Chương 8

Chu Kính Yến chẳng hiểu mô tê gì, nha đầu này đang làm gì vậy?

Nhưng khi hắn liếc mắt sang nhìn Giang Hoài, lòng chợt chấn động.

Giang Hoài vừa rồi còn phát điên như một con quái thú lúc này lại ngoan ngoãn nhìn theo mảnh tiền đồng đang đung đưa, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, dường như đã bị tước đoạt mất linh hồn, chỉ còn độc cái xác khô ở đây.

Tiểu nha đầu, có năng lực kinh người sao!

Giống như...

Giang Hoài đã bị khống chế bởi hành động của cô bé!

Lúc này, Hứa Đa Đa lại bi bô nói: "Bạc quan, giấu ở đâu?"

Chu Kính Yến khϊếp sợ nhìn Giang Hoài mở miệng như một con rối trên dây, nói ra điều dù có bị tra tấn dã man hắn ta cũng không nói...

"Bạc quan... ở ngay... dưới sân khấu... vườn lê."

Vườn lê?

Không một ai nghĩ nó sẽ ở chỗ đó!

Sau lưng phủ Ninh Đức Châu, dưới sân khấu lớn kia, tuần phủ Ninh Đức Châu từng mời Chu Kính Yến uống trà ở đó.

"Xoạch."

Hứa Đa Đa đột ngột nắm chặt miếng tiền đồng vào lòng bàn tay, dè dặt lùi lại mấy bước, miệng thở phào một hơi.

Một luồng hơi trắng vừa thoát ra khỏi miệng bé thì Giang Hoài cũng giật mình tỉnh lại.

Hắn ta mơ màng nhìn Hứa Đa Đa, tự hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tại sao ký ức của hắn ta lại trống rỗng?

Mà đây cũng không phải chuyện quan trọng.

Đã bị Đại lý tự bắt được rồi, chỉ cần hắn ta không chịu khai ra, số bạc đó đủ để mấy đời sau cả gia tộc hắn ta sống sung túc an nhàn.

Không có bằng chứng, Đại lý tự không thể trình công văn lên, càng không thể xử án, cuối cùng chẳng phải sẽ thả hắn ta ra sao.

Giang Hoài cười to: "Sao vậy? Tên chó mà Tự khanh kia, không phải nói chứ, ngươi phái một đứa nhãi con chưa dứt sữa ra dùng mỹ nhân kế sao?"

Lúc này, Chu Kính Yến đã lấy lại tinh thần sau sự kiện khó tin vừa rồi.

Hắn nở nụ cười lạnh lẽo rồi rút một con dao găm trong đống binh khí ra.

"Tiểu nha đầu, quay lưng lại."

Hứa Đa Đa cũng đang cảm thấy vô cùng bối rối, bé vụng về buộc lại sợi dây lên cổ.

Bé học được loại ảo thuật này lúc nào vậy?

Lạ thật!

Bé mơ màng xoay người lại, Chu Kính Yến vuốt nhẹ lưỡi dao găm trong lòng bàn tay, môi mỏng cong lên: "Cho ngươi một cơ hội cuối cùng."

Nhiệt độ trong địa lao đột ngột giảm xuống.

Một luồng gió tà khí suýt nữa thổi tắt đèn đuối bên trong.

Giang Hoài nhận ra vị công tử mặt ngọc này đã có ý định gϊếŧ người.

Đại lý tự khanh Chu Kính Yến, lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.

Nhưng mà, chẳng phải còn chưa định tội hắn ta sao?

Gang Hoài bồn chồn trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ cười nhạo: "Tên chó Tự khanh, có bản lĩnh ngươi cứ gϊếŧ lão tử đi, lão tử mà mất mạng thì ngươi cùng đừng hòng sống tốt..."

"Xoẹt!"

Lưỡi dao sắc bén xẹt ngang một phát, máu tươi phun ra.

“Sao… Ộc ộc… Lại…”

Miệng Giang Hoài ngập thứ chất lỏng màu đỏ tanh nồng.

Hắn ta run rẩy, liếc nhìn Chu Kính Yến đang lau máu trên lưỡi dao vào quần áo, không thể tin đây là sự thật.

“Ta nói…”

“Bạc ở, Lê… Lê…”

Hắn ta hối hận vì mình đã nói trễ, hối hận vì đã chọc tên điên này!

“Không cần nữa.”

Ngón tay thon dài của Chu Kính Yến lau sạch dao rồi đút vào chuôi lại.

Hắn không thèm nhìn Giang Hoài lấy một cái mà sải bước ra sau cục vàng, bế bé lên đặt tựa vào vai.

Hắn cởi hồng bào, bên trong mặc cẩm y xanh trắng, phong thái hiên ngang.

Đa Đa giương mắt nhìn, nếu như ma đầu áo đỏ không phải người xấu thì nhận làm phụ thân nuôi cũng không tồi.

Không…

Bé lắc đầu tự ngẫm.

Mẫu thân đã bị hắn hại chết, bé phải cắn chết tên người xấu này!

Vì vậy bé há to miệng, nhe răng.

Chu Kính Yến lơ đễnh nhìn sang, cảm xúc không rõ nói: “Trông thế này có vẻ nhóc còn nhiều bí mật nhỉ?”

Đa Đa vội khép cái miệng đã há to đến mang tai lại, cười gượng gạo, trông vô cùng giống một con búp bê sứ.

Bé có bí mật gì đâu, lớn lên dưới màn trời chiếu đất, nếu không được Đại Hồ Tử nhặt về thì đến một bộ quần áo cũng không có mà mặt.