- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa
- Chương 4
Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa
Chương 4
“Phù, cậu có anh khi nào vậy? Sao tớ lại không biết.” Đồ Kiều Kiều nhíu mày, có chút bất mãn nhìn Đan Tiểu Phù. Cô là trưởng trấn nha, người trong trấn có bao nhiêu anh em chú bác, nhà có chuyện gì, ai mà cô không nắm rõ? Hơn nữa cô và Đan Tiểu Phù từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cô vẫn luôn nghĩ Đan Tiểu Phù là con gái một, nhưng bây giờ lại toát ra một người anh, mà người đó lại là Đan Thiên Tề! Điều này làm sao có thể? Hai người bọn họ nhìn chẳng giống nhau chút nào!
“Phù, đừng nói cậu là con gái riêng nha, sau đó người anh này lại chán ghét cậu, cảm thấy cậu cướp đi ba anh ta, hận mẹ cậu phá hư gia đình của anh ta, mà trước đây cậu bị ngược đãi, cuối cùng chịu không nổi cuộc sống bị ngược đãi cho nên mới cùng mẹ chuyển đến trấn nhỏ này……”
“Đồ Kiều Kiều, cô đang diễn phim nhiều tập hả?” Đan Thiên Tề nghe không nổi nữa, trong đầu cô gái này có cái gì vậy? Máu chó sao?
“Còn có, Đan Tiểu Phù, nhà em sao lại có quần áo đàn ông thế này?” Đan Thiên Tề quay đầu hỏi em gái, quần áo trên người anh đều ướt hết, đành phải cùng Đồ Kiều Kiều vào nhà Đan Tiểu Phù!― về phần Đồ tiểu thư vì sao không trở về nhà của mình? Bởi vì cô rất kiên trì, cô tuyệt không thể để mình chật vật như vậy trở về trấn trên.
Mà nơi ở của Đan Tiểu Phù gần dòng suối nhỏ này nhất, vừa hay lại ở trong góc của trấn, bình thường căn bản không có người đến đây, bởi vậy Đồ Kiều Kiều liền theo vào nhà Đan Tiểu Phù.
“Phù cũng không còn nhỏ, cô ấy đã hai mươi tám tuổi rồi, trưởng thành rồi, trong nhà có quần áo đàn ông cũng là chuyện rất bình thường.” Đồ Kiều Kiều liếc Đan Thiên Tề một cái, trên người cô mặc cái áo thun cùng quần đùi mượn của Đan Tiểu Phù, mái tóc ẩm ướt rối tung, phấn son trên mặt đã trôi sạch, nhưng một chút cũng không tổn hại đến dung mạo của cô, không trang điểm cô càng xinh đẹp động lòng người.
“Tôi không hỏi cô, tôi đang hỏi em tôi.” Tâm tình của Đan Thiên Tề rất xấu, thứ nhất, ăn một cái tát của con gái, thứ hai, nhìn thấy trong nhà em gái của mình có quần áo đàn ông, thứ ba, cô gái chết tiệt tát anh một tát này cứ luôn khơi mào lửa giận của anh.
“Chậc chậc, Đan tiên sinh, thái độ cùng giọng điệu này của anh, nói anh không là người anh xấu tính trong mấy vở phim truyền hình máu chó thì ai tin?” Cô đúng là đang đâm thọt anh ta! Ai bảo anh ta là rách váy của cô, lại là hàng có số lượng, bây giờ mua không được nha! Có biết con gái hận nhất là điều gì hay không? Chính là mua không được những thứ có “Số lượng” đó!
“Đồ Kiều Kiều!” Trán Đan Thiên Tề nổi gân xanh, cô gái này……
“Sao nào?” Đồ Kiều Kiều nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn thẳng mặt anh.
Tiểu Phù đang đứng một bên xem diễn ngửi thấy mùi ngon, thiếu chút nữa cô vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, cô nhất định không thể tin được, đây là những người cô quen sao?
Trước tiên là về anh trai cô, một nhân vật luôn luôn bình tĩnh, làm việc có nề nếp, nói chuyện dễ nghe có nguyên tắc, nói trắng ra thì thật phiền phức.
Anh làm chuyện gì cũng phải theo kế hoạch, từ nhỏ đến lớn đều vậy, hơn nữa tất cả đều dựa theo kế hoạch của bản thân mà đi lên được địa vị như bây giờ.
