Chương 45: Pháp thuật thần thông, kim quang thần giáp!
Việt
“Không hiểu phong tình? Ông Ngụy, lời này của ông là sao?”
Nghe thấy lời này của ông Ngụy, Diệp Phong mơ hồ.
“Tiểu tử nhà cậu, chẳng trách ế cả đời! Biểu cảm đó của con gái nhà người ta, rõ ràng là đang đợi cậu tỏ tình, kết quả cậu lại gấp gáp muốn gạt bỏ quan hệ với người ta, cậu nói xem người ta có thể không tức giận được sao?”, ông Ngụy bày ra bộ dạng rèn thép không thành sắt.
“Hả? Ông Ngụy, không phải chứ! Ông nói Mai Dung cô ấy... thích tôi á?”, Diệp Phong lắp bắp nói, dường như có chút không tin.
“Thực là tức chết bản tôn mà! Nếu con nhỏ không thích cậu, vì sao hôm nay nó lại tới bữa tiệc này, còn từ chối lời mời khiêu vũ của người khác, chủ động mời cậu chứ, nếu như không thích cậu, sau khi cậu hôn nó, e là nó đã lập tức lật mặt rồi!”
“Ông Ngụy, theo như ông nói, không phải tôi bỏ lỡ gì, mà còn hoàn toàn đắc tội với Sở Mai Dung rồi sao!”, Diệp Phong đau khổ nói.
Công bằng mà nói, một cô gái tuyệt sắc như Sở Mai Dung, người khác sao có thể không yêu được chứ!
Hơn nữa cô không chỉ xinh đẹp tuyệt trần, mà còn có một trái tim pha lê.
Khi đó sợ Diệp Phong bị thương, Sở Mai Dung thậm chí ở trước mặt cậu, cố gắng sử dụng cơ thể mềm yếu của mình để chống lại đòn đánh lén của nhà họ Lâm.
Nhưng chính vì yêu thích, Diệp Phong càng không dám tùy tiện, sợ rằng một khi vượt qua giới hạn, đến bạn bè bình thường cũng không làm được.
Nhưng bây giờ sau khi nghe ông Ngụy phân tích như vậy, Diệp Phong mởi hiểu ra tâm ý của Sở Mai Dung.
“Thực ra... chuyện này cũng không phải không có biến chuyển”.
Ông Ngụy đột nhiên nói: “Theo bản tôn thấy, trong lòng con nhóc đó vẫn thích cậu, chỉ cần cậu dỗ một chút là có thể đoạt lại được trái tim nó!”
“Tiểu Phong, con nhóc đó là cơ thể Huyền Âm nghìn năm có một, nếu như có thể kết hợp âm dương với nó để tu luyện, không những có thể chữa trị được bệnh tình của nó, đối với tu vi của cậu cũng có lợi ích rất lớn, e là có thể trực tiếp luyện tới bát, cửu trọng, nếu vận may tốt, trực tiếp tiến vào thời kỳ Trúc Cơ cũng không phải không có khả năng!”
“Khụ khụ!”
Nghe thấy tu luyện âm dương kết hợp, khuôn mặt Diệp Phong không khỏi lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng trong đầu của cậu không khỏi nghĩ tới đôi môi mỏng manh như hoa hồng của Sở Mai Dung.
Mềm mại, ẩm ướt!
Dường như hương thơm còn sót lại của nụ hôn trước vẫn chưa tan.
...
Một lát sau, cơ thể Diệp Phong khẽ di chuyển, lập tức rời khỏi hội trường, đi về phía hồ nước có nhiều linh khí tụ tập.
Khi vào trong hồ nước, hai mắt cậu nhắm nghiền, bắt đầu tu luyện, có thể cảm nhận được luồng linh khí đang trào dâng trong cơ thể mình.
Mà bên cạnh cậu cũng xuất hiện mây và sương mù, giống như một vị tiên vậy.
Vốn dĩ dựa theo Diệp Phong dự đoán, ít nhất có thể tu luyện trong hồ nước này một tháng mới có hi vọng đột phá cảnh giới tứ trọng.
Nhưng trước đó, nụ hôn sâu lắng của cậu với Sở Mai Dung khiến cho khí Huyền Dương trong người Sở Mai Dung kí©h thí©ɧ chân khí trong đan điền của cậu.
Bây giờ, Diệp Phong đã luyện tới cảnh giới tam trọng đỉnh phong, chỉ cần xuyên thủng lớp màng mỏng manh như cánh ve sầu là có thể có một bước nhảy vọt, tiến vào luyện khí tứ trọng!
Trước khi biết điều đó, Diệp Phong, người luôn cống hiến hết mình cho việc tu luyện dường như đã tiến vào một trạng thái rất thần bí, như thể vạn vật trên thế giới đều biến mất, quên đi hết mọi thứ.
Trạng thái này được gọi là bất chợt giác ngộ trong Phật giáo, và là sự hợp nhất của con người và thiên nhiên trong Đạo giáo.
Người tu luyện trong một khoảnh khắc nào đó, thân tâm giác ngộ được toàn bộ đất trời, việc này đối với bất kỳ ai mà nói đều là cơ hội cầu mà không được.
Dưới loại trạng thái này, một khoảnh khắc tu luyện đủ bằng một trăm lần công sức lực bình thường.
Cho dù với ông Ngụy – thân là Bắc Thần Tiên Tôn muốn tiến vào tu luyện ở trạng thái này cũng phải tắm rửa thành khẩn thắp hương mới có khả năng.
Nhưng bây giờ, thấy Diệp Phong có thể dễ dàng tiến vào trạng thái mà người tu luyện mong ước như vậy, thực sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, thầm nói:
“Cũng không biết thằng nhóc Tiểu Phong này, trên người rốt cuộc có thứ cổ quái gì! Rõ ràng ngày thường ngờ nghệch ngốc nghếch, đến tâm tư của một cô gái cũng nhìn không ra, nhưng tố chất trên con đường tu luyện lại khiến người ta phải trầm trồ!”
...
Cũng không biết qua bao lâu, Diệp Phong vẫn đang nhắm chặt mắt, nhưng toàn thân đột nhiên cảm thấy như có sấm sét vây quanh, liên tiếp phát ra những tiếng “bốp bốp”, giống như tiếng sấm và tiếng pháo nổ.
