, thì ra bác sĩ Mạnh Cổ không thích ăn đồ ngọt."

"Làm sao cậu biết?" Trần Nhược Vũ cảm giác mình đối với Mạnh Cổ thích gì không có hứng thú, nhưng cô tò mò mưu kế của Lương Tư Tư là gì.

Tư Tư cô ấy luôn tự xưng mình là từ điển sống về tình yêu, thật lợi hại như vậy sao? Cô ấy là loại hình mà Mạnh Cổ thích, thật có thể đem Mạnh cổ bắt lại? Thực sự cô ấy không hề ngại mồm miệng ác độc của anh chàng họ Mạnh kia sao?

"Tớ hỏi y tá." Lương Tư Tư sơn móng tay, không chút để ý.

"Y tá?" Đám người yêu thích thị phi, đem bác sĩ Mạnh nhự vật sở hữu của mình, còn có thể tiết lộ thứ bác sĩ Mạnh yêu thích với người ngoài sao?"Họ đã nói với cậu ra sao? Sắc mặt như thế nào?"

"Sao họ phải mặt nặng mặt nhẹ với tớ? Tớ theo bọn họ tán gẫu kinh nghiệm của phụ nữ, nói nên chăm sóc nhan sắc thế nào, làm sao thì bộ ngực lớn, làm thế nào để da mịn căng, còn nói cho bọn họ biết nơi nào giảm giá, nơi nào chiếm tiện nghi, còn đi theo họ tám chuyện về mấy ngôi sao nữ đến thẩm mỹ viện chỉnh sửa cái gì, mấy anh sao nam thì sinh hoạt ra sao, tặng vé xem phim, họ yêu tớ vô cùng, chuyện mà tớ cần hỏi đương nhiên sẽ nói ra hết.”

Trần Nhược Vũ nghe thế, thấy mình đúng là có chút ngốc, rất bội phục.

"Vậy cậu không có tìm bác sĩ Mạnh?"

"Tìm rồi, lần thứ nhất, cảm ơn anh ấy vì đã chăm sóc cậu, sau đó mượn cơ hội làm quen y tá bên cạnh anh ấy, sau đó cứ tìm y tá đó là được. Không đánh trước nghe rõ sao được, không đem người bên cạnh anh ấy lung lạc sao thành công chứ?"

Thật là thông minh a!

"À y tá Điền đó cậu gặp chưa?"

"Gặp rồi, xinh đẹp nhất, kiêu ngạo nhất chính là người đó chứ sao."

"Đúng."

"Vậy thì có cái gì? Cô ta xinh đẹp thì sao? Kiêu ngạo có ích lợi gì? Hiện tại thời cơ chưa tới, tớ lại không nói tớ muốn đuổi theo bác sĩ Mạnh, cô ta có thể làm gì? Tớ cho các y tá đưa vé xem phim, đưa quà tặng nhỏ, hiện tại họ lấy lòng tớ còn không còn kịp nữa. Y tá Điền có thể nói gì."

Đúng nga, dung đường cong theo đuổi đàn ông đúng là tuyệt chiêu mà. Trần Nhược Vũ lúc này mới hiểu, ban đầu cô thật là quá ngu ngốc, chạy thẳng đến chỗ Mạnh Cổ, bỏ quên mấy người bên cạnh hắn.

Chỉ là Lương Tư Tư làm đúng công ty, vé xem phim quà tặng nhỏ trên tay cô một đống, lấy ra đưa người dễ dàng. Trần Nhược Vũ suy nghĩ một chút về tài nguyên của mình, bảo hiểm thì chắc là cô không tặng nổi rồi, mặc dù cô còn kiêm chức đại diện sản phẩm bαo ©αo sυ, nhưng bαo ©αo sυ làm sao có thể tặng cho y tá được chứ?

"A" Lương Tư Tư đột nhiên gọi cô, "Cậu còn bαo ©αo sυ không, cho tớ thêm một hộp."

"Làm, làm gì?" Trần Nhược Vũ chợt khẩn trương. Mặc dù làm bạn cùng phòng, ở các thời kỳ yêu của Lương Tư Tư, đây sản phẩm là chủ yếu cô cung cấp qua, nhưng bây giờ cô không phải chỉ mới ở thời kì cửa sổ sao? Không phải đang theo đuổi Mạnh Cổ sao?

"Dùng a." Lương Tư Tư nói chuyện đương nhiên.

Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, "Dùng với ai " những lời này thật là hỏi không được. Suy nghĩ một chút, đổi lại phương thức."Cậu cùng bác sĩ Mạnh tiến triển nhanh như vậy sao?"

Gã đàn ống thối tha này, tinh thần không có khí tiết, thân thể cũng không có trinh tiết.

"Không có, mình mới gặp anh ta có 2 lần thôi, làm gì nhanh như vậy. Bà chị của em vẫn còn có chút nguyên tắc mà."

A, trách lầm hắn.

"Đây không phải là không có hàng, phải chuẩn bị sẵn, an toàn là tốt nhất, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì biết đâu được, cậu nói có đúng hay không?"

Có đúng hay không?

Đúng! Xem ra vẫn không thể đem cái kết luận trách nhầm hắn dẹp sớm như vậy.

Chờ một chút, cái gì gọi là có đúng hay không? Cô lại không dùng qua, cô nào biết? Cô là có khí tiết có trinh tiết, muốn sống như một cô gái nghiêm chỉnh a. Theo đuổi tinh thần cùng ** đồng thời yêu không phải phong cách của cô!

"Nhược Vũ à, tớ muốn hẹn bác sĩ Mạnh gặp mặt, cậu giúp tớ hẹn anh ấy ra ngoài có được không?"

À? Tại sao là cô hẹn?

"Tớ không muốn tấn công rõ ràng, vừa bắt đầu quá ân cần sẽ bị đàn ông coi thường ."

Là như thế sao? Khó trách. Lúc ấy mình đúng là quá ân cần rồi, chẳng những bị hắn coi thường còn bị hắn đạp lên.

"Cậu tìm một cơ hội, làm lý do hẹn anh ấy ra ngoài, sau đó chúng ta lần nữa vô tình gặp mặt, cũng giống như gặp mặt ở bệnh viện lần trước đó, rất tình cờ rất tự nhiên, như thế mới hiệu quả”.

Lần đó là thật khéo tình cờ, có thể làm cho cô sắp xếp cũng không mất tự nhiên.

Trần NhượcVũ rầu rĩ, dù bận rộn không giúp cũng phải tìm lý do, giúp cũng phải tìm lý do, một lý do là nói với Lương Tư Tư, một lý do là nói với Mạnh Cổ.

Không đợi cô nghĩ đến lý do, bác sĩ Mông Cổ đã gọi điện thoại.

"Trần Nhược Vũ, cô nói bạn Lương Tư Tư của cô, đừng để cô ấy quấy rầy y tá của tôi. Họ cả ngày vòng vèo giúp cô ấy hỏi thăm chuyện của tôi, rất phiền!"

Trần Nhược Vũ kinh ngạc mồm há hốc, thì ra là đường cong dùng cũng không phải là quá tốt a.

Thêm Bình Luận