☆60 Lúc trở về, mọi người đều quyết định sẽ giấu kín chuyện phá thai hụt này. Thứ nhất là vì không muốn kinh động đến hai ông bố, thứ hai là do tâm lý tôi đang không ổn định, họ chẳng muốn việc ấy ảnh hưởng đến tôi.
Tối hôm ấy, Nam Thần và tôi thẳng thắng mở lòng với nhau. Anh tay trái ôm chặc tôi, tay phải nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, tựa như đang ngầm cổ vũ tôi vậy.
"Em không ngại anh như thế nào, chỉ là em chưa sẵn sàng cho việc làm mẹ. Em là đứa rất hay lo xa, em sợ mình không làm tròn bổn phận, em sợ đau, em sợ phải đối mặt với sinh linh trong bụng. Em không dũng cảm gì hết, lại còn thường trốn tránh thực tế. Em khuyết điểm đầy mình như vậy, ngốc nghếch như vậy, anh không cảm thấy phiền sao?"
Tôi nói một hơi dài, sau đó lăng lăng nhìn Nam Thần. Tôi không hiểu lý do tại sao anh có thể chịu đựng được tôi, ngay cả tôi đôi khi cũng không thích bản thân mình nữa cơ.
"Ấu trĩ." Nam Thần mặt lạnh búng nhẹ vào trán tôi, sau đó đưa bàn tay thon dài tinh tế lên trước mặt tôi, ôn nhu nói:
"Em nhìn xem, bàn tay còn có ngón ngắn ngón dài. Nếu chỉ so sánh ngón giữa và ngón út, chênh lệch độ dài sẽ khiến em cảm thấy nó kỳ dị. Nhưng nếu cùng với ba ngón còn lại, tổng thể của nó sẽ hòa hợp đến lạ thường." Nam Thần nhìn sâu như muốn xuyên thủng vào đáy lòng tôi, anh mỉm cười nhẹ nhàng, tựa như đang dỗ dành đứa trẻ nghịch ngợm.
"Tôi cũng có khuyết điểm, tôi vô tâm, hời hợt, máu chiếm hữu cùng độc đoán thật nồng, em có vì điều đó mà ghét bỏ tôi không?"
Nghe được câu hỏi của Nam Thần, tôi không chần chờ mà lắc đầu thật kiên quyết. Ý cười trên môi anh càng thêm đậm, tay anh đan chặc chẽ vào tay tôi.
"Đương nhiên tôi cũng thế. Tôi bị em hấp dẫn, hồn cũng bị câu đi mất, vì đơn giản em là Đỗ Diệp. Cho nên, việc bây giờ là cố gắng dưỡng thai thật tốt. Sau đó, chúng ta cùng nhau chào đón thành viên mới."
☆61 Qua ngày ấy, tôi cung kính không bằng tuân mệnh. Thanh tẩy tâm trí xong xuôi, những ngày còn lại tôi đều được mọi người xem như kim ốc tàng kiều mà giữ ở trong nhà. Ngay cả mẫu thân đại nhân thường ngày hay giáo huấn tôi cũng bình tĩnh lại, chiều chuộng tôi hết mực.
Khi hai bố biết được con của họ mang thai, vui như mở cờ. Hai ông bạn già không ngừng đi xung quanh thông báo tin mừng, còn mang cả ý định mở tiệc nữa cơ.
Đến tháng thứ ba thì chúng tôi đi siêu âm, nghe được tin đứa bé là con trai, tôi thì mừng hết lớn, còn Nam Thần có chút méo xệch. Dù gì thì người cha nào mà không thích con gái, trắng trắng nộn nộn nhìn chỉ muốn thơm mà thôi. Việc mua đồ đạc, quần áo lặt vặt cùng sữa bột cho phụ nữ mang thai đều một tay anh chồng giỏi giang nhà tôi lo tươm tất. Thức ăn tẩm bổ thì là phần của mẹ chồng, bà có lúc thì nấu cháo bào ngư, có lúc thì hầm tổ yến, tất cả là vì dưỡng tôi và cục cưng trong bụng.
Còn việc của tôi chỉ là bảo vệ cho mẹ tròn con vuông, nghỉ ngơi thật tốt.
☆62 Thời gian đều đặn trôi qua, trang lịch trên tường càng ngày càng mỏng dần mỏng dần. Hiện tại đã là tháng thứ 5 cục cưng công thành chiếm đất trong bụng tôi, khi còn nhỏ thì ngoan ngoãn làm sao, nhưng càng lớn càng nghịch ngợm. Hành mẹ nó khổ không chịu được, chỉ muốn lôi cu cậu từ trong bụng ra mà mắng cho đã mồm mà thôi.
Mỗi ngày tôi đều vác cái bụng to đi ra đi vào, tập thể dục một chút cho khỏe người. Hội khuê mật sợ tôi buồn chán, nên chúng nó cứ mỗi thứ 7 là vác xác sang nhà tôi ăn nhờ ở đậu. Anh xã tôi thấy chúng nó không những không chê phiền, mà còn thường xuyên tươi cười chào đón. Được cái các chị ấy cũng thật biết điều, nhất là Mỹ Nhân, người đã đẹp mà còn nấu ăn ngon, khiến tôi cảm thấy từ tâm lý đến dạ dày trong bụng đều thấy thật thỏa mãn.