Bây giờ, từ cổ, đến cột sống, xương cụt, đầu gối, mắt cá chân... tất cả các khớp trên cơ thể cậu đều đồng loạt kêu vo ve, giống như một con rồng đang lao ra khỏi vực thẳm.
Đột nhiên linh tuyền ttrong hồ nước giống như bị một cỗ năng lượng thần bí triệu tập, bắt đầu dao động, mà nguyên khí trong phạm vi vài dặm cũng điên cuồng trào dâng về phía cơ thể Diệp Phong.
Khoảnh khắc này, trong đầu của Diệp Phong dâng lên một luồng năng lượng vô cùng dày đặc, kiên định, không thể lay chuyển.
Khi ông Ngụy truyền dạy Tứ Linh Thần Quyết cho cậu, cậu lập tức lĩnh ngộ được sức mạnh chết người của lực Bạch Hổ.
Sau đó tại võ đài dưới lòng đất, dựa vào sự nhận chủ của
Bây giờ, khi Diệp Phong đã đạt tới cảnh giới tứ trọng vừa hay ở nơi giao thoa giữa đất trời, sức mạnh Huyền Vũ đã được kích hoạt trong vô hình!
Thiên chi tứ linh, thanh long sinh tử, thuộc mộc, bạch hổ sát phạt, thuộc kim, hồng tước linh động, thuộc hỏa.
Nhưng thần thú Huyền Vũ khá đặc biệt, nhưng là sự kết hợp giữa rùa đen và thần rắn, trong ngũ hành, đồng thời có lực nước và đất.
Trong truyền thuyết cổ xưa, Huyền Vũ là thần nước ở Bắc Hải, rùa có tuổi thọ cao nên Huyền Vũ đã trở thành biểu tượng của sự trường sinh bất lão, Minh Gian Diệc cũng ở phương Bắc, được coi là vị thần phương Bắc.
Huyền Vũ khác biệt với ba linh khác, được gọi là Huyền Thiên Thượng Đế, Chân Vũ Đại Đế, là thần của mọi đạo giáo.
Vì vậy, Huyền Vũ không chỉ đại diện cho thần thú là sự kết hợp giữa rùa và rắn mà còn đại diện cho Chân Vũ Đại Đế tối cao của mọi loại đạo giáo.
Lúc này trong đầu Diệp Phong hiện lên một con thần thú Huyền Vũ khổng lồ, toàn thân màu đen, đầu rồng, thân rùa, đuôi rắn, trên mai còn khắc ký hiệu huyền diệu, không phải loài vật mà người phàm có thể nhận ra được.
Huyền Vũ đó lơ lửng giữa không trung, uyên đình nhạc trì, không nhúc nhích, nhưng lại cho người ta cảm giác nặng như hàng tỷ trọng lượng, cơ hồ muốn bóp trời nát đất!
Nhất thời, Diệp Phong cảm thấy cơn chấn động chưa từng có, giống như một khi Huyền Vũ xuất hiện ở thế gian sẽ khiến trời sụp đất nứt, Thần Châu đại địa chìm xuống.
Vào lúc này, trên bầu trời phương Bắc, bảy túc Huyền Vũ, đấu, ngưu, nữ, hư, nguy, thất, bích, đột nhiên xoẹt lên tia sáng, giống như nảy sinh cảm ứng thần bí với Diệp Phong,bảy ngôi sao tỏa sáng trong bóng tối, tiến vào trong cơ thể cậu.
“Lạch cạch!”
Giờ phút này, Diệp Phong chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có thứ gì đó bị phá vỡ.
Ngay sau đó, một lực lượng không thể ngăn cản bùng nổ trong đan điền như núi lửa phun trào, sau đó một cảm giác cực kỳ sảng khoái bao trùm, khiến cho cậu muốn hét thật to.
Một lát sau, khi Diệp Phong lần nữa mở mắt ra, cậu cảm giác được trong cơ thể mình có một cỗ lực lượng vô tận bộc phát.
…
“Ha ha ha… Tiểu Phong, cậu quả nhiên không khiến tôi thất vọng, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể đột phá lên luyện khí tứ trọng, còn lĩnh ngộ được lực Huyền Vũ! Nếu đã vậy, cậu có tư cách tu luyện pháp thuật thần thông rồi”, ông Ngụy cảm thán nói.
Diệp Phong nghe thấy vậy hai mắt sáng lên.
Trước đây ông Ngụy từng nói, ba cảnh giới ban đầu chỉ được coi là bước một nửa chân vào con đường tu luyện, chẳng qua chỉ là đặt nền tảng vững chắc, tôi luyện thân thể mà thôi!
Chỉ sau khi tiến đến cấp độ thứ tư của luyện khí, người ta mới có thể tu luyện pháp thuật thực sự của tiên gia chân chính.
“Ông Ngụy, rốt cuộc pháp thuật thần thông là gì?”, Diệp Phong tò mò hỏi.
“Ha ha ha… Tát đậu thành binh, súc địa thành thốn, tụ lý kiền khôn, ngũ hành độn thuật, hô phong hoán vũ… Năm đó Gia Cát Lượng mượn gió đông, Viên Thiên Cương xem bói bằng xương, đây đầu là pháp thuật thần thông!”
Sau khi nghe những lời của ông Ngụy, Diệp Phong đã bị chấn động mạnh, như thể cậu đã mở ra cánh cửa đến một thế giới khác.
Ngay sau đó, ông Ngụy nói tiếp: “Tiểu Phong, bây giờ đối với cậu mà nói, những pháp thuật thần thông đó quá cao siêu, chỉ có thể học từ cấp thấp nhất! Nhưng… vừa rồi cậu lĩnh ngộ lực Huyền Vũ, tôi sẽ truyền một thần thông tương trợ tương thành với nó cho cậu!”
“Là gì vậy?”, Diệp Phong tò mò hỏi.
“Kim quang thần giáp!”
Ông Ngụy nói từng từ: “Chân Vũ Đại Đế là hóa thân của Huyền Vũ, thân dài trăm thước, tóc buông xõa, mặc giáp vàng, tay cầm ngực kiếm, mắt như tia chớp, trên người là hai thể rùa và rắn! Bây giờ tôi truyền cho cậu thần thông, liền có thể hóa ra áo giáp vàng bảo vệ cơ thể!”
