Chương 43: Người tổ chức

Bạn!

Người bạn duy nhất!

Mặc dù giọng nói của Đường An Ni không lớn lắm, nhưng giọng điệu của cô ấy cực kỳ chắc chắn, vang vọng trong sảnh tiệc yên tĩnh.

Giờ khắc này, hầu như tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, vô cùng kinh ngạc, dường như không thể tin vào tai mình.

Nếu trước đây họ nghe thấy những lời này của Đường An Ni thì có lẽ họ đã không bị sốc như vậy.

Nhưng vừa rồi, Phi Lăng còn đặc biệt "phổ biến kiến thức" cho bọn họ về lai lịch bối cảnh thần bí và quyền lực của Đường An Ni!

Ngay cả ông chủ của tập đoàn Thiên Nghi cũng đối xử với cô ấy rất lịch sự!

So với cô ấy thì đám người được gọi là con nhà giàu có mặt ở đây chỉ đơn giản là đám người thấp kém.

Quan trọng hơn, bây giờ Đường An Ni đã thừa nhận rằng Diệp Phong là người bạn "duy nhất" của cô ấy trước mặt mọi người!

Duy nhất!

Hai chữ này nặng như một ngọn núi lớn nghìn cân, đè ép vào trái tim của tất cả mọi người có mặt ở đây.

Vật họp theo loài, người chia theo nhóm.

Bạn là người như thế nào thì sẽ kết bạn với người như thế.

Bạn của tỷ phú mười triệu tệ là tỷ phú mười triệu tệ, bạn của tỷ phú hàng trăm triệu tệ thì sẽ là tỷ phú hàng trăm triệu tệ.

Có người thậm chí còn làm thống kê, muốn đánh giá thân phận của một người chỉ cần tìm năm người bạn thân thiết nhất xung quanh anh ta, lấy giá trị trung bình của năm người đó là được!

Có thể trở thành bạn của Đường An Ni, chỉ riêng điểm này cũng đủ chứng minh Diệp Phong có thân phận phi phàm, vượt xa tưởng tượng của người bình thường.

...

Cứu mạng Chiến Thiên Qua - anh hùng trong thế giới ngầm Tô Hành, có được câu lạc bộ Thanh Đằng trị giá hai đến ba tỷ tệ!

Được hoa khôi trường học - Sở Mai Dung coi trọng, công khai hôn nồng nhiệt cô ở trước mặt mọi người!

Siêu sao với thân phận thần bí – Đường An Ni thậm chí còn đặc biệt đến đây, gọi cậu là người bạn "duy nhất"!

Dù là sự việc nào trong số đó cũng đủ khiến tất cả mọi người kinh ngạc!

Nhưng bây giờ, tất cả những điều này đều xảy ra với Diệp Phong.

Nhất thời, dường như trên cơ thể Diệp Phong được bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, trong mắt người khác, cậu có vẻ cực kỳ thần bí.

Một bên khác, Hoa Anh Kiệt trước đó còn dương dương tự đắc, giờ phút này đã hoàn toàn bị biến thành trò cười!

Bởi vì Đường An Ni đến, những lời nói dối của hắn đã hoàn toàn bị vạch trần.

Những lời nhận xét mỉa mai lạnh lùng của đám người xung quanh cũng lọt vào tai hắn:

"Chết tiệt! Tôi còn tưởng rằng Hoa Anh Kiệt ngầu đến mức nào, còn có thể làm quen với cô An Ni, làm loạn cả nửa ngày trời hóa ra chỉ là một kẻ lừa bịp thích giả ngầu!"

"Đúng vậy... Dù sao khoe khoang cũng không phải đóng thuế, giả ngầu cũng không phạm tội! Nếu hôm nay cậu Diệp không có ở đây thì e rằng chúng ta đều bị hắn lừa rồi!"

"Hừ... Tên này vừa nãy chỉ giả vờ gọi điện thoại, tự dát vàng lên mặt mình, nói rằng cô An Ni muốn mời một mình hắn đi ăn cơm! Với kỹ năng diễn xuất như vậy thì có thể đi đóng phim được luôn rồi đấy!"

"Tôi đề nghị, phải thẳng thừng đuổi anh ta ra khỏi nhóm chúng ta! Làm bạn với hạng người như vậy sẽ hạ thấp đẳng cấp của chúng ta!”

