Trong lòng Bạch Lăng nổi lên một nguyệt vọng mãnh liệt, đó chính là rời khỏi nhà họ Minh, tìm người đàn ông nào đó rồi gả đi, cô sẽ không phải chịu đựng tính khí của anh nữa.
Minh Dạ sửng sốt một chút, chợt cười nhạt, như là đang nhìn một câu chuyện cười.
"... Lan San, cô đừng ngây thơ, gả vào nhà họ Minh, cả đời đến chết cũng vẫn sẽ là người nhà họ Minh, vợ tái giá, nhà họ Minh sẽ không để chuyện đó xảy ra! Nếu cô muốn sống yên ổn, liền phải biết học hai chữ thành thật!"
Nếu như không phải cô và anh đứng cách nhau một cái thân xe, Bạch Lăng thực sự là muốn lao tới nhổ một bãi vào mặt Minh Dạ.
Cô chỉ có hai mươi bốn, quãng đời còn lại dài như vậy, chẳng lẽ cũng bắt cô "thủ tiết" sao?
Có thể cô bây giờ không có tư cách gì để lên tiếng kiến nghị với anh, vậy nên chỉ dỗi thấp giọng nói một câu không cam lòng.
"Ha... vậy tôi tìm tình nhân chắc không sao chứ..."
Cô cho rằng mình nói rất nhỏ, Minh Dạ sẽ không nghe được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tai của Minh Dạ vô cùng thính, cô lập tức nhớ ra, cả người liền run lên, nhìn ánh mắt anh đang dần trở nên độc ác.
"Mẹ kế, vậy mẹ có thể thử xem, xem là tốc độ tìm tình nhân của cô nhanh, hay là tốc độ gϊếŧ người của tôi nhanh!"
Đầu gối Bạch Lăng lập tức mềm ra.
Sát nhân!
Cô làm sao lại quên mất, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, anh cầm súng dí vào người cô, thiếu chút nữa, chỉ chút nữa thôi liền bóp cò rồi.
Nên nói đều nói rồi, Minh Dạ không muốn tiếp tục phí thời gian với cô, lạnh lùng nói: "Đừng giả chết, lên xe!"
Bạch Lăng cắn răng, trợn mắt nhìn anh.
"Tôi... tôi hết sức rồi, không đứng nổi nữa!"
Hai chân cô lúc này như muốn nhũn ra, thật không có một chút sức lực nào nữa rồi.
"Phiền phức!"
Minh Dạ ghét bỏ đi tới xốc Bạch Lăng lên, nhét cô vào trong xe, động tác vô cùng thô lỗ.
Trên đường trở về nhà họ Minh, Minh Dạ vẫn như lúc đi, không hề cố kỵ gì mà đua xe giữa lòng thành phố. Tốc độ vô cùng nhanh.
Nhưng lúc này Bạch Lăng luôn trong trạng thái ngẩn ngơ, ngay cả sợ cũng đều ném ra sau rồi.