Kim quang thần giáp này là bí pháp chí cao của Đạo giáo, dùng kim quang nội thần để bảo vệ cơ thể, hàng ma vệ đạo! Một khi luyện thành có thể được gia trì bởi sức mạnh của lực thần. Kim giả mạnh mẽ, huyền công uyên bác. Ánh sáng rực rỡ, đuổi ma chém quỷ, uy lực vô song. Bây giờ, tôi sẽ truyền khẩu quyết cho cậu, nhớ kỹ lấy…”
“Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Nghiễm tu ức kiếp, chứng ngô thần thông. Tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn. Thể hữu kim quang, phúc ánh ngô thân”.
Chương 46: Đoạn tử tuyệt tôn!
Khẩu quyết này của ông Ngụy vừa bí ẩn vừa huyền điệu.
Nhưng lúc này, giống như một cỗ năng lượng cội nguồn, thẩm thấu vào trong ý thức của Diệp Phong.
Không lâu sau, Diệp Phong đã nắm được Kim quang thần giáp này, nhưng cũng chỉ là ngó qua cánh cửa một chút, vẫn còn một khoảng cách nhất định để nắm chắc.
“Ông Ngụy, nếu bây giờ tôi thi triển Kim quang thần giáp này thì có thể chống đỡ được mức độ công kích nào?”, Diệp Phong tò mò hỏi.
"Ha ha... Kim quang thần giáp này phối hợp với lực Huyền Vũ trong cơ thể cậu, bổ sung cho nhau, công phu gấp đôi. Cho dù bây giờ cậu vừa mới đột phá luyện khí tứ trọng, nhưng theo tiêu chuẩn của thế tục, cho dù là võ giả cửu phẩm đỉnh phong dồn toàn lực tấn công cũng không thể khiến cậu bị thương!”
Nghe thấy lời này của ông Ngụy, hai mắt Diệp Phong sáng lên.
Trong vài ngày qua, cậu cũng đã tìm hiểu một chút về thế giới võ thuật Hoa Hạ.
Với sự suy tàn của võ thuật ngày nay, ngoại trừ một số môn phái và gia đình cổ xưa, ngay cả khi những người bình thường muốn tập võ, hầu hết họ sẽ chọn taekwondo, judo, karate, và có rất ít người thực sự tập luyện võ cổ truyền.
Còn đối với những người có thiên phú bình thường, cho dù tu luyện cả đời cũng chỉ có thể dừng lại ở cảnh giới lục phẩm!
Các võ giả thất phẩm đã là sự tồn tại 100 chọn 1 rồi!
Khi đó, vì để tìm chủ nhân cho kiếm Thất Tinh Long Uyên, Chiến Thiên Qua đã đặc biệt tổ chức một cuộc thi đấu, các võ giả từ toàn bộ Tô Hành, thậm chỉ là các tỉnh lân cận đều tới.
Kết quả là Quách Nhạc, một võ giả bát phẩm tu luyện Kim chung tráo thần công, một mình thống trị võ đài, dù cho Sato Kojiro xuất hiện, thì người chiến thắng cuối cùng vẫn là Quách Nhạc!
Từ đó cho thấy, võ giả cửu phẩm là sự tồn tại vô cùng hiếm thấy, số lượng rất ít!
Mà bây giờ, Diệp Phong đã học được phé thần thông Kim quang thần giáp, mặc dù chỉ là cảnh giới luyện khí tứ trọng, nhưng tựa hồ có đầy đủ thuộc tính phòng ngự.
Dưới tông sư có thể coi là bất bại!
Tuy nhiên, Diệp Phong không cảm thấy tự mãn về điều đó.
Cho dù hôm đó cậu chặt đầu Sato Kojiro, còn tiêu diệt yêu đao Muramasa, mà Sato Kojiro còn là đệ tử thân cận của tông sư nước Oa Haneda Takeshi.
Nếu như Haneda Takeshi đích thân tới Tô Hành tìm cậu, chỉ dựa vào Kim quang thần giáp này tuyệt đối không thể chống lại được!
“À đúng rồi Tiểu Phong!”, ông Ngụy lại nhắc nhở:
“Kim quang thần giáp này mặc dù không phải là pháp thuật thần thông đỉnh cấp, nhưng với thực lực hiện giờ của cậu, một khi thi triển, sẽ tiêu hao rất nhiều nội lực! Nếu như dồn toàn lực, nhiều nhất chỉ duy trì được thời gian một phút! Sau một phút, nội lực của cậu sẽ tiêu hao hết, nhớ kỹ đấy!”
Nghe thấy lời của ông Ngụy, sắc mặt Diệp Phong sầm xuống, khẽ gật đầu.
Kim quang thần giáp này hẳn là biện pháp cứu mạng cuối cùng của cậu, trừ phi thực sự cần thiết, còn không thì đừng tùy tiện sử dụng!
Lúc này, bình minh ló dạng ở bầu trời phía đông, một vòng mặt trời mọc chậm rãi nhô lên, ánh nắng chói chang xua tan bóng tối, lăn tăng trên gợn nước.
Đột nhiên Diệp Phong phát hiện, linh tuyền của hồ nước đã giảm đi 1/3.
Tuy nhiên nghĩ cũng đúng!
Vừa rồi khi cậu đột phá đến luyện khí tứ trọng, linh khí mà cậu hấp thụ là một con số thiên văn, còn nhờ đó lĩnh ngộ lực Huyền Vũ kết hợp đất trời.
Số linh tuyền này cũng không thể dùng mãi không hết được.
Trên con đường tu luyện, linh khí cần dùng đều sẽ tăng theo cấp số nhân.
Trong lòng Diệp Phong thầm tính toán, linh tuyền trong hồ nước này cũng chỉ đủ để cậu tu luyện đến cảnh giới ngũ phẩm mà thôi!
Xem ra đến lúc đó cần phải tìm một chỗ tu luyện mới mới được!
Lúc này, cơ thể Huyền Dương kỳ diệu của Sở Mai Dung liền lập tức xuất hiện trong đầu cậu.
Chỉ cần hôn cô, hấp tụ khí Huyền Dương tích tụ trong người cô còn hơn nhiều so với việc luyện công một tháng!
