Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cực Phẩm Thục Nữ

Chương 1

Chương Tiếp »
Mùa hè, Đài Bắc sau buổi trưa, bởi vì lúc trước vừa có một trận mưa rào khiến cho không khí khó được trở nên mát mẻ. Hai bên đường cây cối xanh tươi, rất nhiều giọt nước mưa đang từ trên lá cây rơi xuống, thấm ướt hai bên đường đi, cũng khiến cho người đi làm sau khi ăn cơm trưa trở về được hưởng thụ một trận mưa nhỏ.

Phương Khoản Khoản ôm chặt túi đồ trong lòng, ra sức chạy thật nhanh. Cô mặc quần áo màu xám ảm đạm, không thu hút chút nào, tóc đen mềm mại bị búi thành kiểu tóc cũ kỹ nhất, trên chân lại là đôi giày đen cứng ngắc, trong tay còn cầm nửa miếng bánh mì Pháp, một bên chạy, một bên đem bánh lung tung nhét vào trong miệng.

“Không kịp rồi, không kịp rồi!” Cô khó khăn ăn cứng rắn như da trâu bánh, còn phân tâm thấp giọng lẩm bẩm.

Phương Khoản Khoản chật vật nhảy qua một cái vũng nước, liên tục hướng “Thái Vĩ tập đoàn” tổng công ty đi tới.

Giờ này, trên đường đã còn rất ít người, đã là người đi làm ở Thái Vĩ tập đoàn, không ai có can đảm không tuân thủ thời gian làm việc. Cái kia ông chủ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng vẫn luôn kiên trì châm ngôn “thời gian là vàng bạc”, không đúng giờ đi làm cũng tương đương lãng phí công ty tài nguyên. Vì thế, dù có là cán bộ cao cấp đi chăng nữa, nếu không tuân thủ thời gian đi làm, tuyệt đối sẽ bị đá khỏi công ty. Mà Phương Khoản Khoản vào làm mới được hai tháng đã đứng đầu sổ đen những người có nguy cơ bị sa thải, hôm nay nếu lại đến muộn, cô nhất định sẽ phải về nhà chờ trợ cấp thất nghiệp rồi.

Đều là lỗi của Thục Nhã! Nếu không phải Thục Nhã kiên trì muốn cùng cô ăn cơm trưa, thuận tiện đi mua sắm, cô cũng không bởi vì mua đồ mà kéo dài thời gian đến tận bây giờ.

Phương Khoản Khoản ôm trong lòng túi giấy, một lần nữa vì chính mình không đủ tự chủ mà thở dài, ngắn ngủn mấy chục phút, thế nhưng tiêu hết cả nửa tháng tiền lương, cô đem tất cả tiền đều tiêu cũng chỉ vì mấy mòn đồ này.

Bởi vì chạy quá mau, túi xách thình lình bị vướng vào kính chiếu hậu của một chiếc xe hơi, toàn bộ thân mình cô thoáng chốc không tự chủ được ngã về phía trước, mà trong tay túi giấy thì bay ra ngoài như mọc thêm cánh, thẳng tắp hướng một người nam nhân bay đi.

Người đàn ông kia mới từ trên xe bước xuống, màu đen tây trang làm cho hắn càng thêm cao lớn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía Thái Vĩ tập đoàn tổng công ty, trầm tư thoáng nheo lại. Còn chưa kịp phản ứng, túi xách đã muốn hướng hắn bay tới, ở hắn trước mắt buông ra, bên trong gì đó đập vào mặt hắn, dừng lại trên khuôn mặt ngạo nghễ của hắn vài giây sau đó đều rơi xuống đất.

Khoản Khoản phát ra tiếng rêи ɾỉ khốn quẫn, hai tay che mặt, quả thực không dám nhìn người kia biểu tình. Cô rất muốn tìm ngay một cái hố mà chui xuống, trước mắt trường hợp thật sự quá mức xấu hổ. Hơn mười cái đủ mọi màu sắc nội y từ trong túi rơi xuống, có thứ rơi xuống mặt, còn có thứ mắc lại trên người đàn ông kia.

Người đàn ông nheo lại hai mắt, không thể tin nhăn mày, thong thả đưa tay lên trên đầu cầm lấy một cái màu phấn hồng áσ ɭóŧ, lợi hại con ngươi đen nhìn chằm chằm vào thứ đang cầm trên tay sau đó quay đầu nhìn về phía Phương Khoản Khoản đang chết đứng bên cạnh.

“Đây là của cô?” Hắn ngăm đen ngón tay nắm khối vải kia, trông rất không phù hợp.

Khoản Khoản mặt đỏ bừng, cố lấy dũng khí đi ra phía trước, muốn nhặt lại những thứ từ trong túi rơi ra. Tay cô có điểm run run, phải kiễng cao mũi chân mới có thể với tới vài cái nội y đang mắc trên vai người đàn ông, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực.

“Đúng vậy.” Cô kiên trì thừa nhận, đau lòng nhìn

Hắn nheo lại lợi hại đôi mắt nhìn chằm chằm cô, trong lòng thầm đoán thân phận của cô.

“Cô là nhân viên của Thái Vĩ?” Hắn hỏi, cầm trong tay món đồ đưa tới trước mắt cô.

Điều không tin nổi ở đây không phải ở chỗ hắn không biết cô, mà là cô thế nhưng lại không phát hiện ra thân phận của hắn? Hắn có chút nghi ngờ đây chỉ là thủ đoạn mới nhất để tới gần hắn, chính là cách cô dùng để thu hút sự chú ý của hắn mà thôi.

Nhưng là, có người đàn bà nào muốn cho đàn ông chú ý lại biến thành bộ dạng này? Cô nhìn trông giống như là một cái hàng ế.

Phương Khoản Khoản gật đầu, vội vàng đem đống đồ lót lung tung nhét vào trong túi. Hai người ngón tay trong nháy mắt tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương, mà chiếc áo còn lưu lại độ ấm của hắn, nhất thời, một cảm giác kỳ lạ nào đó xảy ra khiến cho hai gò má cô đỏ bừng.

“Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi đang vội, nếu lần sau ở nhà ăn công ty gặp anh, tôi sẽ mời anh dùng cơm để xin lỗi.” Cô vội vàng nói, sau đó thực yếu đuối nghĩ muốn chạy trốn.

Khi Phương Khoản Khoản xoay người đang muốn hướng của lớn chạy đi, thình lình cổ tay của cô lại bị hắn cầm lấy, nam tính độ ấm theo cổ tay truyền đến, khiến cô sợ tới mức thiếu chút nữa sẽ thét lên.

“Đợi chút.” Hắn lên tiếng ngăn cô lại, tầm mắt dừng lại trên hai gò má nở nang của cô, có chút kinh ngạc khi thấy đôi mắt trong suốt kia.

Cô giống như thật sự không biết hắn, điều này làm cho hắn ngoài ý muốn cảm thấy rất hứng thú.

Khoản Khoản ngơ ngác nhìn hắn, theo tay hắn chỉ, nhìn về phía trước ngực hắn. Móc của một chiếc áσ ɭóŧ màu xanh nhạt đang mắc vào cúc áo khoác của hắn theo gió đong đưa như đang cười nhạo cô.

“Tôi nghĩ cô còn quên cái này.” Giọng nói của hắn trầm thấp mang theo áp lực tiếng cười.

Cô ảo não rêи ɾỉ, vươn tay gỡ chiếc áo kia, hai tay vì khẩn trương mà run run, cô gần như đứng hẳn vào trong lòng hắn. Cô có thể ngửi được mùi nước hoa dễ ngửi trên người hắn. Nhưng mà, hai tay càng run càng không gỡ được chiếc áo kia ra.

Nếu không phải cái này áσ ɭóŧ là cô phải cố lắm mới mua được, nhất định cô sẽ bỏ nó, xoay người chạy trối chết. Nhưng là, đây chính là cái màu đẹp nhất, cô phải đặc biệt đặt hàng ba tuần mới mua được.

Hắn thấy được bên miệng nàng còn dính vụn bánh, âm thầm đoán khi nếm thử sẽ có mùi vị như thế nào. Ánh mắt của hắn dùng lại nhìn đôi môi hồng xinh đẹp kia, bụng dưới rồi đột nhiên cảm thấy một trận khó chịu, hắn không hiểu tại sao chính mình lại có phản ứng với một người cũ kĩ như thế?

Theo góc độ nào đến, cô ăn mặc hoàn toàn không ph ù hợp.

