Chương 53: Có tiền mua tiên cũng được

Nghe thấy lời khiển trách của Giang Vân Phi, bước chân Diệp Phong dừng lại, quay đầu lạnh lùng nói:

“Anh nói vậy là có ý gì? Miếng sắt này tôi bỏ tiền ra mua, sao lại không phải của tôi?”

“Thằng nhãi, mày đúng là không biết điều, chỉ bỏ ra 500 tệ mà đòi chiếm hữu bảo vật này! Tao gần như đến cùng lúc với mày, theo quy tắc làm ăn, ai giá cao người đó thắng!”

Giang Vân Phi nói, nhếch miệng nhìn ông chủ, nói: “Ông chủ, ông muốn 1 triệu của tôi hay là năm trăm tệ của tên nhãi nghèo kiết xác này?”

“Đương nhiên là 1 triệu của cậu Giang rồi!”

Ông chủ có cái miệng vểnh ban đầu còn tiếc hùi hụi, nhưng bây giờ thấy mọi chuyện đã xoay chuyển, ông ta vui mừng khôn xiết và mỉm cười hạnh phúc.

Nhưng nửa khuôn mặt bên phải bị tê liệt và cứng đờ, khi ông ta cười, dù nhìn thế nào thì trông cũng có chút thảm.

Nghe vậy Diệp Phong không khỏi nhíu mày, nhếch miệng nhìn ông chủ nói gằn từng chữ: "Ông chủ, làm ăn quan trọng nhất chính là giữ chữ tín! Vừa rồi ông đã thu tiền của tôi rồi, hơn nữa vừa rồi ông cũng thừa nhận miếng sắt này thuộc về tôi rồi, không thể lật mặt như vậy được!”

“Hừ, không phải chỉ là 500 tệ thôi sao? Bây giờ ông đây trả cho mày!”

Vừa nói, ông chủ miệng méo đột nhiên từ trong túi móc ra tờ năm trăm tệ, ném xuống chân Diệp Phong.

Sau đó nhìn thẳng vào miếng sắt trong tay Diệp Phong, gian xảo nói: “Được rồi, bây giờ tao đã trả tiền cho mày rồi, một là mày trả bảo bối lại, hai là bỏ 1 triệu ra!”

Diệp Phong nghe xong sắc mặt vô cùng u ám.

Cậu biết thừa, ông chủ méo miệng này hối hận rồi nên mới mặ dày đến như vậy!

Lúc này, các ông chủ quầy hàng ở một bên cũng không chịu nổi nữa, trong lòng tràn đầy phẫn nộ vì chính nghĩa:

“Hồ Méo, ông làm như vậy là không được! Tiền trao tráo múc, miếng sắt này rõ ràng là của cậu bạn này rồi, còn liên quan gì đến ông nữa?”

“Là do ông có mắt như mù, không nhận ra được bảo bối, cậu bạn này có mắt nhìn tốt, bây giờ ông làm vậy coi được sao?”

“Đúng vậy, đúng vậy, nếu người ta mua đồ giả ở cửa hàng của ông, lẽ nào chạy tới tìm ông đòi tiền sao?”

“Hừ… Hồ Méo, tôi thấy ông không chỉ miệng méo, mắt méo, đến xương cũng méo rồi! Chẳng trách con gái ông khinh thường ông!”



Câu nói cuối cùng, giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm vào trái tim của ông chủ miệng méo.

Sắc mặt ông ta sa sẩm đến mức cực điểm, nghiến răng nghiến lợi hét vào mặt mọi người: “Xì, các ông hiểu cái gì, có 1 triệu này, ông đây có thể đến Yến Kinh, à không, đi nước ngoài chữa mặt! Đến lúc đó, con gái tôi sẽ không chê tôi nữa!”

Cách đây 1 năm, ông ta bị liệt mặt, tuy chữa khỏi nhưng để lại di chứng méo miệng, mắt lé.

Con gái ông ta học mẫu giáo, có lần tổ chức hoạt động du xuân, yêu cầu người nhà đi cùng nên ông ta liền tới.

Ông ta vốn đã có đôi má khỉ nhọn hoắt, và với một nửa khuôn mặt méo, những bạn nhỏ khác nhìn thấy đều tránh xa, coi ông ta như quái vật!

Ban đầu ông ta không quan tâm, dắt con gái đi chơi cả ngày.

Không ngờ tuần tiếp theo, con gái mỗi ngày đi học về đều buồn bực không vui, chán nản và không muốn giao tiếp với người khác.

Tốn bao nhiêu công sức mới hỏi ra được, thì ra sau lần du xuân đó, những đứa trẻ khác sau khi nhìn thấy khuôn mặt của ông ta liền cô lập con gái của ông ta.

Không những không chơi với cô bé mà còn nói cô bé là con gái của "yêu quái", nói lớn lên cũng sẽ méo miệng!

Trẻ con không hiểu chuyện, trước những lời sát thương như vậy đương nhiên là rất đau lòng.

Ông ta đã cố gắng phản ánh việc này với giáo viên, nhưng không có tác dụng gì.

Sau đó, ngay cả con gái của ông ta cũng bắt đầu không thích ông ta, cô bé không muốn ông ta đến đón cô bé ở nhà trẻ, sợ làm xấu mặt bản thân.

Ông ta bất lực, bây giờ muốn lấy lòng con gái chỉ còn cách đi chữa cái mặt liệt này thôi.

Tuy nhiên, ông ta đã đi khắp các bệnh viện ở tỉnh Giang Nam, khám vô số phòng khám chuyên khoa ngoại trú, tiêu tốn hàng trăm nghìn tệ nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Các chuyên gia nói với ông ta rằng đó là hoại tử dây thần kinh trên khuôn mặt, và cho dù ông ta có đến Yến Kinh để khám cũng không có khả năng hồi phục!

