Trong phòng học nhạc, một lúc sau Diệp Phong mới kinh ngạc hoàn hồn lại.
Sau khi xác nhận Sở Mai Dung không đùa, Diệp Phong mới cảm thấy mừng rỡ.
Nếu như có một triệu, muốn mua bảo vật ông Ngụy nói chắc cũng không phải chuyện quá khó.
Nếu như cậu có Tôi Thể Đan, kết hợp sự giúp đỡ của ông Ngụy, đối mặt với thanh mai trúc mã kinh khủng của Sở Mai Dung, cậu chắc sẽ có cơ hội thắng.
Nghĩ đến đây, cậu nói với Sở Mai Dung: "Bạn học Sở, cậu yên tâm đi, Diệp Phong tôi mặc dù không phải cao thủ gì, nhưng vì tự do và hạnh phúc nửa đời sau của cậu, tôi cho dù có phải liều mạng cũng phải thắng trận đấu này!"
Giọng nói của Diệp Phong không hề vang dội, nhưng ý chí kiên định trong ngữ khí lại khiến mắt Sở Mai Dung lóe lên ánh nhìn khác biệt.
"Bạn học Diệp Phong, tí nữa tôi sẽ chuyển một triệu vào thẻ của cậu! Ngày mai là thứ bảy được nghỉ, vừa hay có thể tiến hành trận đấu, buổi sáng tôi sẽ bảo tài xế đến nhà đón cậu!"
Sở Mai Dung nói xong, vẻ lạnh lùng ngăn cách mọi người chợt biến mất, cô mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền.
Nhìn thấy nụ cười này, Diệp Phong chỉ cảm thấy nơi nhạy cảm nhất trong tim mình bị chạm đến, giống như gió xuân mười dặm khẽ lướt qua, cậu bất giác nghĩ đến một câu thơ.
Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc (Quay đầu lại cười hiện ra trăm vẻ đẹp. Khiến cho phi tần sáu cung đều thất sắc)
"Ồ, đúng rồi... sau này không được gọi tôi là bạn học Sở nữa, nói thẳng tên tôi là được, tôi cũng sẽ gọi thẳng tên cậu!", nói xong Sở Mai Dung liền rời đi.
Tuy nhiên một lúc sau, Diệp Phong vẫn đứng đó, trong đầu hiện lên nụ cười xinh đẹp kia.
Thời khắc này, lần đầu trong cuộc đời, cậu cảm thấy trái tim rung động, cậu thề nhất định phải dùng sức mạnh của mình để bảo vệ thiên sứ này!
...
Sau khi tan học, Diệp Phong không hề do dự xông đến tiệm bán thuốc ở gần trường học.
Ban nãy điện thoại trong tay cậu còn nhận được thông báo nhắc nhở, thẻ ngân hàng đã có một triệu.
Người ta có câu tiền giúp con người to gan hơn, trong lòng Diệp Phong cảm thấy chắc chắn hơn nhiều.
Tuy nhiên nhiều lúc, hiện thực lạnh lùng lại đập vào mặt cậu, trong những tiệm thuốc kia không hề có những bảo bối như nhân sâm nghìn năm, linh chi trăm năm.
Ông chủ tiệm thuốc bảo cậu, bảo vật như này chỉ bán trong hội đấu giá thôi, hơn nữa vì quá hiếm nên giá cả mấy năm gần đây càng ngày càng tăng, một triệu không mua được.
Bất lực, Diệp Phong chỉ đành bỏ cuộc, mua một ít nhân sâm và linh chi được nuôi trồng, cho dù như vậy, khoản tiền một triệu lớn này cũng bị dùng đến bảy tám phần, chỉ còn lại mấy chục nghìn.
Sau khi về nhà, Diệp Phong thầm nghĩ: "Ông Ngụy, mau đi ra, tôi mang bảo vật ông cần về rồi đây!"
Ngay giây sau giọng ông Ngụy đột nhiên vang lên bên tai cậu: "Tiểu Phong, cậu lấy đâu ra đống rác rưởi này vậy, linh khí ít ỏi như vậy, vứt trên đất bản tôn cũng không thèm nhặt!"