Nếu giống như lời ông Ngụy nói, có thể dung hợp âm dương với Sở Mai Dung, nói không chừng thực sự có thể đột phá cảnh giới bát trọng cửu trọng.
Tuy nhiên, khi khuôn mặt xinh đẹp của Sở Mai Dung xuất hiện trong tâm trí của Diệp Phong, một vẻ xấu hổ xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
Diệp Phong không phải là một tên háo sắc, cậu chỉ là một chàng trai bình thường mà thôi!
Kinh nghiệm tình cảm cũng ít đến đáng thương, một năm trước ở bên cạnh Tô My một khoảng thời gian, nhưng chỉ mới nắm tay thôi, còn không được coi là mối tình đầu!
Đối với Sở Mai Dung, cậu là thích thực lòng!
Nhưng càng thích, cậu lại càng dè dặt, muốn bảo vệ cô, chăm sóc cô, yêu thương cô.
Tuy nhiên dáng vẻ ‘không hiểu phong tình’ của Diệp Phong tối qua đã khiến cô rất tức giận, bây giờ quan trọng là làm sao để dỗ được cô!
…
Nga sau đó Diệp Phong lập tức rời khỏi câu lạc bộ Thanh Đằng, chạy về nhà.
Bên vệ đường cách nhà cậu trăm mét có một chiếc Santana sập xệ đang đỗ, bên trong có 4 người.
Ngồi ở phía bên trái của hàng sau không ai khác chính là Hoa Anh Kiệt, người đã mặt mũi quét đất ở câu lạc bộ Thanh Đằng tối qua.
Còn có ba người, ước chừng ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, ánh mắt dữ tợn, trên cánh tay có hình xăm rồng hổ, vừa nhìn là biết không dễ chọc, trên người nồng nặc mùi máu.
Người đàn ông ngồi ở "ghế trùm" bên phải hàng ghế sau có vết sẹo gớm ghiếc, chạy dài gần hết khuôn mặt, nhìn từ xa giống như một con rết, vô cùng đáng sợ.
Bây giờ, bốn người này hai mắt đỏ ngầu, tinh thần vô cùng uể oải, rõ ràng là cả đêm không nhắm mắt, bên cạnh cửa xe còn có tàn thuốc vương vãi khắp nơi, ít nhất bọn họ cũng đã hút qua bảy hoặc tám gói.
Lúc này tên mặt sẹo mất kiên nhẫn hỏi: “Cậu Hoa, cậu không phải đang trêu đùa bọn tôi đấy chứ? Bây giờ đã hơn 5 giờ rồi còn không thấy bóng dáng thằng nhãi đó đâu!”
“Anh Thẹo, tôi đã nghe ngóng kỹ rồi, tên nhãi Diệp Phong đó chính là sống ở đây, nó không thể không quay về được!”, Hoa Anh Kiệt nói, nhưng vẫn không nhịn được cơn buồn ngủ, ngáp một cái.
“Cậu Hoa, chúng ta phải nói rõ trước đã, sau khi xong chuyện, một triệu tiền thu lai sẽ lập tức được chuyển vào tài khoản của tôi! Nếu không, hừ hừ…”, tên mặt sẹo cười gằn vài tiếng, trong mắt hiện lên một tia ớn lạnh như sói.
“Anh Thẹo, anh yên tâm! Tôi thiếu tiền ai cũng không thể thiếu tiền anh được!”, Hoa Anh Kiệt cười nói.
“Đúng rồi cậu Hoa, theo tình hình thị trường hiện tại, một tay một trăm nghìn, một chân hai trăm nghìn, cả cái mạng không quá bốn năm trăm nghìn! Tên nhãi đó rốt cuộc có thù oán gì với cậu mà cậu lại phải bỏ số tiền lớn vậy để đối phó với hắn?”, tên mặt sẹo tò mò hỏi.
Nghe vậy, trong mắt Hoa Anh Kiệt hiện lên một tia căm hận, hắn nắm chặt hai tay, hai mắt trợn lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Chưa từng có ai dám làm nhục tôi như nó! Thù này không trả tôi không làm người nữa!”
Đêm qua, trong câu lạc bộ Thanh Đằng, Hoa Anh Kiệt chỉ cảm thấy tất cả niềm tự hào và phẩm giá của mình trong hơn mười năm qua đều bị Diệp Phong chà đạp!
Cục tức này hắn nuốt không trôi!
Hơn nữa Hoa Anh Kiệt biết rằng, hôm nay một khi hắn tới trường nhất định sẽ trở thành trò cười của cả trường.
Vì vậy trước đó hắn muốn báo thù Diệp Phong, khiến cậu phải trả giá bằng máu!
Ba tên này đều là những kẻ khát máu!
Miễn là có tiền, chuyện gì bọn chúng cũng dám làm.
Hoa Anh Kiệt còn cố ý không nói cho bọn chúng về quan hệ của Diệp Phong và Chiến Thiên Qua, chỉ nói rằng cậu là một học sinh bình thường không có lai lịch.
Tuy nhiên, từ tối hôm qua, hắn đã đợi ở cửa nhà Diệp Phong, nhưng đợi cả đêm vẫn không thấy bóng dáng Diệp Phong đâu.
Bây giờ mí mắp đã sắp sụp xuống rồi, dường như có thể ngủ thϊếp đi bất cứ lúc nào!
Nhưng vào lúc này, một bóng người trẻ tuổi mặc đồng phục học sinh đột nhiên xuất hiện ở đằng xa, khiến tinh thần hắn phấn chấn hẳn lên.
…
“Chính là nó!”
Hoa Anh Kiệt chỉ vào Diệp Phong, kích động nói.
Tuy nhiên giây tiếp theo, hắn đã lập tức lấy tay che miệng mình lại.
Cho dù cách khoảng 100 mét, cửa kính xe cũng đang đóng, nhưng hắn vẫn sợ đánh rắn động cỏ, trầm giọng nói với gã đàn ông mặt sẹo: “Anh Thẹo, tên đó chính là Diệp Phong! Xử hắn, 1 triệu sẽ là của các anh”.
Nghe thấy 1 triệu, sắc mặt bọn chúng lập tức lộ ra vẻ điên cuồng.