"Đúng vậy! Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng! Những người thực sự ngầu đều rất khiêm tốn, giống như cậu Diệp! Chỉ có loại người chẳng ra gì như Hoa Anh Kiệt mới thích chém gió khoe khoang cả ngày!"

Nghe thấy những lời này, sắc mặt Hoa Anh Kiệt tái nhợt, ngay cả đám đàn em thân thiết A Khải cũng theo bản năng lùi lại mấy bước, cứ như thể trên người hắn đang mắc bệnh truyền nhiễm, khiến bọn họ không dám tới gần.

Lúc này Hoa Anh Kiệt siết chặt nắm đấm, khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai anh tuấn lại hoàn toàn méo mó, hai mắt trợn trừng như sắp nứt ra, vô cùng hung ác và nham hiểm liếc xéo Diệp Phong.

Hắn không hề có ý hối cải, cũng không ngờ mình lại rơi vào kết cục này, tất cả đều là lỗi tại hắn, nhưng ngược lại, hắn lại đổ hết sự căm hận và ngọn lửa giận lên người Diệp Phong!

...

Diệp Phong!

Là tại thằng ranh này mới khiến bản thân hắn từ trên trời cao rơi xuống vực sâu vạn trượng!

Vốn dĩ buổi tiệc hôm nay, Hoa Anh Kiệt định trút giận giúp Tô My, hung hăng sỉ nhục Diệp Phong.

Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được rằng, một nhân vật vốn dĩ nhỏ bé như con kiến trong mắt hắn, đột nhiên lắc mình đã biến thành một con rồng khổng lồ trên chín tầng mây!

Cách đây không lâu, khi Tô My chế nhạo Diệp Phong, cô ta đã từng nói một câu...

Rồng không sống chung với rắn!

Nhưng bây giờ, chưa qua bao lâu, Diệp Phong ngược lại đã trở thành một nhân vật lớn mà bọn họ chỉ có thể ngước mắt ngưỡng mộ!

Lúc này, dường như Hoa Anh Kiệt nghĩ tới điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Diệp Phong, quát tháo:

"Không! Diệp Phong, vừa nãy sau khi cậu đánh cược với tôi, rõ ràng không gọi bất cứ cuộc điện thoại nào, vậy cậu dùng cách thức liên lạc nào để gọi cô An Ni đến đây?”

Nghe những lời này, mọi người xung quanh cũng tò mò, chờ đợi câu trả lời của Diệp Phong.

Họ cũng rất nghi hoặc, sao Hoa Anh Kiệt và Diệp Phong chỉ mới đánh cược trong vòng vài phút, mà Đường An Ni đã đến ngay lập tức như một nhà tiên tri.

"Đánh cược? Hai người cá cược gì thế?"

Lúc này, Đường An Ni hỏi với vẻ mặt mờ mịt: "Là tôi chủ động đi tìm Diệp Phong mà, một giờ trước tôi có gửi tin nhắn cho anh ấy, nhưng trên đường đến đây lại bị kẹt xe!"

Cái gì... một giờ trước?

Hoa Anh Kiệt vừa nghe thấy vậy, đồng tử đột nhiên co rút lại, cơ mặt giật liên hồi.

Nếu đúng là vậy thì vừa nãy khi hắn ngu xuẩn đi đánh cược với Diệp Phong, Diệp Phong đã sớm biết Đường An Ni sẽ tới, cho nên mới quả quyết đồng ý như vậy!

Lúc này, Hoa Anh Kiệt chỉ muốn tự tát mình vài bạt tai.

Đây không phải là tự nâng một tảng đá đập vào chân mình sao?

Một giây sau, hắn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khí huyết dâng trào, cổ họng khô khốc, dường như sắp giận đến mức hộc máu!

Tuy nhiên, những lời của Đường An Ni lọt vào tai người khác lại có một ý nghĩa khác.

Không phải Diệp Phong gọi điện mời Đường An Ni, mà là cô ấy chủ động đến tìm Diệp Phong.

Điều này cho thấy mối quan hệ giữa hai người thân thiết đến mức nào.

Nhưng lúc này, trong đôi mắt xinh đẹp của Sở Mai Dung lần đầu tiên lóe lên một tia sáng kỳ dị.

