Chương 37: Người ấy sẽ giống như cầu vồng, gặp rồi mới biết có tồn tại.

Trong phòng tiệc ở câu lạc bộ Thanh Đằng, dưới ánh nhìn của mọi người, Diệp Phong do dự hôn lên đôi môi như cánh hoa của Sở Mai Dung.

Mặc dù đây không phải lần đầu hai người hôn nhau, nhưng mọi khi là trong biệt thự nhà họ Sở, nhưng bây giờ khí Huyền Âm trong cơ thể Sở Mai Dung đã bạo phát, cơ thể cô như băng tuyết nghìn năm, lạnh đến thấu xương.

Khi Diệp Phong và cô hôn nhau, cậu không hề có cảm giác hưởng thụ, chỉ cảm thấy môi sắp đông cứng rồi.

Nhưng lần này, khi chạm vào môi cô, Diệp Phong cảm giác như chạm vào cánh hoa hồng mềm mại, ẩm ướt, tỏa ra mùi hương của thiếu nữ, khiến cho người ta rung động, có ý nghĩ kỳ quái.

Đột nhiên bị Diệp Phong "tập kích", tròng mắt Sở Mai Dung co lại, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng loạn.

Cô thật sự không ngờ Diệp Phong lại to gan như vậy, đứng trước mặt mọi người làm chuyện này với cô!

Nếu như là lời người khác nói, Sở Mai Dung chỉ sợ bị lật mặt ngay tại chỗ, nhưng cô biết Diệp Phong không hề muốn xàm sỡ cô, mà chỉ muốn giúp cô áp chế khí Huyền Âm trong người.

Càng khiến Sở Mai Dung xấu hổ hơn là, lúc này hơi thở đàn ông trên người Diệp Phong, đang bao trùm lấy cô, nhưng cô lại không cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa trong miệng Diệp Phong truyền đến hơi thở nóng bừng dương cương, giống như ánh sáng mặt trời, vừa hay hóa giải cảm giác lạnh thấu xương trong cơ thể, khiến cho cô cảm nhận được sự thoải mái mà trước đây chưa từng có, cơ thể như hóa thành nước mùa xuân.

"A ư..."

Ánh mắt Sở Mai Dung quyến rũ, cổ họng cô phát ra mấy tiếng rêи ɾỉ, sau đó cô từ từ nhắm hai mắt lại, dường như quên mất mình đang ở câu lạc bộ, hoàn toàn mặc kệ cả trăm bạn học xung quanh, chỉ biết dựa vào bản năng, chiếc lưỡi nhỏ cử động, tham lam nuốt lấy.

Mà khuôn mặt xinh đẹp của cô đã sớm đỏ bừng lên rồi, thậm chí vệt đỏ dần lan xuống, cần cổ trắng nõn cũng hiện lên màu đỏ hồng như hoa đào, trông vô cùng xinh đẹp.

...

Ở bên kia, Diệp Phong vừa thấy đau, nhưng cũng vừa cảm thấy vui.

Vui đương nhiên là đúng rồi, có thể tiếp xúc thân mật với mỹ nhân tuyệt sắc như Sở Mai Dung chắc chắn là giấc mơ của tất cả anh chàng ở đây.

Nhưng bây giờ cậu không chìm đắm trong nụ hôn mà bình tĩnh lại, vận khí đan điền muốn dùng cách này giúp cô áp chế khí Huyền Âm trong cơ thể.

"Bao Nguyên Thủ Nhất, Cố Thủ Tâm Thần, Âm Dương Tương Kỳ, Luyện Thần Phản Hư..."

Lúc trước ông Ngụy truyền cho cậu câu khẩu quyết này, nó lại hiện lên trong đầu.

Ngay giây sau, Diệp Phong chỉ cảm thấy đan điền trong bụng mình ngưng tụ thành chân khí, giống như một bị lôi kéo bởi một nguồn sức mạnh vô hình, từ lửa của ngôi sao hóa thành ngọn lửa cháy hừng hực, đổ vào miệng của Sở Mai Dung.