U ám quần áo bao lấy nở nang thân hình, so với tiêu chuẩn hình thể càng đầy đặn vài phần che lấp hết những đường cong trên cơ thể cô, chỉ có thể theo trước ngực mơ hồ nhìn thấy một chút “những thứ cần có”. Cũ kỹ búi tóc, cùng với dọa lui đàn ông kính đen, đủ để cho tất cả đàn ông chạy mất dép.

Chính là, đôi mắt trong suốt cùng với hồng nhuận môi lại làm cho hắn không rời được tầm mắt.

Hắn bắt đầu hoài nghi chính mình vì công tác quá độ, mà có chút bụng đói ăn quàng. Tầm mắt di động trên người cô, đoán khi nào cô sẽ mặc những thứ mê người này? Những thứ khiến đàn ông huyết mạch sôi sục này nhìn qua giống như cùng cô gái cũ kỹ trước mắt chẳng có quan hệ gì với nhau.

Khoản Khoản đương nhiên có thể nhận thấy ánh mắt hắn giống như có lửa khiến cho nàng khẩn trương mà không biết làm sao. Nàng hai tay vẫn cố gắng gỡ chiếc áo, rốt cục không thể nhịn được ra sức giật xuống “phựt” một tiếng. Đang vui sướиɠ vì có thể gỡ được chiếc áo ra thì tầm mắt dừng lại trên áo khoác của người đàn ông kia, nhất thời cô thiếu chút nữa bởi vì suy sụp mà khóc toáng lên.

Nội y thì gỡ được rồi nhưng là bởi vì của cô giật mạnh cái kia chất liệu tốt lắm, nhìn qua đã biết là đắt tiền bị cô g ật đứt hai cái nút áo.

“Ôi, tôi thật có lỗi.” Môi cô run run, muốn bù lại sai lầm.

“Trong công ty tôi có kim chỉ, anh đưa áo cho tôi, tôi có thể giúp anh đính lại.” Nàng nhiệt tình nói.

Người đàn ông thong thả cười khẽ, lộ ra một cái khó được mỉm cười.

“Tôi hoài nghi nếu là cầm quần áo đưa cho cô, chờ tôi nhìn đến nó lần nữa có khi nó đã thành đống vải rách rồi .” Hắn lắc đầu, không hề để ý tới cô, bước nhanh hướng “Thái Vĩ” đại môn đi đến.

Khoản Khoản đỏ bừng mặt, bởi vì hắn trêu chọc mà có chút giận dữ, lại không thể nói gì. Cô chỉ có thể nắm chặt trong tay đủ mọi màu sắc nội y, hoang mang đoán thân phận người đàn ông này.

“Cô ta chạy đi đâu rồi?” Tiếng quản lý thét chói tai làm cho mọi người ngừng trong tay công việc.

Hói đầu quản lí ra sức lau mồ hôi hột trên trán, càng không ngừng tìm kiếm trong văn phòng hỗn độn. Trong không gian nhỏ chật ních hồ sơ, còn có phần lớn hồ sơ chưa được sắp xếp, quả thực sẽ khiến người ta phát điên, nghi ngờ nơi này không phải Thái Vĩ văn phòng mà là một gian bán hàng tạp hoá.

Vài người quản lí đang bận việc bù đầu rối tai, cố gắng tìm kiếm hợp đồng với đối tác người Anh.

Quản lí lần thứ n tự trách bản thân, hắn làm sao có thể đem hợp đồng quan trọng như vậy giao cho Phương Khoản Khoản?

Nhưng là cũng không thể trách hắn a, ai bảo Phương Khoản Khoản bộ dạng giống như bà cô già chưa chồng, hắn còn tưởng rằng người như vậy làm việc sẽ rất cẩn thận, có thể chuyên tâm cho công việc. Nào biết cô lại lợi dụng đυ.c nước béo cò, gặp chuyện khẩn cấp lại không nhìn thấy mặt.

“Quản lí!” Khoản Khoản vung lên thẻ từ, vội vàng chạy vào văn phòng.

“Cô! Cô lại đến muộn! Tôi từ tuần trước đã nhắc cô, hôm nay có đối tác người Anh sẽ tới ký hợp đồng, vậy mà người giữ hợp đồng đến bây giờ mới xuất hiện? Cô có biết hay không người ta đợi cô gần hai tiếng rồi ?” Quản lí tức giận đến suýt chảy máu não, tay chỉ vào Phương Khoản Khoản vẫn đang run không ngừng.

Bình thường nếu là một chút lỗi nhỏ, mọi người trong công ty sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua, nhưng là hôm nay lại không giống với bình thường. Tổng giám đốc vừa từ Mỹ về nước, vài vị cán bộ cao cấp nghe đồn giống thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi đều đã xuất hiện, toàn bộ tổng công ty viên chức như lâm đại địch, chỉ có Phương Khoản Khoản còn không biết chết sống thoải mái tới muộn.

“Quản lí, tôi không phải cố ý, tôi đã muốn thực cố gắng ở chạy, chính là ở trước cửa công ty xảy ra việc ngoài ý muốn.”

Nàng giải thích, cuống quýt rút từ trong cặp ra một tập văn kiện nhàu nát như mớ rau khô. Trong khi vô tình, mấy chiếc nội y từ trong túi rơi ra. Nam đồng nghiệp đều biết ý nhìn đi chỗ khác.

Khoản Khoản đổ hấp một hơi, dùng chân vụиɠ ŧяộʍ đem chúng đá vào dưới gầm bàn.

“Không cần giải thích!” Quản lí tức giận đến sắp phát điên, giữ chặt cổ tay cô kéo về hướng phòng tiếp khách quý tầng trên.

“Chính cô phải tự mình giao hợp đồng cho tổng giám đốc, sau đó đứng ở bên cạnh ngoan ngoãn dâng trà đưa nước, tuyệt đối không được mở miệng cho tôi!”. Ông ta tức giận đem cô trở thành người phục vụ, trong lòng cũng quyết định sau khi đối tác người Anh trở về nhất định sẽ bắt cô nghỉ việc.

Bước vào chuyên dụng thang máy, Phương Khoản Khoản bất an nhìn trộm quản lí sắc mặt, thuận tiện nhìn gương trong thang máy thoáng sửa sang lại, thở dài. Hôm nay đại khái không phải ngày may mắn của cô.

“Ở trong này chờ cho tôi!” Quản lí ra mệnh nói, để cô chờ ở phòng nghỉ, sau đó chính mình trước cầm hợp đồng đi vào, trấn an đã muốn chờ không kiên nhẫn đối tác cùng tổng giám đốc của bọn họ.

Trong phòng nghỉ còn có một cái trên dưới bảy tuổi cô bé, khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo rất hợp với mái tóc xoăn dài. Trên người cô mặc quần áo thoải mái nhìn trông rất giống cô búp bê, đáng yêu vô cùng.

Nhưng là cặp kia xinh đẹp đôi mắt lại có thật sâu tức giận, cánh tay nho nhỏ ôm chặt một quyển sách có bìa cứng rất nặng.

Lúc này, cô bé đang tức gi ận cầm quyển sách đập vào mặt bàn khiến nó bị không ít vết cắt sâu.

“Này cháu, sách là dùng để đọc chứ không phải dùng để đập bàn như vậy.” Khoản Khoản tò mò đi đến bên người cô bé, mang theo tươi cười nói. Nhà cô có mở một nhà trẻ nên việc nói chuyện với trẻ con đối cô là không khó.

Chính là, cô bé kia không thèm để ý tới cô, ngạo nghễ nâng lên cằm, dùng xinh đẹp ánh mắt nhìn cô kiêu ngạo nói:

“Đây là sách của tôi, muốn xử lý như thế nào là việc của tôi, liên quan gì tới cô.”

Đường Tâm tức giận trừng mắt nhìn người đàn bà không biết điều trước mặt. Vì ngày hôm qua cô lại đuổi đi một người gia sư nữa, ba ba biết đến việc này phẫn nộ nhốt cô trong phòng nghỉ tự kiểm điểm. Đây là người gia sư thứ năm bị cô đuổi đi trong năm nay, nhưng trong lòng lại chẳng có nửa điểm áy náy. Những người này đều giả bộ nói là muốn tới để dạy cô nhưng trên thực tế lại đem mục tiêu đặt trên người ba ba. Bọn họ trước mặt ba ba thì ra vẻ hiền thục, sau lưng lại đang âm thầm tính kế muốn trở thành Thái Vĩ phu nhân tổng giám đốc, mỗi đêm sau khi đem nàng dỗ ngủ, liền đi câu dẫn ba ba.