“Cậu Hoa, yên tâm đi! Anh Thẹo tôi làm việc trước nay đều luôn sạch sẽ! Bảo đảm sẽ không có bất cứ phiền toái nào!”
Người đàn ông mặt sẹo cười dữ tợn, nói tiếp: “Cậu Hoa, đánh gãy tứ chi của hắn là được rồi hả?”
Hoa Anh Kiệt nghe thấy vậy, trầm ngâm một lát, ánh mắt đầy u ám, nhớ lại nụ hôn nồng thắm giữa Diệp Phong và Sở Mai Dung hôm qua, trong lòng tràn ngập ghen tị cùng oán hận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Còn chưa đủ! Bẻ gãy cái chân thứ ba của nó cho tôi! Tôi muốn khiến cả đời nó không thể làm đàn ông được, đoạn tử tuyệt tôn!”
Chương 47: Hổ đội lốt cừu
“Đoạn tử tuyệt tôn?”
Cảm nhận được sự sắc bén trong giọng của Hoa Anh Kiệt, đến cả người đàn ông mặt sẹo cũng phải nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khıêυ khí©h, nói:
“Ha ha ha... Cậu Hoa, đủ ác đấy, tuy nhiên tôi thích, không độc ác không phải trượng phu! Loại học sinh bình thường thế này, mấy phút là có thể xử gọn được!”
Nói xong, gã mặt sẹo nói với hai người đàn ông gầy gò trên hàng ghế đầu: “Đại Vũ, Tiểu Vũ, vào việc thôi!”
Hai người nghe thấy vậy lập tức khom người xuống lấy ra hai thanh đao sáng loáng, trên lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, vô cùng ớn lạnh.
Ngay sau đó, hai người không nói lời nào, gần như cùng lúc mở cửa ra xuống xe.
Nước da bọn họ ngăm đen, tướng mạo bình thường, trong đám người không có gì nổi bật cả, trông khuôn mặt khá giống nhau, có lẽ là anh em ruột!
Nhưng trên hai người họ tỏa ra một luồng khí tức không thể giải thích được bằng lời, ở cùng xe với họ, Hoa Anh Kiệt luôn cảm giác bị áp bức mạnh mẽ, giống như bị một ngọn núi đè lên ngực.
Khoảnh khắc hai người bước ra khỏi chiếc xe, Hoa Anh Kiệt cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng.
Hắn phát hiện hai anh em này mặc dù bề ngoài trông không hung dữ và ác độc bằng gã mặt sẹo, nhưng từ ánh mắt hai người họ lại không có chút tình cảm nào, lộ ra một loại coi thường tính mạng, giống như kẻ gϊếŧ người không chớp mắt, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị chôn vùi dưới tay bọn họ!
Lúc này, người đàn ông mặt sẹo cũng đi xuống, quay đầu lại nói với Hoa Anh Kiệt: “Cậu Hoa, cậu cứ đợi tin tốt của bọn tôi đi! Mấy phút sau, thằng nhãi đó sẽ giống như một con chó chết, quỳ xuống trước mặt cậu!”
Nói xong, hai tên mặt sẹo ra hiệu cho hai anh em kia, bảo bọn chúng nhanh chóng tiến về con hẻm nơi Diệp Phong biến mất.
...
Mà lúc này, khi Diệp Phong vừa đi tới dưới tòa nhà mình đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn:
“Thằng chó, đứng lại cho tao!”
Diệp Phong nghe thấy, vô thức quay đầu lại, phát hiện ra đám ba người gã mặt sẹo đang khí thế bừng bừng tiến về phía cậu, rất nhanh đã tạo thành một hình tam giác, bao vây cậu, gần như phong tỏa mọi phương hướng chạy trốn của cậu.
Cảm nhận được sát khí nồng nặc trên người bọn chúng, Diệp Phong khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Các người là ai?”
“A ha ha ha ha...”
Đột nhiên, gã mặt sẹo phát ra tiếng cười ngông cuồng, nói: “Thằng nhãi, bọn tao đến để lấy mạng mày! Mau ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, nếu không để anh mặt sẹo của bọn tao đích thân ra tay, mày sẽ sống không bằng chết đấy!”
“Anh mặt sẹo?”
Nghe thấy cái tên này, trong đầu Diệp Phong suy nghĩ một chút, phát hiện không có bất kỳ ấn tượng nào.
Giây tiếp theo, cậu cố ý ra vẻ hoảng sợ, lộ vẻ yếu thế trước đối phương, run giọng nói: “Ông... Tôi với ông không quen không biết, không thù không oán, vì sao lại làm vậy với tôi?”
Thấy vẻ kinh hãi trên mặt Diệp Phong, gã mặt sẹo hoàn toàn buông lỏng cảnh giác, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một học sinh bình thường, số tiền này thực sự quá hời rồi!
“Ha ha... Thằng nhãi, chúng ta quả thực không quen biết. Nhưng mà ấy... phải trách vận may của mày không tốt, đắc tội với người không nên đắc tội! Bây giờ, có người ra giá một triệu, muốn chặt gãy tay chân mày, khiến mày đoạn tử tuyệt tôn!”, gã mặt sẹo lạnh lùng nói.
“Hừ... thủ đoạn tàn ác đấy!”
Diệp Phong suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Anh mặt sẹo, người mà anh nói muốn đối phó với tôi là Hoa Anh Kiệt phải không?”
Trong đầu Diệp Phong nghĩ, gần đây số lượng người mình đắc tội không hề ít.
Cậu chủ nhà họ Lâm bị cậu đánh trọng thương, Sato Kojiro bị cậu gϊếŧ hại!
Nhưng nhà họ Lâm biết thực lực của cậu, nếu như muốn đối phó với cậu, không thể nào cử ba tên côn đồ nhỏ tới đây được!
Còn về nước Oa thì càng không thể nào.
Vì vậy người dùng tiền bạc thuê người đối phó với cậu chỉ có thể là Hoa Anh Kiệt tối qua mặt mũi quét đất mà thôi!
...
Nghe thấy cái tên ‘Hoa Anh Kiệt’ từ miệng Diệp Phong, gã mặt sẹo không phủ nhận, sắc giọng nói:
“Ha ha... Thằng nhãi, dù sao mày cũng sắp thành người tàn phế rồi, nói cho mày biết cũng không sao! Người muốn đối phó với mày chính là cậu Hoa! Nhưng biết rồi thì sao chứ? Mày hoàn toàn không thể thoát khỏi tay bọn tao được đâu!”