Mà khí Huyền Âm tích tụ trong cơ thể Sở Mai Dung cũng điên cuồng chui ra khỏi cơ thể Diệp Phong.

Âm Dương hòa vào nhau, băng lửa hòa vào nhau!

Thời khắc này, hai người chỉ cảm thấy trong tôi có cậu, trong cậu có tôi, dường như hòa thành một, đạt đến cảnh giới huyền ảo giao hòa.

Không biết bao lâu trôi qua, khí Huyền Âm trong cơ thể Sở Mai Dung lại được chấn áp xuống.

Mà Diệp Phong phát hiện ra chân khí trong đan điền mình dường như khỏe hơn, như sắp chạm đến điểm giới hạn, chỉ cần tiến thêm một bước nữa là có thể phá bỏ được vách ngăn vô hình, tiến vào Luyện Khí tứ trọng.

Cho dù trong lòng chưa thỏa mãn, nhưng Diệp Phong vẫn khẽ đẩy Sở Mai Dung ra.

Tuy nhiên trong không trung chợt xuất hiện một sợi tơ bạc, nối giữa môi hai người.

...

"Hừ..."

Lúc này, Diệp Phong sẽ thở dài một hơi, từ tỉnh táo lại trạng thái ban nãy.

Cậu nhìn xung quanh một lượt, kết quả phát hiện ra tất cả mọi người ở đây đều bất động như bị điểm huyệt, há hốc miệng, ngây người như phỗng, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn hai người, hình như không ai dám tin tưởng ánh mắt của mình.

Cần phải biết, ban nãy hai người đứng giữa sàn nhảy, dưới ánh đèn lung linh trông vô cùng nổi bật.

Cảnh hai người hôn nhau thắm thiết khiến cho tất cả "khán giả" ở đây cảm thấy khϊếp sợ.

Bọn họ sao có thể ngờ được ở nơi thế này lại xuất hiện cảnh tượng kí©h thí©ɧ đến vậy!

Huống hồ nữ nhân vật chính lại là người tình trong mộng của tất cả anh chàng ở Tô Hành.

Sở Mai Dung.

Trong trường học, Sở Mai Dung vẫn luôn lạnh lùng, sắc mặt khi gặp bạn học nam chỉ có một, thậm chí có người còn hoài nghi cô là les!

Nhưng đến bây giờ bọn họ sao có thể ngờ được Sở Mai Dung luôn lạnh lùng lại có một mặt như này!

Mà nam chính lại chính Diệp Phong!

Theo như nhiều người thấy, mặc dù Diệp Phong có được câu lạc bộ Thanh Đằng, tổng tài sản đạt đến hai ba tỉ, nhưng trên thực tế chẳng qua chỉ là gặp may thôi chứ chẳng có bản lĩnh gì!

Với gia thế của Sở Mai Dung, chẳng cần phải nịnh nọt, lấy lòng Diệp Phong!

Cho nên bọn họ chỉ có thể đi đến một kết luận bi thương, đó là...

Sở Mai Dung và Diệp Phong là hai người yêu của nhau!

Nhưng như vậy thì càng làm người ta tức giận!

Sao chuyện tốt nào trên thế giới cũng bị tên khốn Diệp Phong chiếm vậy?

Không những cứu được ông trùm thế giới ngầm Chiến Thiên Qua, còn dành được trái tim hoa khôi trường Sở Mai Dung.

Lúc này mấy anh chàng ở nơi đây cuộn tròn nắm đấm, nghiến răng ken két, trợn mắt nhìn Diệp Phong, hận chỉ muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

Nếu như có thể dùng ánh mắt để gϊếŧ người, e rằng họ đã chém chết Diệp Phong rồi.

Mà bây giờ, Diệp Phong trong mắt mọi người, sắc mặt vẫn như thường, còn bá đạo kéo lấy cổ tay trắng ngần của Sở Mai Dung đi ra khỏi sàn nhảy.

Lúc này có mấy cô bạn của Sở Mai Dung chạy đến tức giận nói:

"Được nha Dung Dung, trộm yêu đương mà không nói cho bọn tớ biết, quá đáng quá nha!"