Giống một người tối hôm kia, còn mặc trong suốt áo ngủ vào thư phòng. Cô chẳng qua là lặng lẽ đem chó săn lớn bỏ vào phòng, làm cho con chó cắn quần áo cô ta thành rẻ rách mà thôi. Cô chán ghét những người đàn bà này, họ đều là người xấu, mi ệng nói sẽ chăm sóc cho cô nhưng trong lòng lại đem cô thành đá cản chân bọn họ đến gần ba ba. Mà ba ba lại không biết nỗi khổ tâm của cô, không nghe cô giải thích đem tất cả tội lỗi đổ trên đầu cô.

Đường Tâm càng dùng sức đem gáy sách đập vào cạnh bàn, muốn đem bìa sách xé

rách.

Nhưng mà Phương Khoản Khoản không phải dễ dàng bị dọa lui, trên mặt tươi cười tuy rằng ảm đạm một chút, nhưng không có biến mất.

“Cô bé, không có người dạy cháu nói chuyện lễ phép sao?” Khoản Khoản rất kinh ngạc trước cách ăn nói của cô bé.

“Lễ phép? Với người như cô thì cần gì phải lễ phép? Hơn n ữa bọn họ cũng không dạy tôi lễ phép, bọn họ chỉ biết dạy tôi cách quyến rũ đàn ông thôi.” Đường Tâm cố ý giả bộ nói thô lỗ, học điệu bộ của mấy chú bạn bố. Đường gia tính xấu ở nàng trong cơ thể lên men, nàng bởi vì bị trách cứ mà phẫn nộ.

Khoản Khoản khϊếp sợ trừng lớn ánh mắt, một tay vuốt ngực, không thể tin nhìn trước mắt thập phần đáng yêu cô bé, nói chuyện lại giống như bà cụ non.

“Ta thật muốn trông thấy phụ huynh của cháu, xem họ giạy cháu như thế nào.”

“Gặp cha mẹ tôi? Cô cũng muốn leo vào giường ông ấy sao? Có lẽ các người có thể ở trên giường mà thảo luận vấn đề có liên quan ”giáo dục“. Tiêu chuẩn của ba rất cao thế nào cũng sẽ chán ghét loại người vừa béo vừa xấu như cô.” Đường Tâm khinh thường nói, đem Phương Khoản Khoản xem thành một người không biết điều.

Sau gọng kính đen, ánh mắt nheo lại, trong suốt con ngươi dần dần ngưng tụ lửa giận, người nhà họ Phương đối với giáo dục trẻ con có khác hẳn với người bình thường tâm huyết, làm sao có thể chịu được sự vô lễ như vậy của Đường Tâm? Cô không phải phẫn nộ vì Đường Tâm đối vẻ ngoài của cô mà tức giận trước thái độ vô lễ của Đường Tâm.

Khoản Khoản thong thả đến gần vài bước, liên tục hít sâu, muốn kiềm chế trong lòng xúc động.

Cô nắm chặt hai tay, miễn cưỡng mỉm cười, không ngừng nhắc nhở bản thân, giờ phút này đang ở công ty, cô bé con này có thể là con của vị cán bộ cao cấp nào đó, vì bát cơm suy nghĩ, c ô nhất định phải bình tĩnh.

“Tr ẻ con không thể nói như vậy.” Khoản Khoản khóe miệng cứng ngắc.

Đường Tâm hừ một tiếng, căn bản không đem Khoản Khoản để vào mắt. Sau đó, giống như đang khıêυ khí©h cô bé cười lạnh vài tiếng, mở bìa sách đã bị xé rách ra, xinh đẹp ánh mắt nhìn thẳng Phương Khoản Khoản, sau đó cố ý lấy thong thả động tác, bắt đầu xé những trang sách.

Trang giấy bị xé rách thanh âm vang vọng phòng nghỉ, tinh xảo trang sách bị xé thành mảnh nhỏ, rơi trên mặt thảm.

Như là nghe thấy trong đầu có thanh âm nào đó đột nhiên nổ mạnh, Khoản Khoản tưởng chừng có thể cảm giác được lý trí như sợi dây thừng đột nhiên đứt phựt một cái.

Cô bị chọc giận không thể tự kiềm chế, tiến lên phía trước, đem vẻ mặt kinh ngạc Đường Tâm đặt lên đầu gối, bắt đầu không khách khí đánh vào mông cô bé con.

Đường Tâm kêu. Cô bé không ngờ có người lại giám đối xử với mình như vậy?

“Buông! Đồ đàn bà xấu, cô muốn chết hay sao? Cô không biết tôi là ai sao?” Cô bé kinh hoảng kêu, càng không ngừng giãy dụa, mông vẫn đang bị phát, xinh đẹp trong mắt chứa đầy nước mắt.

“Cho dù cháu có là con của ông Trời, hôm nay cô cũng sẽ đánh, trẻ con chưa ngoan có thể dùng ngôn ngữ giáo dục nhưng trẻ con hư nhất định phải dùng phương pháp này để dạy.” Khoản Khoản ra sức đánh vài cái, thở hồng hộc ngăn chặn cô bé đang không ngừng giãy dụa.

Đường Tâm từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ bị ai đánh mắng, làm sao chịu được sự dạy dỗ nghiêm khắc như vậy? Cô bé đã quen được người khác chiều chuộng, cho dù là làm sai, người khác cũng phải cười cho qua, cô chưa gặp qua người nào giống Khoản Khoản – người đã tức giận vì sự thô lỗ vô lễ của cô, để ý đến lời nói việc làm của cô.

Giống như là… thật lòng quan tâm cô chứ không phải đem mục tiêu đặt trên người ba ba.

Trong lòng như có cảm giác kỳ lạ nào đó xuất hiện, nhưng là trên mông đau đớn thật sự rất kịch liệt, Đường Tâm thật sự không có cách nào nghĩ nhiều.

Nàng phát ra tiếng tru như gϊếŧ heo, ở trên đùi Phương Khoản Khoản giãy dụa.

“Cháu chẳng những không có lễ phép, lại không biết yêu quý sách vở, cháu không biết có rất nhiều bạn nhỏ ham học hỏi mà không có sách để đọc sao? Tại sao cháu lại không biết quý trọng sách kia chứ?”

Khoản Khoản ngưng tụ lửa giận không có cách nào dễ dàng tiêu diệt, làm lửa giận bùng phát rất dễ khiến cô đánh mất lí trí.

Cửa phòng khách quý bị mở ra, mọi người ngơ ngác đứng trước cửa, nh ìn th ấy một người phụ nữ đang tức giận và một cô bé con đang thét chói tai không ngớt.

Phương Khoản Khoản có chút kinh ngạc, không ngờ cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Tay cô dừng lại giữa không trung, xấu hổ nhìn một đám đàn ông đang trợn mắt, há hốc mồm trước mắt.

Quản lí nhìn thấy Phương Khoản Khoản đang đánh người là ai, đột nhiên hai mắt nhắm lại, không chịu nổi trong lòng khϊếp sợ mà ngất đi.

Trước khi ngất đi, hình như ông nhìn thấy tiền nghỉ hưu đang dần dần biến mất khỏi túi, ông ta rất hối hận cực vì lúc trước đã nhận Phương Khoản Khoản vào công ty, ông không nghĩ tới cô dám “động thủ trên đầu thái tuế”, chọc phải người tuyệt đối không thể trêu chọc.

Đường Tâm nhìn thấy cứu tinh đến, đột nhiên vặn vẹo mông nhỏ, bằng nhanh nhất tốc độ thoát đi Phương Khoản Khoản đầu gối, rốt cuộc chịu được không được lên tiếng khóc lớn, nhanh chóng chạy về phía ba ba.

“Ba, người đàn bà xấu kia, cô ta… cô ta … cô ta đánh con.”

Nàng khóc nấc lên, nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn.

Người đàn ông kia cũng không tự mình đi an ủi con gái, tầm mắt lợi hại dừng ở trên người Phương Khoản Khoản, sau khi nhận ra nàng, đôi mắt bỗng nheo lại.

Phương Khoản Khoản hơi sửng sốt, bởi vì nhớ tới tình huống xấu hổ ban nãy mà đỏ mặt. Thì ra cha của cô bé lại chính là người cô gặp trước cửa tập đoàn Thái Vĩ. Nhìn phần đông quản lí đang đứng xung quanh anh ta, Phương Khoản Khoản đoán thân phận anh ta khả năng không thấp.