Đường An Ni vốn dĩ là một nữ ca sĩ mà cô ấy rất yêu thích, mỗi lần Đường An Ni ra album mới, cô ấy đều mua ngay lập tức và hết sức trân trọng nó.

Lẽ ra, Sở Mai Dung có thể tiếp xúc gần gũi với thần tượng như vậy phải là một điều vô cùng hạnh phúc.

Nhưng cô cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy Đường An Ni và Diệp Phong thân mật như vậy, trong lòng cô lại có cảm giác chua xót chưa từng thấy.

Chẳng lẽ... cô đang ghen sao?

Lúc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Mai Dung đỏ bừng, cứ như sắp nhỏ máu tới nơi.

Ngay sau đó, cô lập tức quay đầu đi, sợ Diệp Phong phát hiện ra sự khác thường của mình.

Nhưng cảm giác chua xót trong lòng từ đầu đến cuối không hề tiêu tan.

Có lẽ ngay cả Sở Mai Dung cũng không biết rằng một chàng trai tên là "Diệp Phong" đã vô tình bước vào trái tim của cô, đi qua đi lại trong đó một cách vô cùng bá đạo.

Từ đó về sau, trong tim cô rất khó có thể chứa thêm người nào khác!

...

Lúc này, ánh mắt sắc bén của Diệp Phong nhìn về phía Hoa Anh Kiệt, anh tiến lên một bước, khí thế vững chắc áp đảo hắn.

Bây giờ, Diệp Phong có thực lực cảnh giới Luyện Khí tam trọng, ánh mắt như tia điện, bỗng chốc, Hoa Anh Kiệt rùng mình, như thể hắn đang bị một con quái vật đáng sợ nào đó nhìn chằm chằm, miệng hắn câm như hến, không dám động đậy.

"Ha ha... Hoa Anh Kiệt, bây giờ đã phân thắng bại, đã đến lúc cậu phải thực hiện lời cam kết lúc đầu rồi đấy!", Diệp Phong nói, khóe miệng lại hơi nhếch lên, nở nụ cười giễu cợt.

Nghe vậy, sắc mặt Hoa Anh Kiệt tái nhợt, hắn siết chặt nắm đấm, như thể không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, muốn xông tới liều mạng đánh Diệp Phong.

Nhưng suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn buông nắm đấm chấp nhận số phận, hắn cúi đầu, nói với âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Phong... Phong gia!"

"Cậu nói gì cơ? Giọng bé tí như đàn bà thế! Nói to lên, tôi không nghe rõ!" Diệp Phong lạnh lùng nói.

"Hừ!"

Một khắc sau, Hoa Anh Kiệt hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy nỗi căm hận, hắn chỉ cảm thấy sự tự tôn và tôn nghiêm mấy chục năm của mình đều bị Diệp Phong nghiền nát vào thời khắc này.

Nhưng tình thế mạnh hơn người, trong lúc bất đắc dĩ, dù sao cũng đã thua thảm hại, hắn hung hăng hét lớn:

"Phong gia! Hôm nay, Hoa Anh Kiệt tôi đã thua. Sau này khi nhìn thấy cậu ở trường, tôi sẽ đi đường vòng! Vẫn mong Phong đại nhân rộng lòng từ bi tha cho tôi”.

"Hừ... cút ra ngoài!"

Diệp Phong vừa dứt lời, Hoa Anh Kiệt đột nhiên xoay người, chạy nhanh ra ngoài như một con chó nhà có tang.

"Đợi đã!"

Tuy nhiên, hắn mới đi được vài bước, lại nghe thấy giọng nói của Diệp Phong sau lưng: "Sau khi ra ngoài đừng quên thanh toán hóa đơn, dù sao cậu cũng là người tổ chức bữa tiệc này, không được quỵt tiền đâu đấy!”

Nghe thấy ba chữ "người tổ chức", Hoa Anh Kiệt chỉ cảm thấy rằng đó là một sự châm chọc với hắn.

Hắn quay đầu lại, liếc nhìn Diệp Phong với ánh mắt vô cùng oán hận, trong đôi mắt hiện lên vẻ hung ác như rắn độc, không nói một lời cứ thế bước nhanh ra ngoài.