"Đúng vậy! Cậu chẳng phải từng bảo trước khi lên đại học sẽ không yêu đương sao? Sao lại lén hẹn hò sau lưng bọn tớ!"

"Ha ha... nhưng dù thế nào thì cũng chúc mừng hai cậu đã bước vào đại đội yêu sớm nhé! Có điều sợ rằng ngay cả thầy giáo cũng không ngờ, Dung Dung xếp hạng nhất mọi năm lại yêu sớm!"

...

Nghe thấy lời mọi người nói, mặt Sở Mai Dung càng đỏ hơn, ánh mắt rủ xuống, do không biết nên cầm vào đâu chỉ đành bất giác nắm lấy vạt váy.

Thật ra thì giữa cô và Diệp Phong, chỉ mới thực sự quen nhau chưa đến nửa tháng, thậm chí cũng chưa có tình cảm sâu đậm gì, nụ hôn ban nãy chỉ để chữa bệnh cho cô mà thôi.

Nhưng kỳ lạ là, lúc này Sở Mai Dung không muốn giải thích cho mọi người về mối quan hệ giữa cô và Diệp Phong, thậm chí còn cảm thấy bị hiểu nhầm là người yêu cũng không tồi.

Lúc này, người đứng bên lại hỏi: "Dung Dung, cậu rốt cuộc thích Diệp Phong sao? Cho dù cậu ta là ông chủ câu lạc bộ Thanh Đằng thì cũng không đủ để làm rung động trái tim cậu chứ?"

"Cái gì?"

Sở Mai Dung nghe thấy vậy liền sững sờ, sau đó nghi ngờ nói: "Diệp Phong... là ông chủ của câu lạc bộ?"

Giọng điệu của cô tràn ngập sự kinh ngạc, dường như cô hoàn toàn không biết chuyện này vậy.

Nếu như những cô gái khác tỏ ra kinh ngạc như vậy, có lẽ sẽ bị coi là "trà xanh" cố tình ra vẻ ngây thơ, nhưng mọi người rất hiểu Sở Mai Dung, đương nhiên biết cô không phải loại người này.

Tuy nhiên ngay giây sau mọi người nghĩ đến một chuyện.

Nếu Sở Mai Dung không biết Diệp Phong là ông chủ câu lạc bộ Thanh Đằng, vậy chẳng phải là...

Trong đầu Sở Mai Dung, Diệp Phong vẫn chỉ là một học sinh bình thường!

Cho dù thân phận của Diệp Phong cao hay thấp, là kẻ nghèo hèn hay là cậu ấm nhà giàu, Sở Mai Dung vẫn thích cậu, không hề liên quan đến vật chất, chỉ là đơn thuần yêu cậu mà thôi!

Lúc này, ánh mắt mọi người lóe lên vẻ kỳ lạ.

Không ngờ tình tiết chỉ có trong chuyện cổ tích lại xảy ra trong hiện thực.

Lúc này có người nghi ngờ hỏi Diệp Phong:

"Ha ha... Diệp Phong, Mai Dung không những là hoa khôi của trường ta hơn nữa còn có gia cảnh phi phàm, cậu có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy, chúng tôi thực sự ngưỡng mộ cậu! Có điều... cậu rốt cuộc thích Mai Dung ở điểm nào vậy?

Câu hỏi này trông có vẻ bình thường, nhưng hàm chứa ẩn ý trong đó.

Cho dù là tướng mạo hay gia thế, Sở Mai Dung đều vô cùng hoàn hảo!

Nhưng cho dù Diệp Phong trả lời điểm nào thì đều trông như cậu háo sắc hoặc tham tiền nhà Sở Mai Dung, vô hình trung gây ấn tượng xấu cho Sở Mai Dung.

Ai ngờ Diệp Phong nghe thấy vậy, trầm ngâm hồi lâu, sau đó quay người nhìn Sở Mai Dung, mỉm cười nói:

"Con người mỗi người một vẻ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy. Nhưng đến một lúc nào đó bạn sẽ tìm ra được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Đến lúc đó, bạn sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người đó nữa."