Chương 15: Nhìn đến ngây người.

Tiếu Tuyết Ngưng mới làm móng tay liền nói: “Mình chỉ nói sự thật mà thôi, cậu không thích nghe thì tùy cậu.”

Thường Uyển là người của câu lạc bộ kịch nói của trường, bởi vì hình tượng tốt nên lúc trước khi làm tân sinh viên mới nhập học đã được đám đàn anh học tỷ của câu lạc bộ kịch nói coi trọng, sống chết lôi kéo cô gia nhập câu lạc bộ của bọn họ.

Khó lòng từ chối, Thường Uyển kiên trì gia nhập. Từ đó bắt đầu một cuộc sống đầy đủ với việc tập luyện một vài vở kịch diễn tập mỗi tuần.

Thường Thâm cũng biết cô tham gia câu lạc bộ kịch nói, nhưng cũng không nói gì.

Cô luôn nuôi dưỡng một số sở thích khác, không chỉ thích những bộ váy đẹp mà còn mang chúng về nhà để sưu tập.

Biệt thự Hồ Độc Sơn được đặc biệt xây cho cô, tòa nhà áo choàng kia đều sắp bị cô nhồi nhét đến chật kín, có thể mỗi ngày mặc một cái không lặp lại trong vài năm, có thể đến mười mấy năm.

Tuần thi gian nan trôi qua, Thường Uyển gầy đi trông thấy.

Vào ngày thứ Sáu, cô đã có một vở kịch để biểu diễn trong thính phòng lớn, vở kịch lớn nhất của học kỳ này.

Tên vở kịch “Tiếng sét trong mưa”, vở kịch mà nhà hát kịch sinh viên đại học phải diễn ra hàng năm, khán giả xem kịch phát mệt còn đang xem tên vở kịch.

Vừa xuất hiện một vở kịch bi thảm lσạи ɭυâи, Thường Uyển ở bên trong vào vai Phiền Y, một đứa con trai có quan hệ huyết thống mập mờ không rõ với cô, xinh đẹp cổ quái lại đáng thương.

Thường Uyển vốn định diễn Tứ Phượng, nhưng bị chủ tịch câu lạc bộ kịch nói cho một phiếu không.

Hai ngày trước Thường Uyển gọi điện thoại cho Thường Thâm hỏi anh có thời gian tới xem cô biểu diễn không.

Thường Thâm ở bên kia trầm mặc một hồi lâu, có thể là đang nghe thư ký báo cáo hành trình, cuối cùng ném cho cô hai chữ: “Cố gắng”.

Ngày biểu diễn Thường Uyển trang điểm xinh đẹp, mặc một bộ sườn xám mỏng manh, ăn mặc thành bộ dạng phụ nữ trưởng thành, làm cho đám người trong câu lạc bộ kịch nói đều nhìn đến ngây người.

Buổi biểu diễn bắt đầu chưa đầy một giờ, Thường Uyển bỗng nhiên hoảng sợ phát hiện cô không thay giày!

Dáng người cô nhỏ nhắn, mặc trên người cái sườn xám được thừa hưởng của câu lạc bộ kịch lại quá dài, dài đến mức che cả chân cô, vì vậy cô không thể phát hiện ra cô không đổi giày ngay từ đầu.

Toàn bộ lãnh đạo trường đều sẽ đến xem buổi biểu diễn này, một chút sơ sót nhỏ cũng không thể cho phép xảy ra, không thể bởi vì sai lầm của một mình cô mà hủy hoại toàn bộ vở kịch!