“Cô vì sao đánh con bé?” Anh ta hỏi, giọng điệu bình thản nhưng lại ẩn dấu không khí nguy hiểm. Anh ta cũng không tức giận, ngược lại có chút kinh ngạc vì người phụ nữ nhân này dám đánh con hắn.

Con gái hắn thông minh hơn hẳn những đứa trẻ bình thường cùng tuổi, sự thông minh chẳng những dùng ở học ở trường mà càng được phát huy hơn khi con bé đùa giỡn người khác, mà vì ngại cho thân phận của hắn, mọi người bị trêu trọc bình thường đều giận mà không dám nói gì. Cũng chính vì thế khiến cho Đường Tâm ngày càng kiêu ngạo, dường như không ai có thể trị được nó. Mà hắn cũng đang bởi cũng vì việc dạy dỗ con gái mà đau đầu không thôi.

“Hành vi của cô bé rất vô lễ.” Phương Khoản Khoản đáp lại, cầm lấy quyển sách lúc trước vừa bị Dường Tâm xé rách.

“Anh lẽ ra phải dạy nàng cô bé quý sách vở. Mặt khác cô bé cũng không lễ phép, không thể giống như là đứa trẻ hư, miệng đầy lời thô tục.”

“Con bé sẽ không nói lời tục.”

“Ở trước mặt anh có lẽ cô bé sẽ không dám nói nhưng là ở trước mặt tôi cô bé nói vô cùng trôi chảy, cứ y như bà cụ non vậy.”

Khoản Khoản quyết tâm không khẩn trương, bắt buộc đem lực chú ý đặt ở vấn đề giáo dục cô bé.

Chỉ có nàng biết chính mình trong lòng bàn tay đang đổ mồ hôi. Không biết vì sao, vừa thấy đến hắn cô liền cảm thấy như có cảm xúc kì lạ nào đó làm cho cô không tự giác khẩn trương lên. Cô không thể nhìn thẳng vào đôi mắt kia, lại mẫn cảm cảm nhận được tầm mắt của người đó đang tinh tế nhìn cô, không bỏ qua bất kì chi tiết nào.

Người đàn ông chau mày, lợi hại tầm mắt nhìn về phía con gái.

Đường Tâm chột dạ, ánh mắt tránh đi nhưng biểu hiện vẫn như đang chịu ủy khuất to lớn, cố gắng khóc.“Ba, ba không cần tin tưởng lời nói của người đàn bà xấu xa này.” Giọng nói của cô bé mỏng manh, sợ hãi ba ba sẽ nghe theo lời gièm pha của Phương Khoản Khoản.

Hắn mặt nhăn càng sâu.“Xem ra cô ta nói đúng, lễ phép của con cần phải xem lại.” Hắn cũng biết con bé hay bắt nạt người khác, tuy rằng mới bảy tuổi nhưng đã thông minh biết được ai là người không nên trọc, dùng thân phận đại tiểu thư ức hϊếp khác.

“Có lẽ anh nên nói chuyện với giáo viên của cô bé một chút, có thể cải thiện được thái độ của cô bé, trẻ nhỏ giai đoạn này rất dễ dạy.” Khoản Khoản đang đưa ra lời khuyên, đột nhiên thấy một vị quản lí đang ra sức nháy mắt, hình như đang cố gắng nói gì đó.

Nàng quan tâm nghiêng đầu, định mở miệng hỏi đối phương có phải hay không cơ mặt bị rút gân.

Nhưng là, người đàn ông lại lần nữa mở miệng, lực chú ý của cô liền bị hấp dẫn. Người đàn ông này trời sinh giống như tiêu điểm, từ nhỏ chính là người mục tiêu để người khác chú ý.

Đó là một loại khí phách, một loại khí phách vương giả làm cho người ta không thể dời tầm mắt, chỉ có thể nhìn theo từng cử chỉ của anh ta, tự nguyện nghe lời anh ta.

“Con bé không đến trường mà chỉ mời gia sư, hơn nữa tất cả bọn họ không ai dạy được nó.” Hắn từng bước tiến lên, không chút để ý bỏ ra hai cánh tay nhỏ bé đang ôm đùi mình.

“Như vậy có lẽ anh nên thường xuyên quan tâm cô bé hơn nữa, hành động và lời nói của phụ huynh có ảnh hưởng rất lớn đối với đứa nhỏ.” Khoản Khoản nhớ đến phương châm giáo dục ở nhà trẻ, cho ý kiến một cách khách quan.

“Không cần cô lắm miệng.” Đường Tâm kinh hoảng nói. Cô thích ba ba nhưng là cũng có chút sợ ông ấy, cùng ông ấy ở chung thì làm sao cô tập chung cho được.

“Đường Tâm.” Hắn thản nhiên gọi, cúi đầu nhìn con gái liếc mắt một cái, cuối cùng cũng biết con gái lễ phép có bao nhiêu không ổn.

Hắn quay đầu, tiếp tục nhìn Phương Khoản Khoản. Không biết như thế nào, hắn đối cô cảm giác rất tốt, nhìn đến cô lần nữa thì lý trí như bị đóng băng lâu nay đang tan dần, một cảm giác vui sướиɠ chậm rãi trào ra.

Khi đang nhìn Phương Khoản Khoản, một ý niệm trong đầu ở trong đầu hắn đột nhiên hình thành, hắn thong thả lộ ra mỉm cười.“Cô có đồng ý thay tôi làm công việc gian khổ này sao?” Hắn đưa ra lời mời.

Tất cả mọi người trong phòng, sau khi nghe xong lời đề nghị này đều hít vào một hơi. Mà vẫn ngồi chồm hỗm ở trên thảm Đường Tâm còn mở lớn miệng, mặt tái nhợt nhìn lên ba ba, lòng của cô bé đang ở vực sâu tuyệt vọng, cô bé biết một khi ba ba quyết định thì không gì có thể sửa đổi.

Đây là cái gì số đen đủi? Cô bé vừa mới thoát khỏi một người gia sư, lập tức lại tới một người, mà người phụ nữ quê mùa trước mặt này chẳng những không có giống người bình thường đối với cô nói gì nghe nấy, ngược lại còn dám động thủ đánh cô. Nếu để cho Phương Khoản Khoản trở thành gia sư mới, cái mông nhỏ của mình chẳng phải sẽ bị nở hoa.

Khoản Khoản cũng bị làm cho sợ hãi, thật không ngờ đột nhiên bản thân bị mời. Vẻ mặt của cô có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng nặn ra một cái gọi là nụ cười.

“Thực thật có lỗi tôi phải từ chối đề nghị của ông, tôi vẫn còn đang làm việc, mà lệnh thiên kim đại khái lúc nào cũng cần tới gia sư. Hơn nữa trong nội quy làm việc của tập đoàn Thái Vĩ rõ ràng có quy định, nhân viên là tuyệt đối không thể kiêm chức.” Cô lau trên trán mồ hôi lạnh, không biết chính mình đến tột cùng là gặp phiền toái gì.

Người đàn ông kia mỉm cười, kia tươi cười có vài phần ngạo mạn, cũng có vài phần nguy hiểm, đủ để cho những người khác run rẩy.

“Vậy rất đơn giản, cô bị sa thải rồi. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ trở thành gia sư của con gái tôi.” Hắn bá đạo nói, không tha phản đối. Như là quyết định một việc bé nhỏ không đáng kể, cao lớn thân hình xoay người bước đi, hướng ra ngoài phòng nghỉ.

Khoản Khoản đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là vô cùng tức giận. Nàng chưa từng gặp qua người nào bá đạo như thế. Cứ thế dễ dàng muốn cô nghỉ việc? Quả nhiên cha nào con nấy, đều không biết nói lí lẽ.

“Đợi một chút, ông không thể làm như vậy, ông không có tư cách khai trừ tôi.” Nàng nói to, xúc động đi lên cầm lấy cánh tay hắn.“Tôi thật vất vả mới tìm được công việc này, tuy rằng làm được không phải thực thuận tay, nhưng là tuyệt đối có thể chậm rãi thích ứng, ông không có tư cách sa thải của tôi.” Cô đối với những người khác phóng cầu cứu ánh mắt, lại nhìn đến biểu tình bất lực của mọi người.

