Chương 11

Edit: Dun, đã beta

11

Mặt trời chói mắt chiếu vào phòng, Tưởng Viêm chậm rãi mở mắt ra, đưa tay che mắt, híp mắt lại. Ý thức dần tỉnh táo, cả người đau nhức, cảm giác phía dưới trướng đau làm Tưởng Viêm không thích ứng được.

Trần Thạc không có trong phòng.

Trong phòng rất yên tĩnh, đồng hồ đặt trên tủ đầu giường khẽ đếm thời gian. Tưởng Viêm hơi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử, đã mười một giờ rồi. Trong phòng tắm cũng rất yên tĩnh, có vẻ không có người bên trong.

Thầy Trần đi đâu rồi?

Tưởng Viêm có hơi tủi thân. Cậu cúi đầu, có thể thấy được trên thân thể xích͙ ɭõa rải rác những dấu hôn mơ hồ, giống như búp bê bị vứt bỏ. “Sau đêm tân hôn, trượng phu cao chạy xa bay, nguyên nhân là do…” “Hắn vốn là kẻ thù của tân nương, vì để báo thù mà chịu đựng…” “Hắn vốn phong lưu thành tính, là người vô tình vô tâm giữa những khóm hoa tươi…” Trong đầu Tưởng Viêm tự động bổ ra một loạt đủ loại phỏng đoán, càng nghĩ càng thấy mình thật đáng thương. Chủ động hiến thân mở mắt người yêu đã không thấy nữa, tuy không phải không sướиɠ, nhưng mà, sao cảm giác thê thảm thế này?

Di động vang lên, Tưởng Viêm vội vàng mặc quần áo, nghe cuộc gọi video từ mẹ cậu.

Mẹ Tưởng Viêm tuy đã gần năm mươi, nhưng được chăm sóc kỹ càng, giọng điệu vui vẻ, tinh thần phấn chấn như một cô gái trẻ: “Viêm Viêm! Sinh nhật vui vẻ!!!!! Con xem mẹ với ba con đang ăn bánh sinh nhật thay con nè!” Nói xong xoay màn hình về phía cái bánh kem to tướng, “Chocolate con thích nhất! Vui không nè?”

“Hahaha vui chứ vui chứ, rõ ràng là chocolate mẹ thích nhất mà… Bên đó không phải đã nửa đêm rồi sao, sao còn ăn bánh kem chứ…” Giọng nói vui sướиɠ của mẹ ngập tràn gian phòng, hun nóng vành mắt Tưởng Viêm, cậu giả vờ không để ý hít hít mũi, “Thay con ước chưa?”

Chỉ thấy mẹ cậu đưa một khối bánh kem vào miệng, vẻ mặt thỏa mãn: “Ước rồi ước rồi, nói ra sẽ không linh, mẹ muốn ăn thì ăn thôi, không cần quản mẹ, cũng không béo lên người con mà…”

“Rồi rồi, mẹ lớn rồi con cũng quản không được… Ăn xong đánh răng đi ngủ sớm chút, đã trễ như vậy rồi!” Tưởng Viêm bất đắc dĩ cười cười, không biết còn tưởng cậu mới là người lớn trong nhà.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, Trần Thạc không biết cầm theo cái gì tới, vừa nói: “Viêm Viêm em tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa.” Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Tưởng Viêm đang gọi video với người khác, liền im lặng bỏ đồ xuống ngồi lên sô pha đối diện.

Mẹ cậu hiển nhiên cũng nghe thấy giọng Trần Thạc, ở trong video nháy mắt không lên tiếng nữa, vẻ mặt bát quái. Mẹ Tưởng Viêm đã sớm biết tính hướng cậu, Tưởng Viêm chia tay bạn trai cũ mẹ cậu còn thầm mắng hắn vô số lần, chung quy cũng lo lắng Tưởng Viêm một mình bên này cô đơn lẻ bóng.

Tưởng Viêm hiện tại cũng không nói gì với mẹ, cũng không muốn giải thích thêm, nở nụ cười với mẹ liền nói: “Mẹ, con đi rửa mặt đã! Ba mẹ ngủ sớm chút, ngủ ngon!”

Mẹ cậu nói được được, sau đó cúp máy.

Trần Thạc đi lại ngồi lên giường, muốn ôm cậu, Tưởng Viêm mặt không biểu tình nhích ra quay đầu sang hướng khác phớt lờ Trần Thạc. Trần Thạc mù mịt, còn tưởng rằng tối qua làm hăng quá khiến cậu không vui, dù sao lúc cậu nói không muốn nữa anh cũng không thèm để ý, chỉ đành nhỏ giọng dỗ dành: “Làm sao vậy Viêm Viêm, không thoải mái?”

“…” Tưởng Viêm hơi đỏ mặt, nghĩ thầm, không phải không thoải mái mà rất thoải mái á, nhưng mà vừa tỉnh dậy Trần Thạc không biết đã chạy đi đâu mất, tui lơ anh cho biết.

Tưởng Viêm bắt lấy tay cậu, mười ngón gắt gao nắm chặt: “Đừng giận nữa, lại ăn bánh kem được không, cũng không biết em thích ăn vị gì, mua một cái vị trái cây.”

“Anh ra ngoài mua bánh kem cho em hả?” Tưởng Viêm quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh nhìn Trần Thạc, khóe miệng không kìm được cong lên.

Trần Thạc nhích lại gần, ôm Tưởng Viêm vô ngực, hôn hôn khắp mặt: “Sinh nhật vui vẻ, Viêm Viêm.”