“Cho dù xong việc mày đi báo cảnh sát thì cũng chẳng có chứng cứ, cảnh sát cũng sẽ không lập án đâu! Mà nửa đời sau của mày chỉ có thể nằm trên giường, đến đi tiểu cũng không tự mình làm được! Ha ha ha ha!”
Nghe thấy câu này sắc mặt Diệp Phong sầm xuống!
Giống như gã mặt sẹo nói, nếu như Diệp Phong chỉ là một người bình thường, trước con nhà giàu có quyền lực như Hoa Anh Kiệt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng, chỉ có thể sống chết mặc bay.
Nhưng bây giờ ấy mà...
Ba kẻ địch trước mặt này trong mắt Diệp Phong không chịu nổi một đòn.
Giây tiếp theo, khí thế trên người Diệp Phong lập tức thay đổi, không còn sợ hãi run rẩy như vừa nãy nữa, eo lưng thẳng tắp, giống như trường thương xuyên thủng bầu trời, ánh mắt sắc bén như kiếm, lộ ra uy nghiêm không thể ngăn cản!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt gã mặt sẹo không khỏi thay đổi, cảm nhận được có gì đó bất thường, không ngờ trên người một học sinh bình thường lại có thể toát ra một loại khí thế hung hãn như vậy.
Lúc này Diệp Phong đột nhiên nói: “Ha ha... Anh mặt sẹo phải không? Tôi cho các người một cơ hội, nếu như ba người bây giờ lập tức quỳ xuống cầu xin, vậy thì hôm nay tôi có thể nể mặt, tha cho các người một con đường sống!”
“Ngông cuồng!”
Nghe thấy câu này của Diệp Phong, gã mặt sẹo cảm thấy mình bị sỉ nhục một cách quá đáng, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi lên khắp khuôn mặt đầy sẹo giống như những con rết ngoằn nghoèo.
Ngay sau đó gã chỉ vào mặt Diệp Phong chửi bới:
“Thằng nhãi, mày cho rằng mày là cái thá gì, dám ra vẻ ngông cuồng trước mặt ông đây, tưởng rằng ông đây sợ chắc? Mày cũng không nghe ngóng xem, ở mảnh đất Tô Hành này, nhắc đến cái tên anh mặt sẹo tao, ai mà không sợ vãi tè ra quần chứ!”
“Nếu mày đã muốn chết, vậy thì tao sẽ không nương tay nữa!”
Diệp Phong thản nhiên nói, dáng vẻ vẫn bình thản như cũ, giống như ba người này đối với cậu mà nói chỉ như mấy con kiến mà thôi, hoàn toàn không có chút uy hϊếp nào.
“Thằng chó, chết đến nơi rồi mà còn ra vẻ! Đại Vũ, Tiểu Vũ, đánh què nó đi!”, gã mặt sẹo tức giận quát.
Nhận được mệnh lệnh, hai anh em đồng thời di chuyển, khắp người phát ra tiếng nổ lách tách như pháo nổ, sau đó giống như mũi tên bắn khỏi dây, lần lượt từ trái phải tấn công Diệp Phong.
Chỉ thấy hai người di chuyển như cung tên, tiếng bắn như sấm, thế công dồn dập khiến người ta không thể phòng bị được, thậm chí còn có tiếng nổ âm thanh trong không trung.
...
Gã mặt sẹo thấy vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười đắc ý, trong lòng nghĩ khoản tiền một triệu này thật dễ kiếm quá đi!
Đại Vũ, Tiểu Vũ này là trợ thủ đắc lực của gã.
Khi cả hai còn trẻ, họ bị bán đi làm cu li trong các lò gạch đen ở tỉnh Tây Sơn.
Đó là nơi mà ăn uống cũng phải đấm đá tơi bời, mạng người coi rẻ như chó, cho dù bị đánh chết cũng chỉ cần vất đại vào một cái hố là được rồi.
Mà Đại Vũ và Tiểu Vũ có thể chiến thắng ở lò gạch và trốn thoát, vừa hay gặp được gã mặt sẹo.
Gã mặt sẹo cứu hai người họ, liền dẫn bọn họ cùng ra ngoài gây dựng thế giới, trong những năm qua, bọn chúng đã phạm tội, chạy trốn, lang thang giữa các tỉnh và thực hiện hơn chục vụ gϊếŧ người, xứng danh côn đồ thực sự!
Lúc này, nắm đấm sắt của hai anh em chỉ còn cách Diệp Phong mười mấy cm.
Trong mắt của gã mặt sẹo, Diệp Phong giống như bị sọa đến ngây người, đứng im không thể động đậy.
Trong lúc gã cho rằng mình đã nắm chắc phần thắng thì một sự thay đổi bất ngờ xảy ra.
Diệp Phong đột nhiên di chuyển!
Cậu tấn công trái phải, nắm đấm của cậu va chạm dữ dội với hai anh em Đại Vũ Tiểu Vũ!
Bụp!
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay phải của Đại Vũ đã bị vỡ vụn, máu bắn tung tóe, xương văn khắp nơi, hắn giống như một con diều bị đứt dây, đánh bay hơn mười mét.
Ngay sau đó, Diệp Phong lại đột ngột xoay người, né tránh đòn tấn công của Tiểu Vũ, sau đó giơ chân phải lên, giống như một con rồng xanh đang vẫy đuôi, đá vào bụng dưới của Tiểu Vũ.
“Bụp!”
Cơ thể của Tiểu Vũ giống như bị tàu cao tốc đâm vào, đập mạnh vào tường, tạo ra một vết lõm, cơ thể như cắm sâu vào tường, rất lâu vẫn không rơi xuống.
Đánh người như treo tranh!
Tất cả những điều này xảy ra trong chớp mắt!
Chỉ trong một lần gặp mặt, Diệp Phong đã khiến Đại Vũ và Tiểu Vũ đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, sống không bằng chết.
Nhìn thấy cảnh này đồng tử của gã mặt sẹo lập tức co rút lại thành hình kim chân, trong lòng nổi lên một trận sóng gió, tràn đầy kinh ngạc.