Bước đi của hắn tạm dừng lại nhìn cô, giống như đang đi chọn hàng cao cấp mà cô chỉ là một con côn trùng đang quấy rối hắn.

“Phương tiểu thư, tin tưởng tôi, trong công ty này, người có tư cách khai trừ cô nhất là tôi.” Tay hắn thong thả dừng ở của nàng cằm, nhẹ nhàng nâng lên sau đó buông ra, một chút lạnh lùng tươi cười hiện lên khóe miệng hắn.

“Đối với một người vào công ty đã hai tháng, thế nhưng còn không nhận ra giám đốc của mình thì còn ở lại công ty làm gì?” Nói xong, hắn không hề lưu lại, đi nhanh rời đi phòng nghỉ, mà phía sau một nhóm quản lí cũng kinh sợ theo hắn đi ra ngoài.

Khoản Khoản suy yếu ngồi trên mặt thảm, khϊếp sợ trừng mắt nhìn cửa phòng đã đóng. Lời hắn nói trước khi đi vẫn đang không ngừng quanh quẩn trong đầu, cô sợ hãi nghĩ, mồ hôi lạnh chảy ra so với Đường Tâm nước mắt còn nhanh.

Hắn chạm vào cô, lưu lại độ ấm trên da cô, nhắc nhở cô cảm giác lần trước hắn chạm vào.

Nàng rốt cục nhận ra gương mặt nghiêm túc mà tràn ngập khí phách kia. Ban đầu chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy hắn trên tạp chí, cho nên khi gặp nhau, ánh m ắt kém cỏi của cô liền không nhận ra hắn. Cô hối hận rêи ɾỉ, đem khuôn mặt chôn vào hai bàn tay.

Hắn chính là “Thái Vĩ tập đoàn” tổng giám đốc Đường Bá Vũ, người trong ngắn ngủn vài năm thời liền nắm giữ tập đoàn khổng lồ truyền kỳ nhân vật. Trong truyền thuyết, hắn có kinh người buôn bán ý nghĩ, còn có ma quỷ vận khí, ở thương tr ường mọi việc đều thuận lợi, ở địa bàn của hắn lời nói của hắn chẳng khác nào là thánh chỉ, không ai có thể cãi lời.

“Trời ơi, tôi lại ở trước mặt anh ta làm ra việc này!” Hai má đỏ nàng đỏ bừng, tưởng chừng muốn chạy ra khỏi Thái Vĩ, cô không còn mặt mũi để đối mặt hắn.

Nhưng là nàng cô không có lá gan tránh đi, không biết vì sao, nàng mơ hồ biết bất luận kẻ nào đều không thể thoát đi Đường Bá Vũ tầm mắt, mà hắn đã muốn “khâm điểm” cô trở thành gia sư của con gái hắn, cô căn bản cũng không có biện pháp cự tuyệt.

Đường Tâm vẫn khóc, cô bé một bên khóc một bên cắn răng, ánh mắt xinh đẹp nhìn trằm trằm Phương Khoản Khoản, trong lòng trung quyết định phải d ạy cho Phương Khoản Khoản một bài học. Cô đã đuổi đi rất nhiều gia sư, mà người đàn bà này xem ra vừa quê mùa vừa không thông minh, tin tưởng không lâu sau sẽ đuổi được cô ta đi.

Nhưng mà cô bé không ngờ tới, tuy rằng Phương Khoản Khoản xác thực không thông minh lắm. Nhưng là, người phụ nữ không thông minh bình thường đều có một cái đặc điểm – thì đó chính là vô cùng ngoan cố.Mọi việc diễn ra giống như trong phim vậy, vớ vẩn mà không đúng thật.

Phương Khoản Khoản thở hồng hộc đem hành lí kéo đến góc phòng, sau đó mệt mỏi ngồi trên mặt thảm, một bên chậm rãi mở ra hành lí, một bên mở to hai mắt nhìn nhìn quanh bốn phía.

Đây là phòng quản gia đưa cho cô, tuy chỉ là phòng dành cho gia sư nhưng sự xa hoa của nơi này cũng khiến người ta phải líu lưỡi. Trước nay cô đều sống trong điều kiện bình thường, cô chưa từng nghĩ tới thế giới này có những người giàu sang đến vậy.

Biệt thự của Đường Bá Vũ nằm ở ngoại ô, hắn mua toàn bộ đỉnh núi, ở nơi non xanh nước biếc này xây dựng hoàng cung của riêng mình, chỉ có một số ít vài người cao cấp cán bộ có thể tiến vào nơi này, nhìn thấy “Thái Vĩ tập đoàn” trung tâm, người bên ngoài chỉ có thể ở dưới chân núi nhìn lên, phỏng đoán sự xa hoa của nó.

Cô bị đưa vào nơi này, ngơ ngác đi theo vị quản gia mặt lạnh vào sửa sang lại phòng. Vị quản gia chừng năm mươi tuổi đối với cách ăn mặc của nàng lịch sự không thể hiện ra kỳ dị biểu tình, nhưng trong ánh mắt lại toát ra hoang mang, khó có thể hiểu chủ nhân vì sao lại thuê một người phụ nữ cổ hủ như vậy.

Trong phòng lớn bày biện nội thất sang trọng, thảm mềm trải trên sàn nhà, chiếc bàn theo phong cách phương Tây có để hoa tươi, chiếc giường bốn trụ xa hoa được phủ bởi loại tơ lụa thượng hạng nhìn rất thoải mái.

“Người này rốt cuộc là có tiền đến tình trạng nào?” Nàng lầm bầm lầu bầu, bắt đầu đem hành lý quần áo đưa vào tủ đựng đồ. Cái tủ đồ kia to bằng gần cả nửa căn phòng, bên trong có chứa đầy các số đo quần áo của phụ nữ, mỗi một thứ đều là chưa bóc tem hàng hiệu.

Không biết vì sao, nhìn thấy những bộ quần áo này, Phương Khoản Khoản trong lòng còn có tức giận, cô gạt ra lấy một khoảng không gian hẹp đem quần áo của mình cất vào tủ, cũng không thèm liếc nhìn đống quần áo đắt tiền kia lấy một cái.

Cô không phải không thích quần áo đẹp, nhưng chỉ cần nghĩ tới những thứ này có thể là do bạn gái trước đây của anh ta để lại, trong lòng cô liền cảm thấy không thoải mái.

“Cô thật sự giám đến đây.” Tiếng nói rõ ràng mang theo địch ý vang lên, Đường Tâm ôm một quyển từ điển rất nặng, ngạo nghễ giống như tiểu công chúa, tao nhã đi vào phòng, ngồi ở trên ghế sô pha.

“Cô không có lựa chọn nào khác. Ba cháu đã đuổi việc cô ở Thái Vĩ, nếu cô không nghe theo hắn trở thành gia sự của cháu, cô nhất định phải về nhà chờ nhận tiền trợ cấp thất nghiệp rồi.” Khoản Khoản duỗi người, bắt đầu sửa sang quần áo mang đến cùng với quần áo trên người.

“Đừng có ra vẻ bất đắc dĩ như vậy, ai chẳng biết đây chính là mưu kế của cô. Cô cùng những người phụ nữ khác muốn cau dẫn ba ba chẳng có gì khác nhau, bất quá thủ đoạn so với bọn họ khác một chút, hiểu được dùng quỷ kế để khiến người ta chú ý. Liền ngay cả ở phòng nghỉ đánh tôi, đại khái đều là do cô sắp xếp từ trước.” Đường Tâm hừ một tiếng, miệng nói lời chanh chua, ánh mắt lại tò mò nhìn một cái nội y trong tay Phương Khoản Khoản. Khó có thể tưởng tượng, bề ngoài ăn mặc quê mùa như vậy, nhưng lại có nội y gợi cảm đến vậy, những thứ quần áo nhiều màu sắc đẹp đẽ này khiến người ta khó có thể thờ ơ.

Khoản Khoản đối với sự lên án của cô bé chỉ cười mà không đáp, tiếp tục sửa sang lại quần áo. Cô đã từng gặp những đứa trẻ còn khó bảo hơn Đường Tâm nhiều, các cô bé đó đều vì cô đơn hoặc khát vọng được chú ý mà dùng vẻ ngoài gai góc để bảo vệ nội tâm yếu ớt của mình. Rốt cục, Đường Tâm nhẫn nại dùng hết, cô bé lặng lẽ buông trong tay quyển từ điển, tiến lên cầm lấy một chiếc áo nhỏ, bàng tay nhỏ bé lướt qua tơ lụa, trong lòng kinh ngạc lại có chút hâm mộ. Cô bé thừa dịp Phương Khoản Khoản không chú ý, cầm một chiếc áo nhỏ thử lên người.

