Cô biết nếu có người muốn tính kế với người đàn ông trước mặt, chỉ sợ kế hoạch còn chưa thành, liền biến thành một thi thể.
Minh Dạ nheo mắt lại, hàng lông mi dài khẽ cau lại, vô cùng câu hồn, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một cái nhìn đầy độc tố.
Anh bỗng nhiên đưa hai tay lên nắm lấy người Bạch Lăng, thân thể cao lớn, hoàn toàn bao phủ lấy cô.
Thân thể của anh gắt gao phản ứng lại, cảm giác mềm mại truyền tới, hương thơm từ trên người cô tỏa ra, khiến anh rục rịch.
Cực lực bỏ qua dao động của bản thân, Minh Dạ cười nhạt.
"Mẹ kế, lại đổi chiêu sao? Lạt mềm buộc chặt? Có thể nếu cô cứ thế này, tôi thực sự sẽ bị cảm động, sau đó,... đè lên cô!"
Biết rõ là cô thực sự bị mất trí nhớ, anh nhìn thấy trong mắt cô lúc này đã không còn một tia mê luyến nào.
Anh vẫn không nhịn được muốn nói thêm vài câu nói bén nhọn, kí©h thí©ɧ cô.
Bạch Lăng dùng sức đẩy ngực Minh Dạ ra.
"Con mẹ nó anh cút ra cho tôi, cút càng xa càng tốt, từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Cô không thèm đếm xỉa, đã đánh thì đánh luôn, cũng chẳng hối hận.
Đã đắc tội rồi, cô tình nguyện đắc tội cho tới luôn đi.
Có thể sau khi anh gϊếŧ cô đi, cô có thể quay lại thân thể của mình.
Nhưng điều cô không ngờ tới chính là, Minh Dạ bị cô đánh lại không hề gϊếŧ cô.
Chỉ là buông cô ra, lui về sau mấy bước, hai tay để trong túi, như có điều suy nghĩ mà nhìn cô, phải tới hơn một phút đồng hồ.
Bạch Lăng không biết là chính trong vòng thời gian một phút này, cô đang giãy dụa trước sự sống và cái chết.
Ngón tay của Minh Dạ khẽ rút từ trong túi ra một cây súng lục.
Nếu như trong quá khứ Lan San làm chuyện tương tự như vậy với anh, anh liền sẽ không chút do dự mà cho cô một viên đạn vào giữa trán.
Kỹ thuật bắn súng của Minh Dạ cực kỳ chuẩn xác, chỉ cần anh rút súng, tuyệt đối sẽ không ai có thể trốn thoát.
Nhưng cô không có, ánh mắt của cô trong suốt như nước suối mang theo sự hoảng loạn, bất an, sợ hãi, tuyệt vọng.
Lại không hề có sự mến mộ, tham lam, du͙© vọиɠ... một chút cũng không.
Nếu như không phải anh từng quen biết cô, anh thực sự sẽ cho rằng người trước mặt mình lúc này là một người hoàn toàn khác với Lan San của trước đây.
Lời nói của Vệ Thạc Nhân vang lên bên tai, Minh Dạ nhíu mày, lẽ nào người phụ nữ này sau khi đυ.ng hư đầu óc thì tính cách cũng bị hư luôn rồi sao?