Từ Viện Sơ mang theo khuôn mặt ấm ức đi vào thang máy, trước khi thang máy kịp đóng cửa có bàn tay kịp giữ lại, khiến cửa thang máy lần nữa mở ra.
"Ai cho cậu vào đây!" Nhìn thấy Cố Minh Thần đi vào bên trong, Viện Sơ giọng không vui lên tiếng.
"Mình đưa cậu về." Mặc kệ vẻ mặt không vui của cô, Cố Minh Thần vẫn muốn đưa cô về phòng.
Cô cũng không hiểu vì sao trong lòng lại không vui, chỉ là nhìn thấy cậu ta liền cảm thấy ấm ức, cậu ta vì chuyện cô không ra tiễn mình năm đó, mà tuyệt tình như vậy, mấy tháng đầu một mình kiên trì tập đi, cô thực sự rất muốn nói chuyện cùng Cố Minh Thần, không hiểu sao lại nhớ tới những lúc cậu ta giúp mình đeo giày, bôi thuốc.
Cố Minh Thần ngắm nhìn gương mặt vẫn luôn ở trong trí nhớ của mình, ánh mắt hiện lên tia ôn nhu, nếu cô ấy đã không muốn nói cho anh biết, vì sao mà chân lại thành ra như vậy, anh có thể gọi hỏi trực tiếp dì Lan, chỉ là Viện Sơ rất sợ đau, những tháng ngày đó anh lại không thể bên cạnh an ủi cô ấy.
Hai người cùng bước ra khỏi thang máy, một người mặt bí xị đi đằng trước, một người khuôn mặt dịu dàng đi phía sau, khiến tất cả những người dưới sảnh đều mang theo nghi vấn tò mò nhìn theo.
"Viện Sơ, ở đây chờ mình một lát, mình đi lấy xe sẽ ra ngay." Ra tới cửa Minh Thần dặn cô đứng chờ mình, sau đó quay người đi về hướng hầm để xe, nhưng đi được vài ba bước, cảm thấy không tin tưởng lại quay về chỗ cũ.
"Này, Minh Thần bỏ tôi ra." Cổ tay Viện Sơ bị Cố Minh Thần nắm lấy kéo đi, cô khó chịu lấy tay gỡ tay cậu ta ra, nhưng mãi không được.
"Mình mà đi, cậu sẽ chẳng chờ mình." Tính cách cô anh lại không hiểu sao, chịu ngoan ngoãn nghe lời sẽ chẳng phải là Từ Viện Sơ cô gái anh quen.
Lôi cô đi tới xe, cẩn thận thắt dây an toàn lên người cô, Cố Minh Thần mới yên tâm đi về phía ghế lái của mình ngồi xuống.
"Chuyện kia cậu yên tâm, mình sẽ điều tra trả lại trong sạch cho cậu." Nhìn con đường dài phía trước, hôm nay anh chợt thấy thành phố này không ngờ lại đẹp đến vậy, trời xanh mây trắng thật hài hòa, lơ đãng nhìn ra bên kia đường, đập vào mắt là cửa hàng bánh ngọt, trên môi Cố Minh Thần thở nụ cười, đỗ xe lại bên đường.
Từ Viện Sơ đang tựa tay vào cửa kính ngắm đường, thấy xe dừng lại mới quay ra nhìn vẻ mặt thắc mắc.
"Chờ mình một lát." Anh đi vào cửa hàng bánh ngọt, mua cho Từ Viện Sơ hộp bánh ngọt vị trà xanh mà cô thích.
"Cho cậu." Đưa hộp bánh ngọt trong tay cho Từ Viện Sơ thấy cô không có ý nhận, liền kiên nhẫn nói thêm: " Bánh gato vị trà xanh mà cậu thích, nghe nói cửa hàng này rất nổi tiếng."
