Chương 114
“Bốp!”
Âm thanh giòn tan vang lên, vang dội khắp nơi này, trên má trái Tô My lập tức xuất hiện dấu vết của năm đầu ngón tay.
Trong cơn tức giận, Hoa Anh Kiệt không hề nương tay.
Đau đớn kinh khủng khiến cho ngũ quan Tô My vặn vẹo, mặt mày dữ tợn.
Cô ta lấy tay ôm mặt, không tin nổi mà hét lên: “Anh Kiệt, em… em yêu anh như này mà anh lại đánh em sao?”
“Hừ… yêu tao?”
Hoa Anh Kiệt lạnh lùng cười khẩy: “Tô My, mày là con điếm ai ai cũng có thể làm chồng, mày đừng dùng cái miệng đã từng ngâm cu của thằng khác mà nói yêu tao? Mày là cái thá gì mà dám dùng mấy lời bịa đặt này lừa tao, mày nghĩ tao là đứa trẻ lên ba à? Mày cút cho tao! Tao không bao giờ muốn gặp lại mày nữa, còn gặp lại lần nào tao đánh mày lần đó!”
Nghe thấy lời nói tuyệt tình của Hoa Anh Kiệt, cả người Tô My run rẩy.
Cô ta cuộn tròn nắm đấm, mím chặt môi, muốn nói mà thôi, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc, dường như ngay giây sau cô ta có thể hóa thân thành một ả chua ngoa, phát tiết tất cả oán giận ra vậy.
Tuy nhiên ngay giây sau, cô ta lại nghĩ đến thế lực của Hoa Anh Kiệt, muốn đối phó với một kẻ như cô ta là chuyện dễ như trở bàn tay vậy.
Do dự một lúc, cô ta trông như con chó mất nhà, lủi thủi rời đi trước sự chế giễu của mọi người.
…
Ở bên kia, Diệp Phong nhìn bóng lưng Tô My rời đi liền bĩu môi, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm, trong lòng chẳng có chút cảm thông nào.
Rơi vào tình cảnh này cũng là do cô ta tự mình chuốc lấy, tự làm tự chịu mà thôi!
Hơn nữa Tô My bây giờ với Diệp Phong mà nói giống như con kiến hôi.
Sư tử sẽ không quan tâm đến sự khıêυ khí©h của bầy cừu, Diệp Phong cũng chẳng quan tâm đến Tô My.
Đúng lúc này, cửa phòng tiệc bị đẩy ra
Sau đó bóng người thon dài xuất hiện trước mắt mọi người, ngay giây sau thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở đây.
“Hít!”
Nhìn thấy gương mặt đẹp không thể tả kia, dù là nam nữ thì đều hít sâu một hơi, khϊếp sợ trước vẻ đẹp này.
“Trời ạ… hoa khôi Sở Mai Dung đến rồi!”
Cho dù đây không phải lần đầu Diệp Phong nhìn thấy Sở Mai Dung, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người còn rất thân mật, thậm chí cậu còn cống nạp nụ hôn của mình cho cô.
Nhưng đến bây giờ, khi Diệp Phong nhìn thấy mỹ nhân tuyệt sắc trong phòng tiệc, cậu vẫn kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Nhìn ra xa, chỉ thấy da thịt cô trắng nõn nà như tuyết, hai mắt long lanh như nước, khi nhìn xung quanh còn toát lên khí chất nho nhã hoa lệ, khiến cho người ta tự tin mặc cảm, không dám khinh thường.
Mái tóc đen như thác nước rủ xuống, đôi mắt sáng như sao như trăng trên trời, bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cô e rằng đều cảm thấy thua kém nhiều phần.
Khí thế lạnh lùng không nhiễm khói lửa nhân gian này giống như bông hoa tuyết liên trên núi cao.