Mỗi ngày cứ như vậy trôi qua, bụng càng ngày càng lớn cũng có nghĩa bé con sắp chào đời. Mang theo tâm tình hồi hộp cùng chờ đợi, tôi và Nam Thần dành một buổi để đặt tên thằng bé.
"Vì nó là con trai em nên em sẽ dành quyền đặt tên!" Tôi om sòm, ỷ lại vào sự cưng chiều của Nam Thần mà dành quyền đảo chính.
"Được rồi, nhưng đừng để nó qua thảm hại, tôi không muốn cu cậu lớn lên lại oán trách bố nó." Nam Thần cười nhẹ, xoa xoa đầu tôi.
"Xì, đừng xem thường chị nhé."
Tôi nói, sau đó nhắm mắt lại suy nghĩ. Tôi mong muốn thằng nhóc sau này làm gì cũng thật thành công, tâm hồn luôn tràn ngập năng lượng như tôi. Tôi ước thằng nhóc có thể thành ngôi sao rực rỡ nhất ở vũ trụ, dù chỉ đứng yên thôi cũng thật chói mắt.
"Dương, Vạn Dương." Tôi suy nghĩ thật lâu, rồi quyết đoán ghi xuống tờ giấy.
Nam Thần không đáp lời, chỉ dịu dàng đặt lên bụng tôi một nụ hôn, thấp giọng thủ thỉ:
"Vạn Dương của bố, hãy khỏe mạnh chào đời nhé."
☆63 Chín tháng mười ngày ròng rã trôi đi, cuối cùng cũng đến ngày đó.
Lúc ở bệnh viện, gia đình chồng cùng gia đình tôi đều có mặt đầy đủ. Ngay cả thằng em trai mặt lạnh thường ngày cũng không kiềm được mà đỏ hoe khóe mắt, cu cậu mím môi, nắm chặc tay tôi.
"Nếu thằng cháu khiến chị quá đau đớn thì cứ nói với em, đảm bảo em sẽ xử lý gọn ghẽ tên oắt con ấy." Cu cậu nghiêm túc bảo.
"Hừ, muốn đυ.ng đến con bà thì bước qua xác bà trước." Tôi vui vẻ, xoa đầu thằng em trấn an.
Đột nhiên, cơn đau từ bụng chuyền tới, tôi không ngừng được cắn môi nhíu mi. Thời điểm được đưa vào phòng sinh, Nam Thần vuốt trán tôi, sau đó thơm lên. Đôi mắt màu xám khói xinh đẹp thâm thúy hiện lên tia ôn nhu khó cưỡng, anh câu lên khóe môi.
"Đỗ Diệp của tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, dù sợ hãi nhưng vẫn kiên cường chống đỡ như thế. Chỉ cần cố thêm chút nữa thôi, rồi mọi chuyện sẽ qua."
☆64 Đau là chữ duy nhất trong đầu tôi lúc này.
Thân thể cứ như bị chiếc xe tải đè nặng vậy, tử ©υиɠ như bị xé toạt ra, tôi chỉ có thể nấc từng cơn đau đớn. Nhắm lại đôi mắt nhòe lệ, mồ hôi lạnh nương theo đôi gò má tuôn ra như suối. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, mẹ lại có thể dũng cảm như thế. Chỉ một chữ mẹ thôi mà đã chứa đựng bao nhiêu gánh nặng cùng trách nhiệm trong đó rồi. Tôi đè nén thống khổ cùng cực, cố gắng để đứa bé chào đời một cách suông sẻ. Tưởng chừng như sắp ngất đi, thì tiếng khóc oa oa nào đó truyền ra.
Bé con khóc thật lớn, thật sảng khoái. Tôi mệt mõi nhìn cu cậu một lần, cục cưng mới sinh còn đỏ hỏn, da dẻ nhăn nheo thật xấu chết đi được. Nhưng bé lại là báu vật của tôi, ăn trăm vạn khổ sai sinh ra.
Tôi thỏa mãn nâng lên nụ cười, sau đó thϊếp đi.
☆65 Vạn Dương chào đời trong tình thương của mọi người. Thằng oắt và Nam Thần tựa như hai giọt nước, khuôn mặt phấn điêu ngọc mài, tinh xảo đến nổi tôi còn không chắc cu cậu có phải là con của mình hay không. Hai năm sau đó, một bé gái lại đến với thế giới này của chúng tôi, Vạn Mộc tiểu thư.
Hai cục cưng là món quà vô giá nhất mà tôi có, nhờ có các con, nên Đỗ Diệp tôi càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng ra dáng người lớn.
Tôi từng nghe một câu rằng, trưởng thành không phụ thuộc vào độ tuổi, mà phụ thuộc vào cách sống của bạn ra sao.