“Thích không?” Khoản Khoản cười hỏi, trong mắt tràn đầy sự thấu hiểu.

Đường Tâm hoảng sợ, hờn dỗi đem chiếc áo bỏ lại.

“Tôi mới không thích những thứ quần áo bại lộ như vậy, với lại tôi cũng không có khả năng mặc những thứ này.” Cô bé nhìn thẳng vào những đường cong tuyệt đẹp trên người Phương Khoản Khoản.

Mặc dù lớn tiếng mắng Phương Khoản Khoản vừa béo vừa xấu, thật ra những lời này là trái lương tâm, dáng người giấu sau những thứ quần áo khó coi này lại đẹp đến nỗi làm cho người ta kinh ngạc. Tuy rằng không phải là loại hình mĩ nữ như hiện nay, nhưng là dáng người kia xem đến lại vô cùng mê người. Chính là tất cả đều bị che dấu, giống như ngay cả bản thân Khoản Khoản cũng không biết mình kỳ thật rất xinh đẹp.

Khoản Khoản mỉm cười, đem quần áo cất vào trong tủ.

“Vài năm cháu sẽ trở thành thiếu nữ, tới lúc đó cháu sẽ trưởng thành mà!”

Cô cúi gập thắt lưng sửa sang lại quần áo, đột nhiên có một bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực, cô hoảng sợ vội vàng né tránh.

“Sẽ trở nên giống như cô sao? Tôi thật sự cũng sẽ như vậy sao?” Đường Tâm có chút lo lắng hỏi.

“Bé gái đến một thời kì nhất định sẽ lớn lên.” Khoản Khoản bởi vì lúc trước bị tập kích, cho nên dùng hai tay che chở ngực.

Cô chưa bao giờ bị nhân chạm qua, không dự đoán được người đầu tiên chạm vào ngực mình lại là một cô tiểu quỷ.

“Của tôi cũng sẽ như vậy sao?” Đường Tâm cúi đầu nhìn xem chính mình bằng phẳng ngực.

“Đương nhiên rồi, người bình thường đều là như vậy.” Khoản Khoản nhìn thấy điều cô bé đang lo lắng, nhịn không được sờ sờ cô bé tóc mềm.

“Thời kì trưởng thành thực kỳ diệu, trong một khoảng thời gian ngắn, bé gái sẽ giống như có phép thuật từ đứa nhỏ chuyển biến thành cô gái.”

“Nhưng tôi không bình thường, từ nhỏ tôi đã bị người ta nói là đặc biệt.” Đường Tâm cắn cắn môi, ngày thường quật cường cao ngạo khuôn mặt khó được toát ra yếu ớt.

Cô bé bởi vì có chỉ số thông minh cao kinh người mà khiến người ta chú ý, nhưng ánh mắt những người đó nhìn cô đều giống như thấy quái vật vậy.

Tính cách cô bé cao ngạo, phần lớn là di truyền từ cha mình, ngoài ra còn để bảo vệ nội tâm yếu ớt của mình

“Không cần lo lắng, cho dù cháu có thông minh đặc biệt cũng vẫn sẽ bình thường lớn lên.” Khoản Khoản ngồi cúi người, nhìn cô bé cam đoan.

Đường Tâm đột nhiên đẩy ra tay cô, đem quyển từ điển ôm vào trong lòng, vẻ mặt yếu ớt lúc trước đã biến mất, cô bé lại một lần nữa võ trang chính mình.

“Ai lo lắng? Tôi mới không cần lo lắng, tôi chỉ muốn nói cho cô, tôi là đặc biệt, mà người đàn bà chỉ có ngực không có đầu óc như cô không có tư cách làm gia sư của tôi!” Đường Tâm khắc nghiệt nói, nhìn chằm chằm Phương Khoản Khoản. Bởi vì lúc trước biểu lộ yếu ớt ra ngoài, cô bé vào lúc này trở nên càng thêm sắc bén.

Khoản Khoản thở dài một hơi.“Từ vừa béo vừa xấu, biến thành có ngực không có đầu óc, đánh giá về cô xem ra được đề cao một chút, ít nhất cháu còn khẳng định cô có ngực.” Cô tự nhủ nói, từ đầu đã sớm biết, đến dạy dỗ Đường Tâm là một cái cố hết sức không lấy lòng công tác.Đường Tâm tức giận nhíu mày. Cô bé vội vã muốn đem Phương Khoản Khoản đuổi đi, muốn cho đối phương biết khó mà lui. Cô bé chưa bao gặp qua người gia sư nào như vậy, không giống những người khác chỉ hỏi thăm về ba ba, ngược lại còn cười giải thích cho cô một chút những điều ít thấy trong sách vở.

Quá độ bén nhọn, kỳ thật là muốn che dấu tính ỷ lại sắp nảy sinh, cô bé không muốn ỷ lại bất luận kẻ nào, rất sợ sự ỷ lại này sẽ mang đến thương tổn cho chính mình.

Cô quyết định phải dùng hết biện pháp đem Phương Khoản Khoản đuổi ra khỏi Đường gia.

“Cô cái gì đều không dạy được tôi. Chỉ số thông minh của tôi ít nhất là gấp đôi của cô, tôi biết nói ba thứ tiếng, còn có thể đủ cùng chuyên nghiệp giáo sư thảo luận một chút, tôi thậm chí còn có thể đưa ra đề nghị có lợi đối với công ty của ba ba, cô còn kém hơn so với một ngón tay út của tôi.” Cô kiêu ngạo nói ra những lời có thể dọa lui không ít người gia sư trước đây.

Khoản Khoản chính là thoáng nhíu mày.

“Những thứ khác không nói, nhưng lễ phép của cháu thật sự cần cải tiến, cô nghĩ ba cháu tìm tới cô chính là vì thái độ của cháu thật sự không tốt.” Cô cũng không đơn giản như vậy đã bị đả bại.

Đường Tâm tức giận dậm chân, một bên mở ra cửa phòng một bên la hét:“Tôi không cần bất luận kẻ nào dạy tôi, tôi có thể chính mình học tốt lắm!” Nàng mở ra cửa chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng cửa vừa mở ra, quản gia ngay từ đầu đang nghe lén phanh một tiếng, ngã xuống đất.

“Tiểu thư, có thể uống ngọ trà.” Tóc hoa râm quản gia tao nhã đứng lên, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, vỗ vỗ tr n người bụi bặm.

Khoản Khoản không dám tin nhìn quản gia, khó mà tin được có người vẫn dán tại trên cửa nghe lén. Lần đầu tiên nhìn thấy quản gia, đối phương trên mặt hoàn toàn không có biểu tình, cô còn tưởng rằng quản gia là người nghiêm túc, thật không ngờ đối phương lại có ham mê nghe lén chuyện của người khác?

Đường Tâm sửng sốt một chút, vẻ tức giận trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có rút đi, cô bé trừng mắt nhìn quản gia liếc mắt một cái sau, ôm từ điển đi vào hành lang gấp khúc. Cô bé trong lòng quyết định, nhất định phải cho Phương Khoản Khoản một bài học, cái miệng nhỏ nhắn có một chút cười lạnh, nhất định phải làm người đàn bà không biết điều kia biết, Đường gia gia sư cũng không phải là chuyện dễ.

Quản gia ngoài mặt kính cẩn nghiêng người. Sau đó đi theo Đường Tâm ra khỏi phòng, trước khi đóng cửa lại, trong mắt ông hiện lên sự hứng thú rõ ràng. Vắng vẻ đã lâu Đường gia sắp sửa phát sinh chuyện rất thú vị. Quản gia quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ tự mình lau từng cánh cửa một, để nắm bắt toàn bộ quá trình sự việc tiến triển.

Trở thành gia sư của Đường Tâm, đối với bất kì ai đều giống như việc khảo nghiệm lòng tự trọng một cách nghiêm khắc nhất.

Cô bé không chỉ thông minh hơn người mà còn rất kiêu ngạo. Phương Khoản Khoản lúc trước tuy rằng tin tưởng bản thân có thể sửa chữa lễ phép cho cô bé, nhưng trong trương trình học nghiêm khắc của Đường Tâm, cô chỉ có thể ngồi ở một bên, nhìn Đường Tâm không ngừng tiếp thu những kiến thức khó hiểu này. Chính cô không tự giác được lại ngủ mất.