"Ông Ngụy, ông đừng kén cá chọn canh nữa, đây là bảo vật tốt nhất mà tôi có thể lấy được rồi!", Diệp Phong cười gượng nói.
"Được rồi! Những thứ này cố thì vẫn luyện được thành một viên Tôi Thể Đan!"
Ông Ngụy vừa dứt lời, trên không trung bỗng xuất hiện một chiếc lò luyện đan dược bằng đồng xanh trông khá cổ, nhưng không có thực thể, trông như ảo ảnh vậy.
Sau đó mấy dược liệu kia như bị một bàn tay vô hình cho vào chiếc lò bằng đồng xanh, sau đó dưới đáy chiếc lò đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu vàng kim, trông vô cùng chói mắt.
"Ông Ngụy, đây là gì vậy? Liệu có đốt nhà tôi không thế!", Diệp Phong lo lắng hỏi.
Cho dù cách một khoảng cách nhất định thì cậu vẫn có thể cảm nhận được độ nóng của ngọn lửa, bản thân cậu như đang ở miệng núi lửa vậy, lưng toát hết mồ hôi.
"Ha ha... Đây là Cửu Long Đỉnh, là pháp khí cao cấp nhất nhất Tam Giới đó, có thể luyện được vạn vật trên thế gian, đương nhiên chỉ là tôi dùng phép thần thông tạo ra một phiên bản đơn giản thôi!", ông Ngụy giải thích.
Mấy phút sau, ngọn lửa vàng kim dưới Cửu Long Đỉnh đột nhiên tắt, sau đó một viên đan dược màu vàng kim bay ra khỏi Cửu Long Đỉnh, vừa hay rơi xuống tay cậu, mùi hương thanh khiết truyền tới, khiến tinh thần người ta xao động.
"Tiểu Phong, đây là Tôi Thể Đan, cậu mau uống đi, nó có thể giúp cậu tôi luyện cơ thể, thay da đổi thịt!", giọng nói của ông Ngụy vang bên tai Diệp Phong.
Diệp Phong nghe thấy vậy không hề do dự cho nó vào miệng.
Viên đan dược chui vào bụng lập tức có một luồng nhiệt nóng rực lan ra cả cơ thể cậu, cuối cùng tập trung vào bụng, cả người lập tức trở nên thoải mái, hơi bay bay, sau đó trước mắt cậu tối sầm xuống, cậu ngất đi.
Khi Diệp Phong tỉnh lại đã là năm giờ sáng ngày hôm sau rồi.
Diệp Phong phát hiện ra cơ thể mình dinh dính, có một lớp tạp chất màu đen, cậu vội vàng cởϊ qυầи áo đi tắm.
Tuy nhiên khi cậu đứng trước gương lau người, phát hiện ra trong gương, cơ thể vốn gầy yếu của cậu sau một đêm lại mọc thêm cơ bắp rõ ràng.
Cơ bụng sáu múi hiện rõ, tuyến nhân ngư dưới bụng vô cùng gợi cảm, có được vóc dáng như vậy cậu có thể làm người mẫu được rồi!
Ngay cả ngũ quan cũng thay đổi vi diệu, cậu trở nên đẹp trai lạ thường.
Chẳng nhẽ tất cả thứ này đều là công dụng thần kỳ của Tôi Thể Đan sao?
...
Diệp Phong tùy tiện tung một nắm đấm, tiếng xé gió vang lên, cậu cảm thấy trong bắp thịt mình chứa đựng sức mạnh kinh khủng, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng, càng cảm thấy có lòng tin với cuộc so tài trên võ đài kia.
"Tiểu Phong, đừng đắc ý tự mãn, cậu vừa mới vào Luyện Khí nhất trọng, đây chẳng là gì cả đâu!", ông Ngụy lập tức tạt cho cậu một gáo nước lạnh.
"Luyện Khí nhất trọng là gì?", Diệp Phong hỏi.
Sau đó ông Ngụy giải thích Diệp Phong mới hiểu được con đường tu tiên dài đằng đẵng, có thể phân làm các cảnh giới như Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, ...
Mỗi cảnh giới được chia làm cửu trọng.
