Chương 6: Giận dỗi

Trước đây, mỗi lần cô tổ chức sinh nhật, Ân Thương đều sẽ đến và mang theo quà chúc mừng sinh nhật, nhưng Thường Uyển nghĩ, lần này cô nhất định không cần hắn đến nữa bởi vì nếu anh trai đã có bạn gái rồi thì không xứng đáng có người em gái như cô nữa!

Thường Uyển không kêu Uông Tư Du là chị dâu mà chỉ gọi một tiếng chị Tư Du một cách đầy sáo rỗng.

Biết Ân Thương đang nhìn mình nên cô giận dỗi, cố tình dựa sát vào người Thường Thâm.

Ân Thương không ở lại đây lâu, hắn thường rất bận rộn trong công việc, tập đoàn Ân thị lớn như vậy đều do một tay hắn quản lý, vì vậy rất hiếm khi có thể rảnh rỗi nửa ngày để đến Thường gia tụp họp gia đình như vậy.

Chưa đến giờ ăn trưa mà Ân Thương đã bị một cuộc điện thoại gọi đến giục đi.

“Uyển Uyển, mau đi tiễn anh họ con đi.”

“Con không đi!” Thường Uyển giận dỗi đáp lại.

“Đứa nhỏ này, sao lại không biết phép tắc như vậy chứ.” Ân Lệ Viện quả thực không có biện pháp với cô.

“Mẹ, con đi đây.” Thường Thâm đứng dậy, sánh vai cùng Ân Thương đi tới bên cạnh xe.

Hai người đàn ông có chiều cao tương đương nhau, khí chất cũng giống nhau như đúc, thậm chí khuôn mặt cũng giống đến hai ba phần do có quan hệ huyết thống.

Đôi môi mỏng của Thường Thâm khẽ nhả ra hai chữ: “Chúc mừng.”

“Cảm ơn.” Ân Thương nói: “Hoan nghênh anh họ tháng sau tới tham dự hôn lễ của tôi và Tư Du.”

Thường Thâm gật gật đầu: “Yên tâm, hôn lễ của cậu dù bận đến đâu tôi cũng sẽ dẫn Uyển Uyển tới tham dự.”

Hai mắt Ân Thương hơi tối đi.

“Trước kia cũng không nghe nói cậu có bạn gái, hiện tại vừa quen liền bàn tới chuyện cưới hỏi, xem ra là gặp được tình yêu đích thực rồi?”

“Muốn cưới về nhà, đương nhiên là thật lòng.” Ân Thương nói những lời này nhưng lại không có bất kỳ cảm xúc gì, không khác giọng điệu khi xử lý công việc thường ngày trong các cuộc họp là mấy.

“Vậy là tốt rồi.”

Ân Thương kỳ thật cũng tương tự Thường Thâm, đều ít nói ít cười, có thể là đã ở địa vị cao lâu rồi. Thường Uyển khi đối mặt với hắn sẽ tiết chế một chút, nhưng khi đối mặt với Thường Thâm, cô có bao nhiêu dính người liền dính người bấy nhiêu.

Tựa như hiện tại, Thường Thâm chỉ ra ngoài một lát, cửa sổ sát đất ở phòng khách đối diện với hoa viên không biết lúc nào thì thò ra một cái đầu nhỏ. Ân Thương nhìn qua, đầu nhỏ lại lùi về một chút.

Thu hồi tầm mắt, giọng điệu của Ân Thương vẫn nhàn nhạt nói: "Anh họ và Uyển Uyển vẫn nên kéo giãn khoảng cách một chút thì tốt hơn, Uyển Uyển còn nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng không thể làm bừa theo em ấy được.”

Thường Thâm cười cười, "Làm bừa cái gì?”

“Trong lòng anh rõ nhất.” Ân Thương nói xong, lên xe rời đi.