“Cho dù nghe không hiểu. Cô cũng nên giả vờ bận rộn một chút, miễn cho người khác nói cô làm gia sư ở Đường gia chỉ biết lĩnh lương mà chẳng được tích sự gì.” Đường Tâm theo máy tính ngẩng đầu lên, đối với Phương Khoản Khoản lạnh lùng cười.“Tôi khát nước, cô đi mang trà đến cho tôi.”

Cô bé mệnh lệnh nói.

Khoản Khoản nhún vai. Đi thong thả ra khỏi thư phòng, ở trước cửa lại suýt nữa đυ.ng phải vị quản gia đang làm bộ lau cửa, trên thực tế lại là đang nghe lén.“Mạc tiên sinh.” Cô kinh hô một tiếng.

Quản gia lại lần nữa ngã xuống đất, nhưng động tác vẫn không thay đổi tao nhã, ông thong dong đứng dậy.“Chén trà và lá trà đều đặt ở phòng bếp, Phương tiểu thư có thể nhờ gia nhân giúp”. Ông trả lời, cung kính cúi đầu xuống.

Cô kinh ngạc trừng lớn ánh mắt, nghe lén bị bắt quả tang như thế nào lại có thể bình thản đến vậy, cô cũng không có biện pháp để giận ông, chỉ có thể theo lời ông đi tới phòng bếp.

Khi Đường Tâm xem cô trở thành người hầu sai bảo cũng không thể chọc giận Phương Khoản Khoản, trong ánh mắt xinh đẹp hiện lên sự xảo trá, một cái quỷ kế rất nhanh hình thành. Cô bé đặt máy tính xuống chạy theo phía sau Phương Khoản Khoản, đến trước phòng bếp, mang hộp cà phê tốt nhất trong nhà ra.

“Cháu không phải nói muốn uống trà sao?” Khoản Khoản nhướng mày nhìn cô bé. Mấy ngày nay, cô đã dần quen với việc cô bé này. Cũng không biết là cô thần kinh rất thô, hay là lòng dạ rộng, bất luận cô bé như thế nào chọc tức mình cô đều không để ý.

Cô vốn sẽ không cho rằng mình thích hợp làm gia sư, cùng trẻ con ở nhà trẻ chơi đùa là sở trường của cô, nhưng để dạy một cô bé vừa thông minh vừa nghịch ngợm này thật khó. Mấy ngày nay, cô đối với sự thông minh của Đường Tâm rất kinh ngạc, trong lòng cô hiểu, giống như những gì Đường Tâm đã nói, bản thân cô căn bản chẳng thể dạy được cho cô bé thứ gì.

“Tôi đổi ý rồi.” Đường Tâm ngạo nghễ trả lời. Cô đuổi đi người hầu trong nhà bếp, bắt đầu tự mình pha cà phê. Sau một lúc lâu, mùi cà phê thơm ngát tràn ngập trong phòng bếp.

“Trẻ con không nên uống cà phê, không tốt cho sức khoẻ.” Khoản Khoản nói, muốn đi lên giúp cô bé pha cà phê, lo lắng Đường Tâm một cái không chú ý sẽ bị cà phê nóng làm bỏng. Phòng bếp rất lớn, khoảng cách giữa hai người thật sự rất xa, cô chỉ có thể nhìn thấy Đường Tâm đang hì hục làm gì đó sau máy pha cà phê.

Đường Tâm vung tay, ngăn cô đi tới.

“Đây không phải cho cháu, là cho ba ba, còn cho cả mấy chú khác nữa.” Ánh mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ xảo trá, cô quyết định phải khiến cho Phương Khoản Khoản xấu mặt, làm cho cô ta mất mặt mà rời đi.

Hôm nay là ngày mấy người cán bộ cao cấp tới chỗ ba ba họp, nếu làm cho Phương Khoản Khoản bị mất mặt, làm cho ba ba trong cơn tức giận mà đem cô ta đuổi đi, vậy chẳng phải sẽ rất hoàn mĩ hay sao.

Khoản Khoản trên mặt lộ ra mỉm cười, cảm động vì sự hiếu thuận của Đường Tâm, bản thân cô bé vốn là thiên kim tiểu thư được chiều chuộng từ nhỏ lại có thể vì cha mình tự tay pha cà phê.

“Ba cháu uống cà phê cháu pha nhất định sẽ thật cao hứng.” Nàng vui vẻ nói, thấy động tác đổ cà phê của cô bé tạm dừng một chút.

“Không, ông ấy sẽ tức giận giống như thú dữ vậy.” Đường Tâm nhỏ giọng nói, sau đó đem một số thứ thay thế đường cùng sữa, bỏ vào trong cốc. Màu đen chất lỏng giấu đầy bí mật mang theo một thứ hương vị rất phức tạp.

Nghĩ đến vẻ mặt ba ba cùng với mấy chú kia khi uống cà phê, Đường Tâm suýt nữa không thể kiềm chế biểu tình trên mặt.

Cô bé phải dùng hết sức mới có thể duy trì vẻ mặt bình thường, trên thực tế trong lòng đang cười trộm tới đau cả bụng.

“Ba ba nếu biết cháu chưa đọc sách xong lại chạy tới pha cà phê, nhất định sẽ tức giận. Cô giúp cháu đem cà phê bưng vào đi, đừng nói là cháu pha, được không?” Cô bé trái lương tâm giả vờ cầu xin, lấy ánh mắt cực kì vô tội nhìn Phương Khoản Khoản.

Đây là tuyệt chiêu của Đường Tâm, không có mấy người có thể cự tuyệt ánh mắt cầu xin của cô bé. Tuy rằng ba ba miễn dịch, nhưng là mấy chú kia đều là bại tướng bởi chiêu này.

Mà lấy Phương Khoản Khoản đơn giản, căn bản sẽ không thể tưởng được trên đời sẽ có đứa nhỏ giảo hoạt như vậy. Vừa nhìn thấy Đường Tâm vẻ mặt cầu xin, cô liền mềm lòng, tự nhiên sẽ tin lời cô bé.

“Ông ta hẳn là rất vui vì việc cháu làm, mà không phải vì thế mà trách mắng cháu không chú ý học tập.” Khoản Khoản ôn nhu nói, tiến lên cầm lấy cái khay nặng trong tay cô bé.

Đường Tâm cúi đầu, giả vờ như đang rất khổ sở, thực ra là đang cố nến để không bật cười.

“Ba ba không quan tâm đến điều đó, ông ấy chỉ quan tâm việc học của cháu.” Cô giả vờ khóc nức nở vài tiếng, tay nhỏ bé đem Phương Khoản Khoản hướng ngoài cửa đẩy đi.

“Xin cô mang cà phê này đến cho ba cháu, cà phê để lâu sẽ nguội mất.” Nếu Phương Khoản Khoản không đi ra ngoài ngay, cô nhất định sẽ không nhịn được cười mà lộ ra dấu vết mất.

Khoản Khoản gật đầu, trong lòng tràn ngập tình yêu thương đối với cô bé, cô cầm chiếc khay đi về phía thư phòng.

Đợi cho Phương Khoản Khoản vừa đi ra, Đường Tâm lập tức ngẩng đầu lên.“Quản gia!” Cô bé gọi, thanh âm vội vàng.

Quản gia lập tức từ trước cửa đi ra, xem ra ông ta hẳn là đã ngồi xổm ở đó từ lâu.“Tiểu thư.” Ông tất cung tất kính cúi đầu.

Đường Tâm trên mặt xuất hiện tươi cười, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.

“Muốn nhìn trò hay, ông nên tới cửa phòng ba ba, tôi cam đoan, ông tuyệt đối có thể nghe thấy vị gia sư hiện tại bị đuổi ra khỏi Đường gia như thế nào.”

“Tiểu thư, không cần quá tự tin như vậy.” Quản gia cung kính nói móc.

“Ông dám không tin tôi?”

“Không dám.” Quản gia không muốn cùng Đường Tâm tiếp tục tranh cãi, bước nhanh về phía thư phòng của ông chủ.

Ông ta cũng không tưởng bỏ qua một hồi trò hay.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng mọi người đều dừng lại, nhướng mày ngạc nhiên.

“Gian phòng này của cậu không phải cấm không cho người tới làm phiền khi chúng ta họp sao? Chẳng lẽ lại có người không sợ bị đuổi ra khỏi Đường gia?”