Ngay cả cuộc sống ngày thường anh cũng phải ghi lại lúc nào làm chuyện gì, không chấp nhận một chút sai lệch, mà cuộc sống của anh quả thật là quá trôi chảy, không có sóng to gió lớn gì, vô cùng an ổn, là cuộc sống mà anh muốn.
Có lẽ là như vậy, anh trai của cô tính cách lãnh đạm, cô chưa từng thấy anh mừng rỡ hay giận dữ gì, nhiều lắm là không có cách nào với cô em gái bốc đồng này mà thôi.
Nhưng mà…… Cô có nhìn lầm hay không? Anh trai tính tình lãnh đạm nhà cô thế mà lại nổi gân xanh, thậm chí giọng nói còn đề cao, giống như chó đánh nhau nhìn trừng trừng Đồ Kiều Kiều! À, nói đến Đồ Kiều Kiều, đây có thật là Đồ Kiều Kiều tao nhã tự kỷ mà cô quen biết không? Hai người quen nhau hơn hai mươi năm, cô biết rõ Đồ Kiều Kiều tự kỷ bao nhiêu, hơn nữa luôn thích giả vờ là gái ngoan, quả thực là người hai mặt.
Nhất là trước mặt đàn ông, vẻ mặt Đồ Kiều Kiều luôn giữ nụ cười ngọt ngào, nũng nịu, ngay cả giọng nói cũng không đề cao, bởi vì không cần thiết, chỉ cần cô nháy mắt một cái, có người đàn ông nào không bị gục?
Đồ Kiều Kiều không hay tức giận, cho dù giận, cô vẫn luôn giữ nụ cười, nhưng lại âm thầm phản kích, tươi cười ngọt ngào là một chiêu bài của cô.
Nhưng bây giờ Đồ Kiều Kiều chẳng những không cười, thậm chí còn trợn tròn đôi mắt đẹp, cao ngạo trừng nhau với Đan Thiên Tề, hơn nữa từ đầu tới cuối, cô – đương sự bị lãng quên này vẫn không thể chen lọt vào giữa hai người.
“Khụ khụ…… ngại quá, tôi có thể quấy rầy một chút được không?” Sợ bọn họ thật sự sẽ đánh nhau, Đan Tiểu Phù quyết định mở miệng.
Người bên ngoài mở miệng làm cho hai con gà chọi nhớ tới mình đang ở nơi nào, hai người nhìn nhau hừ một tiếng, ngây thơ vuốt chải tóc.
“Kiều Kiều, tớ giới thiệu với cậu, đây là anh trai tớ, anh trai cùng cha cùng mẹ.” Đan Tiểu Phù đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “cùng cha cùng mẹ”.
“Thật hay giả?” Đồ Kiều Kiều trợn tròn mắt. “Sao chưa bao giờ nghe cậu nói?”
“Tại không có ai hỏi.” Đan Tiểu Phù nhún vai.“Cậu cũng biết ba mẹ tớ ly hôn, tớ theo mẹ đến trấn nhỏ, anh tớ đi theo ba.”
“Nhưng, nhưng mà…… Tớ chưa bao giờ thấy anh cậu đến tìm cậu nha!” Trừ lúc này đây.
“Anh tớ bề bộn nhiều việc, trấn nhỏ lại xa như vậy, phần lớn đều là tớ đến Đài Bắc thăm anh ấy, cho dù anh ấy ở phía đông, cũng đều là tớ đến thăm anh ấy!” Người anh này của cô một ngày kiếm tỷ bạc, công việc còn quan trọng hơn cả em gái, cô đành cam chịu.
“Hả? Đợi chút, cậu đã sớm biết anh ta là người phụ trách khu nghỉ mát?” Đồ Kiều Kiều chỉ Đan Thiên Tề.
“Biết!” Đan Tiểu Phù gật đầu.
“Vậy sao cậu không nói sớm!” Đồ Kiều Kiều thét lên.
“Sao nào? Cô lại muốn dựa vào quan hệ?” Đan Thiên Tề châm chọc, nghe nói phu nhân tương lai của CEO là trợ lý của cô.
“Có quan hệ thì sao không dựa vào?” Đồ Kiều Kiều không phủ nhận, chí khí không thể làm ra cơm, nếu có thể dựa vào quan hệ để đạt được cơ hội, vậy vì sao không?
