Chương 4

Một thân mặc giáp đứng lặng giữa cánh đồng bát ngát, nhìn xung quanh không phân biệt được đâu là địch đâu là ta. Vị tướng quân anh dũng nhìn quanh cảnh xung quanh trong lòng hốt hoảng kiếm trong tay như nặng ngàn cân trụy xuống.

“Phanh!”

“Cắt.” Một tiếng vang lên hình ảnh sống lại không còn u ám tối tăm chết chóc: “Rất tốt, tới quay cảnh cận mặt.”

Sau một hồi quay chụp, tới tận 2:00 đêm mới có thể xong việc, diễn xong Tưởng Yến lấy điện thoại đã điểm 2:00 đêm.

Một lát nữa lại phải quay cảnh đêm nữa Tưởng Yến nhận thuốc nhỏ mắt từ chỗ trợ lý, đuôi mắt khô khốc cũng giảm đi được chút bớt.

“Tưởng ca, có ăn không?” Một trợ lý sinh hoạt khác đưa tới một hộp cà chua nhỏ hỏi.

Hôm nay phải quay gần mười mấy giờ, tinh thần Tưởng Yến bây giờ có chút mệt mỏi, hắn lắc đầu dựa vào ghế nằm nghỉ ngơi. Nếu như trước kia lúc này là hắn đã tranh thủ ngủ một chút, nhưng mấy ngày nay hắn đều không buồn ngủ dù đã đêm rồi.

Tưởng Yến dựa đầu vào lưng ghế mở siêu thoại của Giản Hàm nhìn chút.

Dù đã 2h sáng, nhưng siêu thoại vốn nên im lặng nay lại náo nhiệt khác thường, tất cả chỉ vì ngày hôm qua Giản Hàm đột nhiên online.

Trong ứng dụng có một chức năng cài đặt thông báo đối với người bạn theo dõi khi họ sẽ có thông báo: Người bạn theo dõi [Thuận gió] đã online 5 phút.

Hơn nữa hôm nay Giản Hàm cũng đăng nhập rất nhiều lần nên không còn gì nghi ngờ là người đã thật sự trở lại, vì thế siêu thoạt náo nhiệt cả một ngày một đêm.

Tiếc cho Giản Hàm nghĩ mình onl rất thầm lặng nhưng đâu biết mọi hành tung của hắn đã sớm bại lộ.

Mà Tưởng Yến đã sớm dùng nick ảo trà trộn vào club fan của Giản Hàm từ lâu. Bên trong hiện đang náo loạn cả lên, đại fan cũng phải kích động.

-hôm nay, thuận gió đã trở lại!!!

Mà không chỉ Giản Hàm làm fan kích động mà Tưởng Yến vừa onl cũng bị điên cuồng tag.

-Aaaaaaaaaa hôm nay thái thái cũng trở lại!

-thái thái mau lên tiếng a! Thái thái cũng đã trở lại!!

-Hôm nay a, ngươi có thấy hông!!!

Lướt qua một chút siêu thoại, Tưởng Yến liền rời đi quay trở lại trang chủ của Giản Hàm. Lúc này bài đăng vẫn dừng lại chương mới của truyện tranh cách đây 3 năm. Tưởng yến ánh mắt nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Giản Hàm vẫn như cũ là tấm ảnh bờ biển toàn cát có dấu chân nhỏ bé in trên đó.

Bức ảnh này được chụp sau khi Giản Thời Miên mấy tháng tuổi, khi hắn đang đóng phim gần bờ biển Giản Hàm mang bảo bảo tới thăm ban, sau đó nổi hứng chụp ảnh dấu chân bảo bảo rồi thay làm ảnh đại diện, làm cho một nhóm fans thảo luận.

Khi đó trăm triệu lần Tưởng Yến cũng không có thể nghĩ tới mấy tháng sau bọn họ lại như vậy. Cho dù tới bây giờ hắn vẫn chưa hiểu tại sao Giản Hàm lại bị như vậy.

Cuối cùng thời gian gian nan đã qua đi, người xưa giọng nói, dáng điệu vẫn như trước kia.

Tưởng Yến suy nghĩ chạy qua, ánh mắt chứa đựng sự thâm trầm bình tĩnh, một lát sau hắn cười nhẹ một cái, tắt điện thoại cầm kịch bản lên đọc.

Nhưng người xưa đó chưa chắc muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nha.

Phim trường đang bố trí cảnh đêm, lúc này người đại diện lại xuất hiện, bình thường là người bận rộn rất ít khi tới, hôm nay thật vất vả mới tới thăm ban một chút liền thấy Tưởng Yến đang cầm kịch bản trầm tư: “Làm sao vậy? Kịch bản có vấn đề gì sao?”

Từ lúc Tưởng Yến bắt đầu thành thạo đóng phim tới bây giờ cái việc xem kịch bản trước khi quay như thế này vẫn rất hiếm khi gặp.

Chẳng lẽ bị sửa kịch bản rồi?