Đỗ Phong Thần ngồi trên sô pha cười khẽ, ngũ quan tuấn lãng nhìn có vẻ nhàn hạ nói.

Đường Bá Vũ nhíu mày, trong lòng mơ hồ đoán được người gõ cửa là ai, chỉ có người mới đến, mới có thể không biết sống chết đánh gãy hội nghị đang được tiến hành. Mà khi Phương Khoản Khoản cẩn thận mang chiếc khay vào đã chứng minh điều hắn đoán là đúng.

“Xin lỗi, tôi mang cà phê tới.” Khoản Khoản nói, có chút kinh ngạc thấy trong phòng lớn như vậy, ngoại trừ Đường Bá Vũ, còn có vài người đàn ông cao lớn. Cô tiến về phía trước vài bước, bởi vì không quen đi trên thảm mà bị vấp, mấy cốc cà phê trên khay suýt rơi ra ngoài. Trong nháy mắt, hai người đàn ông gần cô nhất, lấy tốc độ quỷ dị tới đỡ cô, miễn đi một vụ tai nạn. Vẻ mặt Lôi Đình nghiêm túc đỡ được cái khay, động tác chuẩn xác đem khay cà phê đặt lên bàn, bốn cốc cà phê không tràn ra ngoài một chút nào.

Nhìn như học giả tao nhã Thương Trất Phong đỡ lấy Khoản Khoản sắp ngã xuống, sau khi đỡ được cô, nhanh chóng thu hồi tay.

“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Thương Trất Phong lễ phép hỏi.

Khoản Khoản khốn quẫn gật đầu, tự mình đứng lên. Tầm mắt cô hướng trong phòng ngắm một vòng, trong lòng thầm kinh ngạc. Trước mắt mấy người này đều là trong truyền thuyết thần long thấy đầu không thấy đuôi cán bộ cao cấp.

Tổng tài “Thái Vĩ tập đoàn” Đường Bá Vũ có thể trong thời gian vài năm ngắn ngủi trở thành bá chủ trên thương trường, trừ bỏ bản thân hắn xuất sắc hơn người, cũng không thể không nhắc tới công lao của vài vị cán bộ cao cấp này. Quỷ dị là, không giống với những tập đoàn khác, mấy vị cán bộ cao cấp này cũng không làm việc tại tập đoàn mà chỉ những khi thật sự cần thiết mới xuất hiện, đem lại sự trợ giúp hiệu quả cho Đường Bá Vũ.

Cô có nghe qua những lời đồn đãi này, là thuộc hạ của Đường Bá Vũ, có người là cảnh sát quốc tế, có người là xã hôi đen, còn có người trong tay nắm giữ hơn mười loại bằng sáng chế khoa học kỹ thuật. Đây đều là những hậu thuẫn rất có lợi.

Nhưng có điều cô chưa từng nghĩ đến mình có thể được gặp những nhân vật truyền kì này.

“Tôi đã nói là không cho bất kì ai quấy rầy kia mà.” Đường Bá Vũ trong tiếng nói tràn ngập uy quyền, làm cho người ta không khỏi sợ hãi.

“Tôi chỉ là đưa cà phê đến.” Cô lơ đễnh nói, đi lên trước mang cà phê đặt lên bàn trước mặt mọi người.

Trên sô pha Đỗ Phong Thần ngả ngớn huýt sáo. “Tiểu thư thật can đảm, xin hỏi ngươi vừa ăn tim hùm gan báo sao? Dám cùng Đường tổng tài nói như vậy.” Hắn tiếp nhận Phương Khoản Khoản trong tay cà phê, ánh mắt lại ở trên người nàng lưu luyến, dễ dàng nhìn ra dưới đống quần áo cổ hủ kia thật ra che dấu những đường cong mê người. Người đàn bà này quả thật là một viên ngọc thô chưa được tạo hình.

Tay hắn giống như vô tình đặt ở mu bàn tay của cô, Khoản Khoản vội vàng lui về sau,

cà phê trong chén mạo hiểm loạng choạng. Vì sợ bị phỏng, Đỗ Phong Thần không có lựa chọn nào khác chỉ có thể buông tha cho cơ hội sỗ sàng, vội vàng tiếp nhận chén cà phê kia.

“Rốt cuộc là ai ăn tim hùm gan báo?” Lôi Đình trào phúng nói, cao lớn thân hình không tiếng động tiếp cận, bưng lên một ly cà phê, lần nữa trở lại phía trước cửa sổ.

“Ta xem hắn đói quá hoá liều, ngay cả đồ ăn của người khác cũng muốn lấy, cũng không sợ vận mệnh lưu đày.” Thương Trất Phong tao nhã có lễ nói, thật ra lại sắc bén nhất.

Đỗ Phong Thần nhún nhún vai, nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm ông chủ. Hắn đương nhiên cũng biết, phụ nữ dám dùng loại thái độ này nói chuyện với Đường Bá Vũ, nhất định ở trước mắt ông chủ phải có địa vị nhất định. Nhưng xem ông chủ vẻ mặt bình tĩnh, lại không có ngăn cản, hắn đoán rằng chính mình có lẽ còn có một ít cơ hội.

Khoản Khoản trừng lớn ánh mắt, cảm thấy hứng thú nghe bọn họ đối thoại. Cô vẫn nghĩ đến cán bộ cao cấp hẳn là đều giống Đường Bá Vũ, nghiêm túc cùng lạnh lùng, thậm chí là kiêu ngạo, nhưng trước mắt mấy người đàn ông này lại thân thiện hơn rất nhiều.

“Lập tức đi ra ngoài, trong khi hội nghị tiến hành không được tiếp cận nơi này. Cô là người ta mời đến làm gia sư cho Đường Tâm, chỉ cần chú ý dạy bảo con bé là được, không cần làm mấy việc bưng trà đưa nước này.” Đường Bá Vũ lặng im nhìn Phương Khoản Khoản.

Hắn bởi vì nguyên nhân nào đó mà cảm thấy tức giận, khó có thể rõ ràng là vì của nàng xâm nhập hay vì thuộc hạ của mình đối của cô hứng thú.

Cô vẫn như cũ ăn mặc cổ hủ, màu xám quần áo chẳng thích hợp với nàng chút nào, làm dáng người của nàng có vẻ mập mạp, kính đen cũng che mất khí chất của nàng. Hắn nhớ tới ngày đó khi cô cố gắng gỡ chiếc áσ ɭóŧ ra khỏi áo khoác của hắn, hai gò má đỏ bừng giống như những cánh hoa hồng kiều diễm. Đường Bá Vũ lợi hại ánh mắt nhìn xuống thân thể của nàng, không nhịn được suy đoán, cô hôm nay có mặc chiếc áo màu xanh kia không.

Phương Khoản Khoản không phát hiện ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn mình. Cô quá chú ý đem cà phê đặt lên trên bàn, hai tròng mắt bởi vì thất bại mà ảm đạm.

“Đường tổng tài, tôi nghĩ ông thuê tôi là một sai lầm rất lớn, lệnh thiên kim quá mức vĩ đại, tôi không có gì có thể dạy cô bé.” Cô có chút ủ rũ nói. Những lời đường Tâm nói trước kia đều không phải chỉ là những lời nói khi tức giận.

“Tôi hậu đậu, ngay cả đại học đều vất vả lắm mới tốt ngiệp được, nói không chừng đúng như lời Đường Tâm, ngay cả một ngón tay của cô bé cũng không bằng.” Cô thừa nhận, tầm mắt bị khối trặn giấy bằng ngọc đen trên bàn hấp dẫn. Khối ngọc đen có hình con báo cùng khí chất của chủ nhân nó có vài phần tương tự.

“Ta đương nhiên biết cô kém xa so với con bé.” Đường Bá Vũ không lưu tình chút nào nói. Nhưng khi nhìn thấy cô vì thất bại mà trùng xuống, trong lòng hắn kỳ dị tràn ngập một chút đau đớn, ác cảm tội lỗi đã lâu không thấy giờ này lại hiện lên.

Đường Bá Vũ quả thực không thể tin cảm giác của chính mình. Nhiều năm qua hắn bị thương giới gọi là “Ác quỷ”, những người đó thậm chí đoán hắn coi việc thu mua công ty của người khác như việc ăn sáng, trong lòng đã sớm không có nửa phần thương hại, như thế nào còn có thể có mặc cảm tội lỗi? Ch
Chương Tiếp »