Đan Thiên Tề nhíu mày, không thể chấp nhận lời nói của cô. “Chỉ có người không có thực lực mới muốn dựa vào quan hệ, hơn nữa tôi cũng không phải cái loại vì việc tư mà ảnh hưởng đến việc công.”
“Anh thật là cổ hủ, ai nói người có thực lực sẽ không dựa vào quan hệ?” Đồ Kiều Kiều hừ nhẹ, thực khinh thường nhìn anh.“Dựa vào quan hệ là cho chính mình một cơ hội, về phần có thể thắng hay không mới chính là dựa vào năng lực, trừ khi cấp trên là cái loại người muốn nghe người vô dụng vuốt mông ngựa, vậy những chuyện khác đừng bàn đến nữa! Đan tiên sinh, anh là cái loại cấp trên vô năng này sao?”
Lý luận hoang đường gì đây? Đan Thiên Tề đương nhiên cũng nghe ra điều cô ám chỉ, trừng mắt nhìn cô gái này, thấy cô đắc ý dào dạt, anh hơi nhếch môi.
“Sao nào? Không còn lời nào để nói sao?” Cô lộ ra nụ cười đắc ý.
Không muốn nói loại chuyện nhàm chán này với cô nữa, Đan Thiên Tề quyết định nói vào chuyện chính, anh nhìn về phía Đan Tiểu Phù.
“Em, đêm mai em có rảnh không.”
“Làm gì?” Đan Tiểu Phù vuốt tóc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nhúm. “Đừng có nói anh lại muốn em giả làm bạn gái nữa đi?” Người anh này chủ động tìm đến cô cũng chỉ có nguyên nhân như vậy, khi nào cũng kéo cô làm lá chắn.
“Đêm mai là tiệc tối chào mừng khu nghỉ mát đi vào hoạt động, đi tham dự với anh.” Trừ chuyện quan trọng, mấy loại tiệc tùng như vậy anh đều tránh, nhưng mà lần này là tiệc chúc mừng khu nghỉ mát đi vào hoạt động, anh nhất định phải tham gia, như vậy nhất định phải cần có bạn gái, bằng không anh sẽ bị những cô gái tham dự tiệc bám lấy.
“Không được, gần đây em rất bận, không có thời gian!” Trọng điểm là, dự tiệc rất chán, hơn nữa hở một tí là bị những cô gái xung quanh trừng, cô thực vô tội nha!
“Vài giờ mà thôi, sẽ không tốn nhiều thời gian của em.” Đan Thiên Tề không để ý tới cái cớ của cô.
“Nhưng mà……” Đan Tiểu Phù còn muốn nói gì đó, ánh mắt lướt qua chỗ Đồ Kiều Kiều đang ngồi nhàn không có việc gì làm ở một bên, cặp mắt sáng lên.“Bằng không anh nhờ Kiều Kiều đi cùng anh đi.”
“Hả?” Không có việc gì lại bị điểm danh, Đồ Kiều Kiều sửng sốt,“Vì sao lại là tớ……”
Đợi chút! Tiệc tối chào mừng? Vậy có nghĩa là có rất nhiều người có tiền tham dự, chỉ cần cô quan hệ tốt, trấn nhỏ này nhất định là tài nguyên cuồn cuộn, nghĩ vậy, ánh mắt của cô lòe lòe tỏa sáng.
“Cô?” Đan Thiên Tề nhíu mày, không chút nghĩ ngợi, lập tức muốn mở miệng từ chối.
“Được, Đan Thiên Tề, tôi đi với anh.” Đồ Kiều Kiều lập tức gật đầu, ánh mắt tỏa sáng nhìn thẳng anh.
Không ngờ cô sẽ nói được, vẻ mặt Đan Thiên Tề nghi ngờ, nhất là ánh mắt nóng lòng chờ đợi của cô, sau đó anh nghĩ đến mục tiêu của cô……
“Cô muốn đến buổi tiệc để câu kim quy sao?”
“Câu kim quy làm gì?” Đồ Kiều Kiều trừng anh, người đàn ông này lại tưởng tượng lung tung. “Đan Thiên Tề, tôi nói rồi, tôi không thiếu đàn ông.”
“À.” Vẻ mặt của anh rõ ràng là không tin. Á! Đồ Kiều Kiều thật muốn bóp chết anh, không thể được, bây giờ cô có việc cầu người, chỉ có thể cố gắng nhẫn nại hai tay ngứa ngáy.