Lông mày nhíu lại, đã là người đại diện cho diễn viên cái sợ nhất chính là sửa kịch bản. Bởi vì, có rất nhiều trường hợp sửa kịch bản từ lợn lành thành lợn què, người đại diện của diễn viên sẽ phải đội nồi.

Từ lúc xuất đạo Tưởng Yến kể cả danh tiếng và kỹ năng diễn đều rất tốt. Chính vì thế càng đáng sợ hơn.

“ Cậu để yên cho bọn họ sửa kịch bản? Còn rất ngoan ngoãn chấp nhận.”

“Ân.” Tưởng Yến hoàn hồn vừa chuẩn bị lắc đầu đột nhiên nghĩ tới việc Giản Hàm đã xuất viện, người đại diện rất nhanh sẽ biết, mà tâm tư hắn cũng không thể dấu mãi.

Vì thế hỏi một đằng hắn trả lời một nẻo nói: “Bên truyền thông, ai viết bản thảo tốt nhất vậy?”

“A?” Người đại diện nhướng mày hoài nghi nhìn về phía hắn: “ Cậu hỏi cái này làm gì? Không phải muốn công khai Miên Miên chứ?”

Tưởng Yến gấp kịch bản lại nhàn nhạt nói: “Luôn cần có sự chuẩn bị.”

“Kệ đi...” Người đại diện vô lực phản bác, kỳ quái sao tự dưng tiểu gia hỏa này lại nhớ tới chuyện này. Ánh mắt tò mò nghiên cứu không tự chủ được nhìn về phía Tưởng Yến. Nhưng từ góc độ của hắn nhìn sang cũng chỉ thấy lông mi Tưởng Yến chứ cũng chẳng thấy được biểu cảm gì khác. Cũng không hiểu sao hắn nhiệt huyết dâng trào nói: “Để nói trước với bên kia một tiếng, giúp cậu chuẩn bị bản thảo trước.”

“Ừm.” Tưởng Yến nghĩ nghĩ rồi bổ sung thêm: “Nhưng vẫn nên kiểm tra phản ứng du luận ra sao trước đã rồi làm bước tiếp theo sau.”

“Cậu thật sự chuẩn bị công khai Miên Miên?” Người đại diện lại gần hỏi: “Nghĩ kỹ chưa?”

“Không phải.”

Tưởng Yến thái độ không rõ ràng làm người đại diện không hiểu ra sao, tình huống như này rất giống ba năm trước.

Nhưng khác cái, ba năm trước Tưởng Yến cũng chỉ mới bạo hồng có chút danh tiếng vẫn luôn bị một đám bát quái theo đuôi cuối cùng không tìm đc gì mới từ bỏ. Nếu bây giờ bị đám đó biết được không chỉ đã kết hôn mà còn có con 4 tuổi sợ không biết giật gân như thế nào.

Nhưng bây giờ Tưởng Yến đã có chỗ đứng mà các tác phẩm mấy năm nay đều bạo kể cả phim thần tượng lẫn phim điện ảnh.

Chỉ tưởng tượng đến cái ngày đó, không biết bao nhiêu rắc rối sẽ tìm tới đây. Người đại diện chưa gì đã thấy đau đầu rồi, nhìn Tưởng Yến thở dài: “Cậu thật đúng là nam nhan họa thủy.”

Tưởng Yến cũng không để ý, biết hắn lại nổi điên, chỉ nói: “ Có khả năng gần đây em cũng có việc, anh chú ý chút.”

“Cậu muốn công khai Miên Miên còn không phải có việc à, việc đại sự có thể không nhìn chằm chằm được.”

Tuy vấn đề không phải là Miên Miên nhưng việc cũng chưa chắc chắn, Tưởng Yến cũng không giải thích tùy ý hắn hiểu nhầm.

-------------------------

Chỉ cần nghĩ tới có thể ở cùng một chỗ với Giản Hàm, Giản Thời Miên hưng phấn chế đi được.

Cả ngày nhóc ở nhà trẻ đều nghĩ đi đâu, không để ý tới ai, tiểu nam hài bên cạnh lấy thanh xếp gỗ chọc chọc nhóc. Nếu là lúc bình thường nhóc đã nổi đóa lên rồi, nay lại chỉ đẩy cái xếp gỗ ra, tính tình rất tốt nói: “Cậu làm gì?”

“Cậu không để ý tôi.” Mạnh Vũ bĩu môi

“Hì hì, hôm nay tớ được ngủ với Omega baba!”

Mạnh Vũ thoáng có chút tò mò với vị baba đột nhiên xuất hiện liền hỏi hắn: “A, Miên Miên ca, cậu không phải cùng baba không ở cùng nhau sao?”

Giản Thời Miên mím môi nhớ tới lời cha dặn, không được đem bệnh của baba nói cho người khác biết, vì thế lắc đầu nói: “Ba ba tớ gần đây mới trở về.”

“Oa.” Mạnh Vũ kinh ngạc há to miệng, xúc động nói: “Miên Miên ca, baba cậu đi công tác thật lâu a, tớ về sau sẽ không bao giờ

Tuy rằng ba ba không phải đi công tác mà là bị bệnh nằm viện nhưng thời gian cũng rất dài từ lúc nhóc một tuổi tới bây giờ baba mới khỏi bệnh.