Luyện Khí nhất trọng là cảnh giới mới nhập môn, có điều thể chất so với người bình thường vẫn mạnh hơn một chút, nhưng cũng chẳng có gì đáng để tự hào cả.
Sau đó ông Ngụy nói tiếp: "Tiểu Phong, bây giờ tôi sẽ truyền cho cậu một bộ công pháp tên là "Tứ Linh Thần Quyết". Đông Phương Thanh Long, Tây Phương Bạch Hổ, Nam Phương Chu Tước, Bắc Phương Huyền Vũ".
"Thanh Long Bạch Hổ cai quản bốn phương, Chu Tước Huyền Vũ thuận âm dương. Thanh Long chủ ở sống chết, Bạch Hổ chủ ở gϊếŧ phạt, Chu Tước chủ ở linh động, Huyền Vũ chủ ở phòng vệ. Tứ linh đại diện cho bốn loại công pháp, còn về lĩnh ngộ loại công pháp nào trước chỉ có thể xem năng lực của cậu đến đâu!"
Ngay giây sau, Diệp Phong chỉ cảm giác một luồng thông tin bất tận như nước lũ chảy vào đầu mình, sức mạnh tứ chi hoàn toàn khác biệt đang kích động trong cơ thể cậu.
Đột nhiên Diệp Phong cảm giác được có một luồng sức mạnh phù hợp nhất với mình.
Ngay sau đó, trong đầu Diệp Phong chợt hiện lên ảo ảnh của Bạch Hổ cực lớn, dường như chiếm hết cả đất trời, trông rất sống động, ngay cả lông trên người nó cũng lộ ra rõ ràng.
Cuối cùng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc là ánh mắt của Bạch Hổ kia như đang khinh thường vạn vật, là bá chủ sát phạt thiên hạ, gϊếŧ chết tất cả, thôn tính đất trời!
"Gào!"
Trong phút chốc, Bạch Hổ kia gào thét, núi sông rung chuyển, lay động nhật nguyệt, Diệp Phong chỉ cảm thấy tinh thần của mình cũng bị tấn công làm lễ rửa tội.
Ngay lúc này, dù đang là sáng sớm nhưng bầu trời phía tây đột nhiên xuất hiện bảy ngôi sao, nó đột ngột lóe sáng, trong nơi u tối như có bảy luồng sức mạnh rót vào cơ thể Diệp Phong, cậu như sinh ra cảm giác đồng nhất diệu kỳ với bảy ngôi sao kia.
Nhìn thấy cảnh này cho dù là ông Ngụy là nhất đại tiên tôn cũng cảm thấy khϊếp sợ.
"Bảy ngôi sao của Tây Phương Bạch Hổ: Khuê, Lâu, Dạ, Mão, Tất, Tư, Sâm! Tiểu Phong lần đầu tu luyện Tứ Linh Thần Quyết lại có thể huy động được sức mạnh của sao trên Cửu Thiên, thiên phú kinh ngạc như này, bản tôn tu luyện đã nghìn năm cũng chưa từng gặp bao giờ! Chẳng nhẽ... Tiểu Phong là thiên tài tuyệt thế vô song sao?"
Cũng không biết bao lâu trôi qua, Diệp Phong cuối cùng cũng mở to hai mắt, con ngươi phát sáng như thần kiếm rút khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Cậu chợt đấm một cái, đấm xuyên qua vách tường bên cạnh.
"Rầm!"
Bức tường vốn kiên cố giờ như miếng đậu phụ, bị cậu dễ dàng khoét một lỗ.
Nhìn vào cái lỗ trên bức tường, Diệp Phong há hốc miệng, lẩm bẩm nói: "Trời ạ, đây... đây là mình làm sao?"
"Ha ha... Tiểu Phong, Bạch Hổ thuộc tính kim, chủ ở sát phạt, chiêu thức chủ yếu có tính bạo liệt, không ra tay thì thôi, nếu ra tay thực sự sẽ khiến người ta khϊếp sợ!", ông Ngụy giải thích.
"Cộc cộc cộc!"
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là giọng nói đáng yêu của Sở Mai Dung được truyền qua cánh cửa:
"Diệp Phong, cậu ở nhà không?"