Chương 85
Nhìn thấy cảnh này, mấy võ sĩ nước Oa đến cùng Sato Kojiro không kìm được mặt mày biến sắc, muốn lên võ đài ứng cứu.
Tuy nhiên hành động của họ đã sớm bị cường giả Hoa Hạ ở xung quanh giám sát. Bây giờ họ vừa định ra tay, lập tức có mười mấy võ giả Thất Phẩm Bát Phẩm bao vây lấy.
Lúc này trên võ đài, Diệp Phong giơ cao thanh Thất Tinh Long Uyên lên, sau đó chém vào cổ Sato Kojiro.
“Roẹt!”
Ngay giây sau, đầu Sato Kojiro bị chém đứt, máu tươi phun ra như suối.
Đầu hắn rơi xuống một bên, trong mắt đầy vẻ khϊếp sợ, dường như không dám tin tất cả mọi chuyện đã xảy ra, khóe miệng hắn mở lớn, dường như muốn nói gì đó nhưng chẳng thể nói ra được chữ nào.
Đồ đệ của Haneda Takeshi, thiên tài võ đạo trăm năm mới gặp một lần, võ giả đỉnh cấp Cửu Phẩm – Sato Kojiro đã chết!
“Cộp!”
“Cộp!”
“Cộp!”
Diệp Phong đi mấy bước đến cái đầu kia, sau đó không hề do dự, đạp lên nó, dùng chút kình lực còn sót lại trong cơ thể dồn lên cái đầu, đầu của Sato Kojiro không bị đá bay mà lập tức nổ tung thành cát bụi.
Diệp Phong cũng không phải loại không biết nhân nghĩa, đối với hạng người coi mạng người như cỏ rác, cậu tuyệt đối không được phép nương tay!
Mà hành động bây giờ của cậu khiến bầu không khí nơi đây sôi lên sùng sục.
Lúc trước Sato Kojiro khiến họ chịu biết bao sỉ nhục và tủi thẹn, giờ khắc này nó đã được trả hết, dường như sướиɠ không thể sướиɠ hơn!
Đột nhiên một võ giả dưới võ đài cao giọng hỏi: “Cậu nhóc, cậu rốt cuộc là truyền nhân của môn phái thế gia nào, trẻ tuổi như vậy mà có thực lực ở cảnh giới Tông Sư?”
“Diệp…”
Diệp Phong trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cao giọng nói: “Diệp Bắc Thần!”
Cậu không muốn cố ý giấu tên thật của mình, có điều nếu như nói thẳng ra cái tên “Diệp Phong”, chỉ cần muốn là sẽ nghe ngóng được và nhanh chóng tìm ra được thân phận thật sự của cậu.
Diệp Phong không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống bình yên của mình, hơn nữa cậu không phải Tông Sư giới võ đạo thật sự, trước nay chẳng qua nhờ có sự giúp đỡ của ông Ngụy mới có thể chiến thắng được Sato Kojiro thôi.
Bây giờ cậu có thể cảm nhận được sức mạnh đó đang cắn trả, cơ bắp trên người cậu, một lớp da thịt cơ bắp, mỗi chiếc xương, mỗi tế bào đều đang chịu đau đớn cực lớn, nếu như Diệp Phong không có ý chí kinh người thì chắc giờ cậu đã nằm liệt dưới đất rồi.
Vậy nên, bây giờ cậu mới bịa ra một cái tên giả.
Lúc trước ông Ngụy từng nói, môn phái của bọn họ tên là “Bắc Thần Phái”, vậy nên Diệp Phong liền dùng luôn cái tên này.
Mọi người ở nơi đây nghe thấy vậy xong đều kêu tên của cậu…
“Diệp Bắc Thần!”
“Diệp Bắc Thần!”
“Diệp Bắc Thần!”