Gã không thể ngờ được, cánh tay đắc lực của mình lại ngã xuống ngay lần đầu gặp mặt Diệp Phong.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Phong đã chửi tới mười tám đời tổ tông của Hoa Anh Kiệt.
Đây mà là học sinh bình thường gì chứ, rõ ràng là hổ đột lốt cừu!
Chương 48: Như thần giáng thế!
Trong ngõ vắng lặng không một tiếng động.
Người đàn ông mặt sẹo trước đó vẫn còn hùng dũng giờ mặt trở nên tái nhợt và run rẩy không thể kiểm soát.
Những gì vừa xảy ra đã có một tác động thị giác chưa từng có đối với hắn.
Lúc này, Đại Vũ đang gục xuống cách hắn hơn mười mét, toàn bộ cánh tay phải dường như bị một loạt đạn bắn vào, máu me đầm đìa, xương cốt nát bét.
Tiểu Vũ thì bị dính trên bức tường nứt, bụng dưới lõm xuống, không biết đã gãy bao nhiêu chiếc xương sườn.
Người đàn ông mặt sẹo không ngờ trên đời này lại có loại sức mạnh đáng sợ như vậy, có thể đá người dính hẳn vào tường!
Mặt sẹo hắn tuyệt đối không phải là kẻ hèn nhát, hắn kiếm sống trên mũi đao, ngày ngày dắt đầu người bên hông ấy chứ!
Nhưng bây giờ, hắn đã sợ mất mật!
Nếu sớm biết, đừng nói đến một triệu, ngay cả khi cho hắn mười triệu, hắn cũng sẽ không chấp nhận cuộc làm ăn này!
Lúc này, hắn chú ý tới Diệp Phong trên mặt đột nhiên nở một nụ cười vô hại, sau đó từng bước một đi về phía hắn.
"Xạt!"
"Xạt!"
"Xạt!"
Mỗi một tiếng bước chân đều giống như trống trận đánh vào l*иg ngực của hắn, khiến khí huyết hắn dâng trào.
Lúc này, Diệp Phong trông cực kỳ thoải mái, giống như vừa đập chết hai con ruồi vậy.
Kể từ khi trở thành Luyện Khí tứ trọng, các võ giả bình thường hoàn toàn không phải là đối thủ của Diệp Phong!
Trong mắt cậu, tiến công của hai huynh đệ Đại Vũ cùng Tiểu Vũ lúc nãy chậm chẳng khác nào sên bò.
Xét về thực lực, hai người bọn họ ngay cả võ giả ngũ phẩm Lâm Phá Thiên cũng không đuổi kịp, Diệp Phong cần gì để ý đến?
Ở một bên khác, tên mặt sẹo ngơ ngác đứng ở nơi đó, không có ý định chạy trốn, cũng không phải muốn làm một trận sống mái với Diệp Phong.
Xét về sức chiến đấu, hắn kém xa Đại Vũ và Tiểu Vũ!
Mà thực lực đáng sợ mà Diệp Phong vừa rồi biểu hiện ra, đã hoàn toàn nghiền ép hắn!
"Hít!"
Người đàn ông mặt sẹo hít sâu một hơi, tựa hồ đã đưa ra quyết định, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hắn đột nhiên đưa tay phải vào trong áo khoác, lấy ra một khẩu súng lục Browning.
Họng súng đen ngòm nhắm vào đầu của Diệp Phong.
Đột nhiên, sát ý tràn ngập!
Súng lục lạnh lẽo, giống như lưỡi hái tử thần, mang đến cho Diệp Phong áp lực chưa từng có.
...
Hoa Hạ cấm súng, súng cực hiếm!
Browning mà tên mặt vết sẹo cầm lúc này được gọi là "Chưởng Tâm Lôi", kích thước nhỏ bé, chỉ dài chừng 11.4 cm, ngắn hơn nhiều so với bàn tay nam tính kia, cho dù nắm trong tay cũng không làm cho người khác chú ý, che giấu tốt, có thể tấn công kẻ thù mà không hề hay biết.
Tầm bắn mặc dù không quá xa, nhưng giờ phút này hắn cách Diệp Phong chỉ có vài mét, có thể nói là một khoảng cách chắc chắn.
Theo hắn thấy, ngay cả khi nhắm mắt lại, cũng có thể thổi bay đầu của Diệp Phong.
Khẩu súng lục Browning này là chỗ dựa lớn nhất của tên mặt sẹo!
Tuy nhiên, hắn hoàn toàn không muốn sử dụng nó trừ khi thực sự cần thiết.
Bình thường, ngay cả khi hắn thực hiện mấy vụ gϊếŧ người phóng hỏa, miễn là hắn trốn thoát, thì sẽ trở thành một vụ án bí ẩn và rất khó để cảnh sát truy tìm hắn.
Nhưng một khi nổ súng, bản chất của vụ việc đã rất khác.
Trừ phi trốn ra nước ngoài, nếu không chỉ cần còn ở Hoa Hạ một ngày, sẽ bị toàn lực truy đuổi.
Nhưng hiện tại, đối mặt với Diệp Phong đáng sợ, hắn không có lựa chọn nào khác!
Tuy nhiên, tên mặt sẹo cầm chiếc Browning dường như đã lấy lại được sự tự tin, hắn cảm thấy như thể mình đang kiểm soát toàn bộ tình hình và nắm chắc phần thắng.
Đột nhiên, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười xấu xa, đồng thời vươn đầu lưỡi liếʍ khóe miệng, mở chốt an toàn của Browning ra, ngón tay đặt lên cò súng, nhe răng cười nói:
"Ha ha ha... tên nhãi, tao thừa nhận thực lực của mày vượt xa tưởng tượng của tao! Nhưng như vậy thì sao? Cho dù mày có tài giỏi đến đâu cũng sợ súng lục. Một "củ lạc" sẽ dạy mày làm người!"
Nhìn họng súng đen ngòm trước mặt, Diệp Phong ngoại trừ lúc đầu còn kinh ngạc, nhưng sau một lúc, thần sắc lại bình thường trở lại, trên mặt chẳng những không lộ ra vẻ sợ hãi, ngược lại còn háo hức muốn thử, như thể cậu đang mong đợi điều gì đó.