Theo thời gian, ở con phố đồ cổ này, mọi người dần quên đi tên thật của ông và thay vào đó là Hồ Méo.

Bây giờ vết thương lòng của mình bị người ta chọc vào, ông ta càng thêm tức giận, trong lòng tràn đầy suy nghĩ nếu như có 1 triệu ông ta sẽ đi chữa mặt!

Cho dù có thể không chữa khỏi, nhưng ít nhất còn có hi vọng!

Không ngờ bây giờ dư luận lại chõ mũi về phía ông ta, nói ông ta buôn bán không có tâm!



Lúc này, Diệp Phong, được mọi người ủng hộ, trên môi nở nụ cười, nhìn về phía Giang Vân Phi nói:

“Cậu chủ nhà họ Giang đúng không? Anh cho rằng dựa vào mấy đồng tiền thối này có thể đổi trắng thay đen sao? Nhìn ánh mắt của mọi người là biết!”

“He he…”

Nghe vậy, Giang Vân Phi cười khinh bỉ, sau đó, khoanh tay trước ngực nói:

“Thằng nhãi, mày còn quá trẻ, không hiểu xã hội, cũng không hiểu lòng người! Đối phó với loại lông chưa mọc dài như mày chỉ đơn giản như nghiền nát một con gián mà thôi!”

Vừa dứt lời, Giang Vân Phi quay đầu nhìn những người xung quanh, trầm giọng nói: “Ai có thể chứng minh miếng sắt này vẫn chưa được bán ra, vẫn là của ông chủ mặt méo này? Có thể trực tiếp nhận 5000 tệ, tôi chuyển khoản luôn!”

Vừa nói lời này, mắt của những người xung quanh liền sáng lên, có chút rung động.

Phải biết rằng, đối với những người làm công ăn lương bình thường, năm nghìn tệ tương đương với nửa tháng lương!

Cách này của Giang Vân Phi, đơn giản, hiệu quả!

Không phải tất cả những người tới đây đều là thổ hào, chủ yếu là dân làng tới xem náo nhiệt, bây giờ chỉ cần tùy ý làm chứng là có thể nhận được 5000 tệ, rõ ràng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống!

“Tôi có thể làm chứng! Bảo bối này chưa bán cho thằng nhãi đó!”

“Tôi có thể làm chứng!”

“Tôi nữa!”

Ngay lập tức đám đông xung quanh nháo nhào, tranh nhau chạy tới bên cạnh Giang Vân Phi, yêu cầu chuyển tiền.

Giang Vân Phi cũng rất hào phòng, lập tức chuyển tiền cho mọi người.

Mặc dù tài khoản thông thường có giới hạn số tiền chuyển mỗi ngày, nhưng với thân phận của Giang Vân Phi, hắn có một tài khoản đặc biệt không có giới hạn.

Chỉ trong vài phút, hai phần ba số người qua đường xung quanh đã được hưởng lợi từ Giang Vân Phi.

Trước đây, bọn họ đều tỏ vẻ chính trực ra mặt nói chuyện, hiện tại đều quay lưng lại đứng về phía Giang Vân Phi.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Diệp Phong run lên, thầm nghĩ, cậu vẫn là đánh giá quá cao đạo đức trong lòng mọi người!

Một số thứ quý giá như tự do, nhân phẩm, đạo đức và sự chính trực, không thể mua được bằng tiền, nhưng chúng có thể vì tiền mà bán đi!

Đối với một số người, đừng nói năm nghìn tệ, có lẽ chỉ một nghìn năm trăm cũng đủ để vượt qua giới hạn cuối cùng của họ!

Còn lại một phần ba người qua đường, phần lớn đều có chút địa vị, không thèm bán tôn nghiêm của mình vì 5000 tệ!

Nhưng Giang Vân Phi vẫn tỏ ra giàu có, đôi mắt sắc bén của hắn quét qua khuôn mặt của họ, lạnh lùng nói:

“Các vị, bảo vật này, Giang Vân Phi tôi nhìn trúng rồi, xin các vị nể mặt, bây giờ lập tức rời đi! Nếu không ai dám đứng về phía thằng nhãi này, vậy thì là đối đầu với nhà họ Giang Dư Hàng tôi!”

Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu của Giang Vân Phi tràn đầy sự đe dọa nghiêm trọng, khiến mọi người cảm thấy kinh hãi.

Còn lại một phần ba người qua đường, cho dù lúc đầu ủng hộ Diệp Phong, nhưng lúc này lại do dự.

Một bên là người xa lạ lần đầu gặp, một bên là một trong tứ đại gia tộc lừng lẫy ở Giang Nam!

Giữa hai bên bên nào quan trọng hơn không cần phải suy nghĩ nữa, e là không có ai đưa ra sự lựa chọn khác.

Giây tiếp theo họ đều nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt xin lỗi, sau đó quay đầu rời đi.

Không lâu sau những người còn lại đều là những người qua đường bị Giang Vân Phi mua chuộc, dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm Diệp Phong.

Lúc này, Giang Vân Phi từng bước một đi tới trước mặt Diệp Phong, ngẩng cao đầu, trên mặt tràn đầy châm chọc, cực kỳ kiêu ngạo, khóe miệng mang theo nụ cười đắc thắng, giễu cợt nói:

“Hừ… Thằng nhãi, không phải vừa rồi mày nói, mọi người đều đứng về phía mày sao? Ha ha ha… tao nói cho mày biết, có tiền mua tiên cũng được!”