Từ Viện Sơ nghe anh nói, lúc này mới ngó đầu ra, nhìn về cửa hàng bánh ngọt ngay gần đây, mắt sáng rực rỡ, cầm lấy hộp bánh Minh Thần đưa cho, cửa hàng này bán bánh rất ngon nhưng một miếng nhỏ đã trị giá tới mấy trăm nghìn, dù muốn ăn nhưng cô rất xót tiền, vài tháng mới dám ăn một lần.
Cơn thèm nhanh chóng ập đến, mở hộp bánh ra xem thử "Òa." Từ Viện Sơ phấn khích trong lòng, đúng là loại cô thích, lại còn nguyên cái, có thể ăn thay cơm được rồi.
Nhìn cô khuôn mặt vui vẻ ăn bánh kem, Cố Minh Thần biết mình đã dụ được cô hết giận rồi, lúc này mới bắt đầu mở miệng hỏi chuyện, Từ Viện Sơ khi vui vẻ mọi chuyện đều quên hết, trả lời các câu hỏi mà Cố Minh Thần đưa ra.
"Sao cậu không học nhϊếp ảnh?"
"Không thích nữa."
"Cậu làm khách sạn này được mấy năm rồi?
"1 năm từ lúc ra trường đã làm."
Từ Viện Sơ xúc từng miếng bánh kem bỏ vào miệng, cảm nhận hương vị béo ngậy của kem trứng, cùng hương thơm đặc trưng của trà xanh.
"Cậu trọ ở đây à." Cố Minh Thần đỗ xe lại khu dãy trọ trông có vẻ cũ kỹ ở cách xa trung tâm thành phố, bước xuống xe muốn theo cô vào trong nhà ngồi.
"Tới đây được rồi, cậu về đi." Thấy cậu ta không có ý định về, cô lên tiếng.
"Nể mình mua bánh cho cậu, không thể mời một cốc nước sao?" Dù sao anh cũng đã tới đây, không thể cứ vậy về được, muốn đi vào xem thử cuộc sống của cô thế nào.
"Nhà tôi chỉ có nước lọc thôi." Từ Viện Sơ mặc kệ cậu ta đi theo mình, tới phòng sâu cuối dãy trọ, lục khóa trong túi xách mở cửa phòng ra.
Ở đây phòng trọ rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả phòng ngủ bình thường, có một gian chính và một nhà vệ sinh, bàn bếp đặt ngay cạnh cửa ra vào nhà vệ sinh.
Cố Minh Thần quan sát xung quanh một lượt, đi tới giường ngồi xuống, nhận cốc nước Viện Sơ mới rót cho mình.
"Buổi sáng cậu từ đây đi bộ ra đường bắt xe buýt đi làm?"
"Đúng vậy." Chẳng lẽ cô đi xe oto, Từ Viện Sơ đi tới tủ vải cầm lấy bộ quần áo bên trong đi vào nhà tắm thay đồ, cả người Cố Minh Thần đều tỏa ra mùi tiền âu phục sạch sẽ ngồi trong căn phòng nhỏ của cô chẳng thích hợp chút nào, trông như vua tới thị sát nhà dân vậy.
"Cậu không định về làm việc?" Thấy cậu ta vẫn chưa có ý định ra về cô đi tới đầu giường ngồi xuống hỏi thêm lần nữa.
"Không mình về nhà luôn." Cố Minh Thần nhìn đồng hồ trên tay, cũng đã hơn 2 giờ chiều, không muốn trở lại nữa.
Cô thở dài, trước kia rất ghét cậu ta học giỏi, giờ thấy tốt ghê, trong lòng thầm nghĩ người làm sếp như cậu ta thật tốt, thích đến giờ nào, đi giờ nào tùy ý, chứ không như cô đi muộn một tí là bị trừ lương.
Giờ cậu ta làm sếp lớn rồi, được người khác nể trọng, nghĩ đến hôm nay, nhìn vẻ mặt khúm núm của Trưởng phòng Trịnh đáng ghét kia cô lại thấy hả dạ.