“Dù sao anh cũng thiếu bạn gái, không phải sao? Mang tôi đi anh không chỉ có mặt mũi, có tôi ở cạnh anh, những cô gái đáng ghét kia tuyệt đối sẽ không bám theo anh.” Ánh sáng bắn ra bốn phía quanh người cô, này cái gọi là đứng bên người đẹp không ai dám đến gần.
“Này……” Đan Thiên Tề do dự, anh thật sự không muốn xuất hiện nhiều với Đồ Kiều Kiều, cô gái trước mắt này thật là phiền toái, hơn nữa cô rất biết cách chọc tức anh, làm cho anh mất bình tĩnh, giống như một thằng nhóc đấu võ mồm với cô.
“Được rồi, anh, để Kiều Kiều đi với anh đi.” Đan Tiểu Phù cũng liều mình thuyết phục anh trai, trong đầu nổi lên một chủ ý khác.
Cô không xem nhẹ tia lửa hai người trước mắt này bắn ra, ừ…… Đồ Kiều Kiều làm chị dâu cô cũng không tồi.
“Tiệc tối mấy giờ bắt đầu?” Đồ Kiều Kiều hỏi.
Đan Thiên Tề trả lời theo bản năng.“Bảy giờ.” Không đúng, anh còn chưa đồng ý.
“Được, bảy giờ anh ở cổng chờ tôi.”
Nữ vương đại nhân cứ như vậy quyết định, tránh đường!
Sáu giờ năm mươi lăm phút, Đan Thiên Tề đứng ở trước cổng vào, anh không hiểu vì sao mình lại nghe lời như vậy, rõ ràng không muốn xuất hiện cùng đại phiền toái kia, nhưng không biết vì sao lại không từ chối được. Lại nói, cô gái kia cũng không cho anh cơ hội mở miệng từ chối. Cô quyết định xong, vung tóc ra sau bước đi, để lại anh và Đan Tiểu Phù hai mặt nhìn nhau, mà Đan Tiểu Phù lại dùng vẻ mặt vô tội nhìn lại anh.
Lập tức, anh chỉ biết kết cục đã định.
Ai…… Đan Thiên Tề bất đắc dĩ thở dài trong lòng, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái. Năm mươi chín phút, cô gái kia tốt nhất đừng đến muộn.
Mới nghĩ, anh nhìn thấy một chiếc xe Beetle màu đỏ dừng trước cổng, mày tuấn khẽ nhướng lên. Anh thường thấy mấy loại xe Porsche hoặc BMW linh tinh, nhưng rất ít thấy Beetle, hơn nữa lại sản xuất có số lượng.
Con ngươi đen không khỏi nheo lại, vẫn là màu đỏ táo bạo này……
Chàng trai phục vụ bãi đậu xe tiến lên mở cửa, một đôi chân dài cân xứng bước ra cửa xe, bàn tay đẹp đặt nhẹ vào bàn tay chàng trai, tao nhã bước ra khỏi cửa xe, sau đó có lễ tặng chàng trai phục vụ bãi đậu xe một chút tươi cười. “Cám ơn.” Giọng nói kiều mị dường như làm cho người ta mềm cả xương, tươi cười tuyệt diễm làm cho chàng trai phục vụ bãi đậu xe choáng váng.
Giữ lấy nụ cười, Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở cổng, cánh môi đang cười thoáng chốc lại thêm một tia khıêυ khí©h, làm cho cô như thay đổi thành người khác.
Đan Thiên Tề dường như không thể dời mắt, lễ phục nhung tơ mềm mại màu đen làm nổi bật màu da trắng như sữa của cô, kiểu dáng tuy rằng cổ điển, nhưng lại cực vừa vặn, vòng quanh lấy thân hình xinh đẹp ấy.
Mái tóc dài xõa tung được cô bối lên, dùng vương miện màu bạc cố định lại, hai bên sườn để lại một ít tóc, càng tăng thêm phần quyến rũ. Cổ áo hình chữ u xẻ rộng để lộ ra xương quai xanh tinh tế, cổ mang dây chuyền kim cương, bông tai cũng đồng chất liệu, dưới chân là một đôi giày cao gót màu vàng, tay cầm túi xách màu vàng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp được trang điểm nhẹ, làm cho cô đẹp đến tuyệt diễm nhưng lại không dung tục.