Tưởng Viêm nhào đến ngồi lên người Trần Thạc, cánh tay ôm lấy cổ anh, trán đυ.ng trán, cả người chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ màu trắng. “Cám ơn anh, thầy Trần!” Dứt lời lại nhẹ nhàng hôn hôn khóe miệng Trần Thạc. Trần Thạc đỡ lấy eo nhỏ, bàn tay mang độ ấm dịu dàng, dọc theo thắt lưng xoa xuống, quanh quẩn vuốt ve bờ mông mượt mà, tìиɧ ɖu͙© không rủ cũng tới…

Ban ngày ban mặt tuyên da^ʍ, thật sự quá sa đọa. Mặt trời lên cao, rồi lại chìm về phía Tây, bánh kem ăn lên tận trên người, lúc đi tắm lại làm một lần nữa, Tưởng Viêm thật sự không còn sức lực, nhất định phải nói ra lời ước ngày sinh nhật chính là không muốn làm nữa mới thôi, mơ mơ hồ hồ nửa tỉnh nửa mê lại nghe Trần Thạc nói: “Nhưng mà lời ước nói ra thì sẽ không hiệu nghiệm nữa đâu…”

Người học tiến sĩ cũng vạch lá tìm sâu như vậy sao!!!

Trải qua một kỳ nghỉ xuân tốt đẹp vừa được ngắm cực quang vừa được làʍ t̠ìиɦ, lúc quay về Montréal, Tưởng Viêm chỉ cảm thấy ngẩn ngơ như một giấc mơ. Nhưng Trần Thạc vẫn thường lui tới nhà cậu, giấc mơ của cậu lại vẫn cứ tiếp tục.

Bọn họ trước mặt bạn bè của nhau cũng không ngại, cùng đến trường, cùng đi tụ họp, còn cùng tham gia diễu hành đồng chí, làm rất nhiều chuyện vui vẻ. Mùa hè ở Montréal rất đẹp, ánh mặt trời nhảy nhót trên chăn nệm, mê hoặc lòng người.

Sau đó, Tưởng Viêm tốt nghiệp đi Toronto học y, nơi này tuy cũng lạnh, nhưng vẫn đỡ hơn Montréal một chút. Lúc Trần Thạc tiễn cậu ra sân bay, cậu một mạch đi về cửa kiểm soát, không hề quay đầu lại. Tưởng Viêm nói với chính mình, không có giấc mộng đẹp nào kéo dài mãi, giấc mộng của mình cũng đã kết thúc rồi.

Tưởng Viêm yêu Trần Thạc, nhưng từ trước đến nay không vì bất cứ ai mà dừng lại bước chân, nhưng trong lòng cậu vẫn mong mỏi, có lẽ cũng chưa chắc biết được kết cục của cuộc yêu xa này?

Kết quả của tình yêu xa này thoải mái hơn cậu nghĩ rất nhiều, xem ra là do người cũ không hợp với mình mà thôi. Trần Thạc ngẫu nhiên có ba ngày được nghỉ, liền bay đến Toronto thăm cậu, nghỉ đông bọn họ cùng đi du lịch ở biển Caribbean, khi trở về đều đen thui.

Lại sau đó, Trần Thạc cũng tốt nghiệp rồi, chính thức trở thành Doctor Chen. Lý lịch thật sự rất xuất sắc, thành công đảm nhiệm chức vị trợ lý giáo sư ở trường đại học của Tưởng Viêm.

Lại sau đó nữa, Tưởng Viêm gian khổ học tập, mỗi ngày cặm cụi lo lắng, cũng trắc trở tốt nghiệp rồi, trở thành một Doctor Chen khác. Vì sao không phải là Doctor Jiang? Bởi vì bọn họ kết hôn rồi đó! Tuy đàn ông kết hôn không nhất thiết phải theo họ chồng, nhưng cũng công bằng thôi, bác sĩ Tưởng gọi tiến sĩ Trần là Doctor Jiang, tiến sĩ Trần gọi bác sĩ Tưởng là Doctor Chen.

*Chen Shuo: Trần Thạc. Jiang Yan: Tưởng Viêm

Lại sau đó sau đó nữa, ngày ngày trôi qua không còn rối loạn nữa, tiến sĩ Trần trở thành giáo sư Trần, bác sĩ Tưởng cũng vượt qua thời kỳ thực tập dài đằng đẵng ở bệnh viện trở thành bác sĩ ngoại khoa. Bọn họ nhận nuôi một đứa trẻ, lại bắt đầu chuỗi ngày rối loạn khác.

Bọn họ còn mang đứa nhỏ đi ngắm cực quang, đứa nhỏ không nghe lời chạy tới chạy lui, ở trên sườn núi ngã sấp mặt.

Bọn họ nhìn nhau cười, ăn ý trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.

The end.

Tác giá có lời muốn nói:

Oa oa oa, đoản văn ngọt ngào đến đây là kết thúc!!!! Vui quá!!!! Viết xong bộ này, đại khái cũng muốn chúc mọi người, hết thảy đều suôn sẻ, có thể sống như bọn họ là được rồi, tuy là từng trải qua những mối tình không mãn nguyện, nhưng cuối cùng sẽ luôn gặp được một người thích hợp, hạnh phúc! Được rồi, cứ vậy nhé! Chúc mọi người đọc đến đây tâm tưởng sự thành, vạn sự như ý!

Editor cũng có lời muốn nói:

Rất thích bộ truyện này, cũng như tác giả, hi vọng các bạn có thể tìm được người thích hợp, đi trên con đường thích hợp, đừng ngần ngại vì quá khứ, hãy luôn hy vọng, tìm kiếm và hiếu kỳ về thế giới xung quanh.