Xem ra ba ba đối với nhóc cũng không qua quen thuộc. Giản Thời Miên như ông cụ non thở dài.

Giản Hàm dù đối với nhóc có sự thân cận nhưng chủ yếu do máu mủ ruột thịt là chủ yếu vẫn còn xa lạ với nhóc lắm.

Nhưng đối với Giản Thời Miên nhóc đối với baba lại không xa lạ lắm, ít nhất từ lúc có ký ức tới nay nhóc vẫn nhận thức được Giản Hàm là baba mình, chỉ vì Giản Hàm bị bệnh nên mới không ở cùng với cha con nhóc mà thôi.

Làm như thế nào để nhóc cùng ba ba nhanh chóng thân thiết, là việc Giản Thời Miên muốn biết nhất.

Vì thế tầm giữa trưa sau khi ăn xong nhóc vào nhà vệ sinh, gọi cho người nào đó đang ở vùng trời khác.

Tưởng Yến lúc này còn đang ngủ bù, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức sắc mặt cực kỳ khó coi, cho dù là con trai mình cũng rất khó chịu.

Giản Thời Miên làm lơ sắc mặt hắn, buồn rầu nói: “Cha, người có biện pháp nào để con cùng ba ba nhanh chóng thân thiết không?”

“.....Con không phải đều mong muốn ở với baba sao? Lo lắng cái gì?” Tưởng yến lẳng lặng nhìn nhóc, ngữ khí đạm bạc nói.

“Aiz” Giản Thời Miên thở dài, lại nhăn mày nhỏ vẫn có chút sợ hãi nói: “Nhưng nhỡ ở cùng nhau rồi phát hiện con không đáng yêu, sau đó không thích con thì làm sao bây giờ?”

Nhóc con có lông mày rất đẹp, bởi vì tuổi còn nhỏ màu vẫn còn nhạt nhưng lúc này nhóc nhíu chặt mày nhìn rất giống Giản Hàm lúc tức giận.

“Con sợ cái gì?”

Tưởng Yến nhìn bộ dáng lo sợ vô tri của Giản Thời Miên cũng đau lòng: “Yên tâm đi, baba rất thích con.”

Rốt cuộc vẫn là con trai mình, Tưởng Yến vẫn an ủi một câu.

“Nga.” Có lời này của cha, Giản Thời Miên thoáng yên tâm đi ngủ trưa, buổi chiều ngồi chờ mong Giản Hàm tới đón mình.

Ngày hôm qua khi biết được nhóc sẽ ở với baba, nhóc đã đánh bạo nói baba có thể tới đón nhóc không.

Vì thế, vừa đúng lúc Giản Thời Miên dùng điểm tâm chiều xong Giản Hàm cũng đã tới đón nhóc con.

Cách một mặt kính hai con mắt nhìn vào nhau, Giản Hàm thấy rõ trong mắt Giản Thời Miên lóe lên ánh sáng hướng hắn nở nụ cười rạng rỡ. Sau đó lại ngượng ngùng vẫy vẫy tay, quay đầu nói gì đó với giáo viên bên cạnh. Giáo viên liền nhìn về phía Giản Hàm.

Giản Hàm gật gật đầu chào hỏi đi đến cửa phòng học.

Giản Hàm cụp mắt xuống, chậm rãi ngồi xuống đem nhóc con ôm vào lòng một hương thơm nhàn nhạt bay vào mũi Giản Thời Miên. Nhóc chớp chớp mắt chọt thấy tầm mắt mình cao lên.

Giản Thời Miên thụ sủng nhược kinh tay cứng đờ một lát sau mới ôm vòng lấy cổ baba mình.

Các tiểu hài tử khác trong phòng lần đầu tiên thấy Giản Hàm đều rất tò mò sôi nổi nhìn chằm chằm cửa ra vào.

“Ba ba Miên Miên.” Giáo viên cười cười: “Đây là cặp sách của bé.”

Giản Hàm một tay ôm Giản Thời Miên đứng lên, một tay nhận lấy cặp sách giáo viên đưa tới: “Cảm ơn lão sư.” Rồi sau đó thấp giọng ôn hòa nhìn Giản Thời Miên nói: “Chào tạm biệt lão sư cùng bạn học đi.”

“Tạm biệt lão sư, tạm biệt các bạn.” Giản Thời Miên ngẩng đầu, vẫy vẫy tay.

Ánh nắng chiều màu cam nhẹ nhàng, gió trời mát mẻ nhẹ nhàng thổi, trong không khí đều là hương thơm thanh mát của ba ba Giản Thời Miên ngẩng đầu có thể thấy cái mũi thẳng cùng đôi mắt ôn hòa của baba. Theo bản năng Giản Thời Miên ôm chặt cổ ba ba hơn, cả người cũng dán sát gần tới, khóe môi giương lên cười trộm.

Thật tốt. Ba ba đã trở lại.