Đồ Kiều Kiều đi tới chỗ anh, cực vừa lòng với ánh mắt ngạc nhiên của anh.
“Sao nào? Bị tôi mê hoặc rồi sao?” Đứng trước mặt anh, tuy rằng mang giày cao gót, anh vẫn cao hơn cô nửa cái đầu.
Anh ăn mặc thực nghiêm chỉnh, bộ vét màu đen, nơ màu đen, tóc vẫn để tự nhiên như vậy, rõ ràng vừa cứng ngắc vừa già dặn, nhưng mặc lên người anh lại rất được. Người đẹp, trời sinh lại là cái giá áo, chỉ có thể nói anh gặp may, nhưng mà khuôn mặt kia lại rất lạnh nhạt, thiếu đi cảm xúc thân thiện.
Đan Thiên Tề nhanh chóng hoàn hồn, thấy ánh mắt đắc ý của cô, anh ho nhẹ một tiếng, lần đầu nói không nên lời.
“Vào đi thôi!” Cuối cùng chỉ có thể nói ra những lời này.
“Ừ hừ.” Đồ Kiều Kiều cười càng ngọt, tự nhiên ôm lấy cánh tay anh.
Đan Thiên Tề cúi đầu liếc nhìn cánh tay bị ôm lấy một cái, sau đó ánh mắt dừng lại. “Cô……” Anh trừng mắt nhìn lưng của cô, không ngờ lễ phục cổ điển như vậy thế mà lại có rất nhiều bí ẩn.
Phía sau lễ phục đều trống không, hơn nữa còn kéo thấp hơn cả ngực, không chỉ để lộ một khoảng lưng đẹp trắng mịn như tuyết, lại cực hấp dẫn người khác.
Anh khẳng định, cô tuyệt đối sẽ là bông hoa đẹp gây chú ý nhất tiệc tối hôm nay.
Quả nhiên, mới bước vào hội trường tiệc tối, hai người lập tức gây chú ý.
Nhất là Đồ Kiều Kiều, làm cho mọi người đều kinh ngạc, ánh mắt đàn ông đều dừng lại trên người cô, mà cô cũng sớm biết kết quả này. Kiều nhan tươi cười càng ngọt, sau đó thản nhiên liếc nhìn những cô gái trong bữa tiệc đang trừng cô một cái.
“Ừm, không ngờ anh cũng có giá như vậy.” Ít nhất một nửa phụ nữ ở đây đều dùng ánh mắt ghen tị nhìn cô!
Đan Thiên Tề không nói gì, anh đương nhiên chú ý tới những ánh mắt này, nhất là đàn ông. Tầm mắt bọn họ dán lên người giai nhân đứng bên cạnh anh, bàn tay to không khỏi ôm lấy thắt lưng của cô, lấy thân thể che lưng cô lại.
“Hửm? Anh làm gì vậy?” Anh đột nhiên làm ra hành động vô cùng thân thiết này khiến cho cô nhíu mày, ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh.
“Cô không phải là bạn gái của tôi sao? Đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm một chút, đừng để những cô gái khác tới gần tôi.” Đan Thiên Tề tùy tiện tìm cớ, thật ra anh cũng không biết vì sao, nhưng chỉ cần nghĩ đến một đống đàn ông nhìn chằm chằm lưng của cô, anh liền khó chịu.
“Nhưng có cần phải thân mật như vậy không?” Toàn bộ người cô dường như đều dán lên người anh. Thấy khuôn mặt nhăn nhó của anh, Đồ Kiều Kiều trừng mắt nhìn, đột nhiên cười gian.
“Này! Đừng nói là anh đang ghen nha?” Cô đưa tay vuốt hai má của anh, trong lòng nghĩ, đã nói rồi, không có người đàn ông nào có thể tránh được mị lực của cô.
Đan Thiên Tề cúi đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt cô vừa kiêu ngạo vừa đắc ý, môi mỏng hơi nhếch.
Chết tiệt, anh thế mà không phủ nhận được!
Thấy anh không nói lời nào, cánh môi kia dương rất cao, Đồ Kiều Kiều dựa vào anh, bộ ngực cao ngất dường như dán lên ngực anh.“Sao nào? Mê tôi rồi sao?” Cô nhỏ giọng hỏi, đôi môi mở đóng kia cách anh quá gần, chỉ cần anh cúi thấp đầu một chút là có thể chạm vào. Đan Thiên Tề đột nhiên cảm thấy yết hầu khô khốc, anh thấy ý cười trong mắt cô, biết cô cố ý, cô đang dụ dỗ anh.