"Ha ha... Anh mặt sẹo, đây là át chủ bài của anh sao? Nếu là như vậy, e rằng anh sẽ thất vọng đấy!", Diệp Phong lạnh lùng nói, trong giọng điệu mang theo một tia châm chọc.
"Nhãi con, mày sắp chết, còn dám ở trước mặt tao làm ra vẻ hung hăng?!"
Bộ dạng không sợ hãi của Diệp Phong hoàn toàn chọc giận tên mặt sẹo, hắn gầm lên một tiếng khàn khàn:
"Ranh con, nếu mày là đứa thức thời thì tự phế sức mạnh của mày đi, bằng không ông đây sẽ cho mày một cú bay đầu, đưa mày đi gặp Diêm Vương!"
Nghe được lời uy hϊếp này, sắc mặt Diệp Phong vẫn như cũ, không lùi mà còn tiến lên, đột ngột tiến lên một bước, ưỡn ngực, như sắp đυ.ng trúng họng súng của tên mặt sẹo.
Nhìn thấy cảnh này, tên mặt sẹo cả kinh, cả giận nói: "Nhãi ranh, mày làm cái gì thế? Muốn chết sao?!"
"Ha ha... Anh mặt sẹo, anh ra tay đi! Đừng có lèm bà lèm bèm nữa!", Diệp Phong khıêυ khí©h nói.
"Nhãi ranh, mày thật sự không sợ chết sao? Cho dù mày có nhanh như vậy cũng không tránh được đạn đâu!", tên mặt sẹo nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ai nói tôi muốn né?"
Diệp Phong tiến lên một bước, cách tên mặt sẹo không đến năm thước, đồng thời nói: "Tôi đứng yên để anh bắn!"
...
"Bùm!"
Những lời này vừa nói ra, giống như sét đánh ngang tai tên mặt sẹo, khóe mắt giật giật, trên trán xuất hiện từng hạt mồ hôi.
Nói đùa kiểu gì vậy? Đứng yên cho mình bắn?
Thằng nhãi này nghĩ bản thân nó bất tử chắc? !
Không!
Nó chắc chắn đang cố tình dùng phép khích tướng, cố gắng áp sát mình theo cách này, rồi tìm cơ hội phản công.
Nghĩ đến đây, tên mặt sẹo lui về phía sau mấy bước, cách xa Diệp Phong, sợ Diệp Phong tập kích bất ngờ.
Thấy bộ dạng của tên đàn ông mặt sẹo như đối mặt với cường địch, Diệp Phong cười to nói:
"A ha ha ha. . . Tôi nói chứ anh mặt sẹo, anh quá nhát gan, tôi cảm thấy xấu hổ thay cho anh đấy! Anh cầm súng, tôi không có vũ khí, anh lại sợ tới mức ngay cả súng cũng không nổ! Theo tôi thấy thì đừng lăn lộn trên giang hồ nữa, về nhà làm ruộng bán khoai đi!”
"Mày!"
Nghe vậy, tên mặt sẹo tức giận đến biến sắc, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhãi ranh, mày cho rằng tao thật không dám gϊếŧ mày sao? Là mày ép tao, đi - chết đi -!"
Vừa nói, trong mắt hắn hiện lên một tia điên cuồng, cũng không thèm để ý đến lý trí của mình nữa, chĩa họng súng về phía lông mày của Diệp Phong, sau đó đột nhiên bóp cò.
"Bùm!"
Ngay sau đó, một viên đạn lạnh lẽo bắn ra, sát cơ nồng đậm lúc này ngưng tụ lại, bắn vào trán Diệp Phong, phát ra âm thanh xuyên thấu không khí.
Tốc độ nhanh đến mức gần như đã vượt qua giới hạn mắt thường của con người.
Trong mắt tên mặt sẹo, Diệp Phong tuyệt đối không có khả năng sống sót ở khoảng cách gần như vậy!
Tuy nhiên, viên đạn đó đã nhanh, nhưng Diệp Phong thậm chí còn nhanh hơn!
Khi tên mặt sẹo bóp cò súng, Diệp Phong tâm niệm vừa động, vận dụng sức mạnh Huyền Vũ mà cậu vừa lĩnh hội được, sức mạnh bên trong đan điền của cậu trào ra như sông Tràng Giang vỡ bờ, thể hiện sức mạnh kỳ diệu của "Kim Quang Thần Giáp"!
"Bùm!"
Đột nhiên, thân thể của Diệp Phong được bao phủ bởi một bộ giáp chiến đấu màu vàng kim chắc chắn, bao phủ lấy mọi bộ phận trên cơ thể cậu.
Ánh sáng vàng rực rỡ, thần uy dậy sóng.
Diệp Phong mặc Kim Quang Thần Giáp, tản ra một luồng khí tức cực kỳ cường đại, so với trước kia giống như hai người khác nhau, mỗi một động tác tay chân đều mang theo một loại khí thế bá đạo vô song, giống như thần thánh, người thường không dám nhìn thẳng, chỉ có thể tôn thờ.
Trong một khoảnh khắc, cả thế giới được chiếu sáng, như thể có thêm một mặt trời từ không trung.
Và tất cả điều này đã xảy ra trong tích tắc.
"Coong!"
Lúc này, viên đạn cuối cùng cũng trúng vào trán Diệp Phong.
Nhưng khi chạm vào Kim Quang Thần Giáp, viên đạn dường như mất hết uy lực, rơi ra đất.
Ở một bên khác, tên mặt sẹo nhìn thấy dị cảnh trên người Diệp Phong cách đó mấy mét, tựa hồ đã nhìn thấy cái gì không thể tin được, giống như là "nhìn thấy quỷ"!
Dùng thân đỡ đạn!
Hắn chưa từng nghĩ tới, trên đời lại kẻ đáng sợ như vậy!
Càng làm cho hắn kinh hãi chính là, chiến giáp màu vàng trên người Diệp Phong đã khiến linh hồn của hắn bị chấn động.
Cho dù sau bao nhiêu năm nữa hắn cũng sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng trước mắt.
Giờ phút này, Diệp Phong giống như một vị thần từ chín tầng mây giáng lâm.
Bễ nghễ thiên hạ, khinh thường quần hùng, đủ để khiến tám phương hàng phục, vạn hướng quy phục.
Giống như một vị thần giáng thế!