Loại dụ hoặc này chỉ là một thủ đoạn nho nhỏ, một người đàn ông trưởng thành tuyệt không dễ dàng cắn câu, huống chi cô trong mắt anh vẫn chỉ là một phiền phức, mà anh lại tránh phiền phức rất xa nha.
Nhưng mà…… Anh trừng mắt nhìn cánh môi mê người kia, mà Đồ Kiều Kiều càng nhón chân lên……
“Kiều Kiều!”
Shit! Là người nào phá đám?
Giọng nói đột nhiên vang lên đánh vỡ ma chú, Đan Thiên Tề lập tức hồi phục lý trí, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía người tới.
Đồ Kiều Kiều mắng trong lòng, là người nào phá hư trò đùa của cô? Cô tức giận quay đầu, khi nhìn thấy người đến lại sửng sốt.
“Thiến Ny.” Cô chớp mắt mấy cái, lại nhìn người đàn ông bên cạnh Phương Thiến Ny.“A Vĩ, đã lâu không gặp.”
Lưu Trung Vĩ, bạn trai cô chia tay một năm trước.
Sao lại khéo như vậy? Ở nơi này mà cũng có thể gặp người yêu cũ.
“Kiều Kiều, đã lâu không gặp.” Lưu Trung Vĩ dường như là mê muội nhìn bạn gái trước, từ lúc cô tiến vào hội trường bữa tiệc, hắn liền chú ý tới cô.
Nhìn thấy ánh mắt si mê của Lưu Trung Vĩ, Phương Thiến Ny không khỏi tức giận, nhưng trên mặt vẫn là tươi cười. “Kiều Kiều, không ngờ lại có thể gặp cậu ở đây.” Nói xong, cô dùng sức ôm lấy cánh tay Lưu Trung Vĩ, vô cùng thân thiết dán lên người bên cạnh, khoe ra tình ý cực nồng.
“Đúng vậy, thực khéo.” Đồ Kiều Kiều cười cười, nhìn Phương Thiến Ny có thái độ thị uy, cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô và Phương Thiến Ny tính ra cũng không thân, cùng lắm chỉ làm bạn bè bình thường, mà Phương Thiến Ny vẫn thích Lưu Trung Vĩ, ai dè Lưu Trung Vĩ lại theo đuổi cô, sau đó, lúc nói chuyện với cô, Phương Thiến Ny đều mang côn vác kiếm.
Cô không thèm để ý, đối với người bại dưới tay cô cô luôn đồng tình. Không ngờ, sau khi cô chia tay Lưu Trung Vĩ, hai người thế mà lại ở chung một chỗ, xem ra Phương Thiến Ny thực cuồng si!
“Đúng rồi, quên nói cho cậu một tin, tớ và A Vĩ đã đính hôn.” Phương Thiến Ny cố ý giơ chiếc nhẫn kim cương trên tay lên.
“Vậy à, chúc mừng hai người” Đồ Kiều Kiều vẫn luôn tươi cười, “A, vị này là Đan Thiên Tề. Thiên Tề, bọn họ là bạn của em.” Cô không quên giới thiệu với Đan Thiên Tề.
Đan Thiên Tề đáp nhẹ một tiếng, anh nhận ra Lưu Trung Vĩ, anh ta là một trong những đối tác hợp tác với khu nghỉ mát, nhưng mà không ngờ Đồ Kiều Kiều cũng quen biết anh ta. Nhìn thái độ ba người, tình hình như thế nào anh đã đoán ra được vài phần.
“Chào Đan trợ lý.” Lưu Trung Vĩ nhanh chóng chào hỏi Đan Thiên Tề, nhìn Đồ Kiều Kiều và Đan Thiên Tề vô cùng thân thiết, trong lòng cực khó chịu.
Nhưng điều kiện của Đan Thiên Tề quả thật tốt hơn hắn, hơn nữa xí nghiệp nhà hắn quả thật cũng cần tập đoàn T-K, bởi vậy hắn cũng không dám nói gì, thầm muốn nhanh nhanh kéo vị hôn thê rời khỏi.
Nhưng Phương Thiến Ny vẫn chưa hết hy vọng, hơn nữa nhìn vẻ mặt bất cần của Đồ Kiều Kiều, trong lòng cô càng bực, nhịn không được mở miệng lần nữa.
“Kiều Kiều, đám cưới của tớ và A Vĩ, cậu phải nhớ đến nha! Sau đám cưới, chúng tớ sẽ đến Venice hưởng tuần trăng mật đấy!”
“Venice à? Đó là nơi rất tuyệt để hưởng tuần trăng mật! Giỏi quá, Thiến Ny, A Vĩ đối với cậu thật tốt.” Vẻ mặt Đồ Kiều Kiều hâm mộ, nửa điểm tức giận cũng không có.
“Cậu……” Thấy Đồ Kiều Kiều một chút cũng không để ý, Phương Thiến Ny nhịn không được cắn răng.
Cán cân đã nghiêng về một bên!
Đan Thiên Tề nhìn không được nữa, lúc này tiếng nhạc nhè nhè vang lên, anh cúi đầu nhìn cô. “Muốn khiêu vũ không?”
“Được!” Đồ Kiều Kiều gật đầu.
“Xin lỗi không tiếp chuyện hai vị được nữa rồi.” Đan Thiên Tề gật đầu với Lưu Trung Vĩ, kéo Đồ Kiều Kiều vào sàn nhảy, anh ôm lấy thắt lưng của cô, bàn tay dán lưng tuyết trắng.
“Xem ra nhân duyên của cô không được tốt lắm.” Anh mở miệng chế nhạo cô.
“Là cực kém.” Đồ Kiều Kiều cũng không phủ nhận.“Nhất là nhân duyên với phái nữ, nhưng mà không sao, bạn không cần nhiều, tri kỷ có vài người là tốt rồi.” Cô tuyệt không để ý.
Thấy vẻ mặt cô bình thản, Đan Thiên Tề nhịn không được hỏi: “Tôi thấy Lưu Trung Vĩ vẫn còn tình cảm với cô.”
“Đương nhiên.” Đồ Kiều Kiều nói như đúng rồi, bộ dáng vô cùng tự tin. “Đồ Kiều Kiều tôi luôn làm cho người ta khó quên.”
Cô kiêu ngạo làm cho anh bật cười. “Nói như vậy, chẳng lẽ là cô đá anh ta?” Anh nghĩ cô bị cướp bạn trai mới phải.
“Đương nhiên.” Đồ Kiều Kiều lườm anh một cái, người đàn ông này xem thường cô thế sao. “Đồ Kiều Kiều tôi làm sao có thể bị đá?”
“Vì sao? Lưu Trung Vĩ là người có tiền.” Xí nghiệp nhà họ Lưu phát triển cũng không tệ lắm.
“Vậy thì sao? Có tiền là chuyện của nhà anh ta.” Liên quan gì đến cô?
“Hả?” Đan Thiên Tề nhíu mày.“Tôi nghĩ cô đến dự tiệc là muốn câu kim quy.”
“Mới không phải!” Đồ Kiều Kiều trừng anh.“Tôi không có hứng thú câu kim quy, tôi nhắc lại lần nữa, Đồ Kiều Kiều tôi tuyệt không thiếu đàn ông!”
“À.” Được rồi, anh miễn cưỡng tin.“Vì sao lại đá anh ta?”
“Anh ta cầu hôn tôi.” Đồ Kiều Kiều nhăn mũi.
“Sau đó?” Trong đầu nghĩ đến cảnh cô được cầu hôn, ừm…… Mày nhăn cực nhẹ, Đan Thiên Tề đột nhiên cảm thấy hình ảnh tưởng tượng trong đầu thực chói mắt.
“Tôi từ chối.” Nhún vai.
“Vì sao?” Được người có tiền cầu hôn, không có cô gái nào sẽ từ chối, đúng không?
“Anh ta nói anh ta sẽ nuôi tôi, bảo tôi từ chức trưởng trấn, chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà làm phu nhân, chuyện gì cũng không cần làm, ngoan ngoãn hưởng phúc là tốt rồi.”
“Vậy tốt lắm nha!” Đó không phải đều là mộng đẹp của con gái sao?
“Tốt cái mông!” Đồ Kiều Kiều khinh thường hừ lạnh.“Tôi tự mình kiếm được tiền, sao phải cần đàn ông nuôi? Hơn nữa vì sao kết hôn rồi tôi phải nghỉ việc? Chuyện gì cũng không cần làm, ngoan ngoãn ở nhà, nghĩ đến đã thấy chán! Chẳng phải nói thẳng là tôi phải ngồi chờ chết già sao?” Lại nói, Đồ Kiều Kiều cô không phải ngu ngốc, phụ nữ phải biết cách nâng giá trị của bản thân, cho dù kết hôn cũng không có nghĩa là cả đời phải dựa vào chồng.
“Cái loại đàn ông gia trưởng này quả thực là chó má!” Cô hừ lạnh, tuyệt không để ý nói những lời thô tục trước mặt anh, dù sao cô đã sớm không còn hình tượng gì trước mặt anh rồi.
Lời của cô làm cho Đan Thiên Tề kinh ngạc, anh nghĩ cô giống như những cô gái khác, rất muốn gả vào nhà giàu danh giá, nhưng cô thì không, thậm chí còn có cách giải thích độc đáo của riêng mình.
Đan Thiên Tề không thể không thừa nhận, cô gái trước mắt luôn làm cho anh ngoài ý muốn, nhìn ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng cá tính lại vừa khôn khéo vừa quật cường, mỗi lần gặp cô, đều làm anh phát hiện ra chỗ khác biệt của cô.
Cô ở trong mắt anh là một phiền toái, đến bây giờ ý tưởng này vẫn không thay đổi, nhưng mà……
“Vì sao không nói lời nào?” Đồ Kiều Kiều ngẩng đầu, lại bắt gặp đôi mắt suy nghĩ sâu xa của Đan Thiên Tề, cô chớp mắt mấy cái, nở nụ cười, hai tay đột nhiên yêu kiều ôm lấy cánh tay anh. “Sao nào? Bị tôi mê hoặc rồi sao?”
Tình sử của cô phong phú, đương nhiên hiểu ánh mắt đàn ông đại biểu cho điều gì, ý muốn trêu chọc lại toát ra trong đầu.
Hừ hừ, ai bảo Đan tiên sinh này ác liệt với cô, cô đương nhiên cũng phải cho anh nếm thử mị lực của cô.
“Có phải cảm thấy tôi rất đặc biệt, đúng không? Một chút cũng không giống với ấn tượng về những cô gái không thú vị khác?” Cô tiếp tục hỏi, mắt đẹp lóe sáng, giống như yêu tinh bướng bỉnh.
“Đây là những lời mà một cô gái nên nói sao?” Đan Thiên Tề buồn cười nhíu mày, cô gái này thật sự rất tự kỷ, nhưng mà…… Anh thừa nhận, cô tự kỷ như vậy không khiến người ta chán ghét, thậm chí… Còn rất đáng yêu.
“ Đồ Kiều Kiều tôi chỉ biết nói sự thật.” Cô độc nhất vô nhị là sự thật nha! Nếu là sự thật thì vì sao lại không thừa nhận? Cô rất thành thực.
Cô kiêu ngạo như vậy làm cho anh bật cười, nhưng tầm mắt lại nhịn không được dừng lại trên cánh môi hơi hé mở của cô.
Mà cô cũng chú ý tới tầm mắt của anh.
“Muốn hôn tôi sao?” Đạp cao mũi chân, hơi thở của cô thơm như hoa lan.
Anh nheo mắt, nhìn tia khıêυ khí©h trong mắt cô. Cô tuyệt không che giấu ý đồ của mình, cái tay ôm eo nhỏ không khỏi buộc chặt.
Loại chuyện không khống chế được này không phải là chuyện anh sẽ làm, ở trước công chúng thân mật là chuyện không nằm trong kế hoạch của cuộc đời Đan Thiên Tề anh.
Huống chi anh biết tất cả mọi người tham dự tiệc đều chú ý bọn họ, thân là trợ lý CEO T-K, hình tượng của anh phải thật nghiêm túc, loại chuyện chệch đường ray này không phải là chuyện anh sẽ làm.
“Hửm? Không muốn sao?” Cô chớp mắt, vẻ mặt vô tội.“Quên đi.”
Mũi chân nhón cao từ từ buông xuống, cánh môi mê người chậm rãi rời xa anh.
Sau đó, một bàn tay nắm lấy cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, con ngươi cô lóe lên tia đắc ý, môi mỏng đã bao phủ lấy cô.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cưng À, Đừng Vờ Đứng Đắn Nữa
- Chương 4