Chương 8: Tôi thực sự muốn bỏ trốn cùng anh ấy

"Được! Muốn tôi đầu tư đúng không? Hôm nay chúng ta nói tới chuyện đầu tư luôn đi!" Tưởng Chấn Lôi nói.

Trong mắt Lâm Quân Dao hiện lên một tia hy vọng: "Tốt, cuối cùng anh Tưởng cũng chịu nói chuyện chính rồi!"

"Tuy nhiên tôi có một yêu cầu." Tưởng Chấn Lôi đưa lưỡi liếʍ bờ môi, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Lâm Quân Dao, dâʍ đãиɠ nói:

"Cô phải đến câu lạc bộ Hoa Sênh với tôi, tôi sẽ bàn chuyện đầu tư với cô ở đóI"

Ánh mắt của Tưởng Chấn Lôi khiến Lâm Quân Dao vô cùng không thoải mái, cô cảm thấy hơi nguy hiểm: "Tại sao lại phải vào trong đó nói chuyện?"

Tưởng Chấn Lôi châm một điếu xì gà, nhả ra một làn khói nói: "Cuộc làm ăn lớn như vậy, địa điểm đàm phán đương nhiên cũng phải long trọng một ít, chỗ của cô không thích hợp!"

"Muốn nói thì nói ở đây đi, tôi sẽ không đi câu lạc bộ gì đó mà anh nói đâu!" Lâm Quân Dao từ chối.

"Ha ha!" Tưởng Chấn Lôi cười lạnh lùng, đứng dậy đi tới trước bàn Lâm Quân Dao, nhìn từ trên xuống dưới: 'Lâm Quân Dao, chẳng lẽ cô còn chưa nhìn rõ tình hình sao? Bây giờ là nhà họ Lâm các cô đang xin tôi đầu tư chứ không phải tôi xin côi"

"Vậy nên nếu muốn tôi đầu tư thì trước giữa trưa đến câu lạc bộ Hoa Sênh tìm tôi, tôi chờ cô!"

Sau đó hắn hung hăng nhìn Diệp Thanh Dương một cái, quay người dẫn theo vệ sĩ rời khỏi.

"Răng rắc!"

Khuôn mặt Lâm Quân Dao tức giận, lập tức bóp gãy cây bút máy trong tay.

Ý đồ xấu xa của Tưởng Chấn Lôi rõ rành rành ra đó, cô đương nhiên hiểu rõ ý đồ của đối phương.

Nhưng trải qua chuyện nghỉ qua đêm, nhà họ Lâm cũng gần như trên bờ vực sụp đổ. Nếu như lúc này không nắm lấy cọng cỏ cứu mạng này chỉ sợ nhà họ Lâm sẽ hoàn toàn bị diệt.

Lâm Quân Dao cụt hứng ngã ngồi trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập thống khổ, bất lực.

Cô đột nhiên cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, lớn đến mức khiến cô không thở nổi.

"Tổng giám đốc Lâm, cô uống cốc nước đi!" Dư Lan nói.

"Hai người đi ra ngoài chờ tôi trước, cho tôi năm phút đồng hồ!"

Sắc mặt Lâm Quân Dao trắng bệch, tóc lộn xôn, trên dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy sự mệt mỏi.

Dư Lan chưa bao giờ thấy vẻ áp lực và bất lực như vậy trên người Lâm Quân Dao, cô ấy mang theo mấy phần lo lắng,

rời khỏi văn phòng cùng với Diệp Thanh Dương.

Một giây sau, Lâm Quân Dao nằm sấp trên bàn làm việc, nước mắt tuôn như suối.

Các khớp ngón tay của cô siết chặt đến mức trắng bệch, đập mạnh xuống mặt bàn, hàm răng trắng ngàn nghiến chặt.

Bên trái là vận mệnh của cả toàn gia tộc, bên phải là hạnh phúc của bản thân cô.

Người đàn ông trong lòng cô, tại sao lúc này anh lại không ở đây, nếu anh ở đây thì dù cho có làm tội nhân muôn đời của nhà họ Lâm cũng muốn bỏ trốn cùng anh, ở bên anh tới chân trời góc bể.

Lâm Quân Dao lệ rơi đầy mặt, khóc lớn lên!

Năm phút sau.

'Ầm"

Cửa ban công mở rộng, Lâm Quân Dao bước ra, vẻ mặt bình tĩnh, không hề bận tâm, sớm đã khôi phục lại khí thế của nữ vương băng sơn.

"Chị Lan, giúp tôi nói với lái xe, tôi muốn đi tới câu lạc bộ Hoa Sênh."

"Tổng giám đốc Lâm, Tưởng Chấn Lôi không có ý tốt..." "Tôi biết rõ, mang thêm cho tôi bốn vệ sĩ nữa!"

"Được!"

Lâm Quân Dao đi rồi, Diệp Thanh Dương hỏi Dư Lan: "Chị Lan, vị trí cụ thể của cái câu lạc bộ Hoa Sênh gì đó kia ở đâu vậy?"

"Cậu hỏi cái này làm gì?" Dư Lan khó hiểu nói.

"Không có gì, chị cứ nói cho tôi biết nó ở đâu là được!" Diệp Thanh Dương nói.

Dư Lan tra xét vị trí cụ thể trên điện thoại di động một lượt, đưa cho Diệp Thanh Dương xem: "Ừ, chính là nơi này đây!"

"Gửi địa chỉ qua điện thoại cho tôi với, cảm ơn chị!" Diệp Thanh Dương mỉm cười, quay người đi xuống tầng.

Anh đi xuống dưới tầng, khởi động con Santana cũ kỹ, chạy về hướng địa chỉ mà Dư Lan gửi.

Có rất nhiều thổ hào ở thành phố Thanh Châu, cũng có rất nhiều câu lạc bộ tư nhân, nhưng phần lớn đều là câu lạc bộ tư nhân, đều ngập trong vàng son, vô cùng xa hoa. Cái câu lạc bộ tư nhân Hoa Sênh thanh nhã và cổ điển này lại là nổi bật trong số tất cả những câu lạc bộ, được những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Thanh Châu vô cùng yêu thích.

Vì vậy nơi đây cũng trở thành đại biểu cho sự cao cấp, những người có mặt mũi đều chọn đến đây tiêu khiển.

Tưởng Chấn Lôi không chỉ là hội viên SVIP nơi đây mà còn vì câu lạc bộ Hoa Sênh này là được hắn hợp tác với một chủ tập đoàn mở ra, vì vậy hắn có thể được ra vào tùy thích.

Đi tới trước cửa, Lâm Quân Dao nói rõ mục đích cô tới đây với nhân viên bảo an.

Nhân viên bảo an đưa tay ngăn cản vệ sĩ ở phía sau lưng Lâm Quân Dao.

"Hôm nay anh Tưởng đã bao hết rồi, ngài ấy ra lệnh chỉ được cho mình cô Lâm vào trong, những người khác phải chờ ở bên ngoài!"

Lâm Quân Dao cắn răng, không cho mang vệ sĩ vào cũng không sao, vệ sĩ cũng chỉ dùng để gia tăng thêm lòng dũng cảm mà thôi.

Ban ngày ban mặt, cô cũng không tin Tưởng Chấn Lôi dám làm chuyện gì quá đáng.

Sau khi mình vào trong, có thể nói thì nói, nếu không được thì cùng lắm rời đi.

Lâm Quân Dao để những người khác quay về xe chờ lệnh, một mình cô đi vào câu lạc bộ.

nhân viên phục vụ dẫn cô đi vào bên trong, trông thấy Tưởng Chấn Lôi đang thưởng thức trà ở trước mặt.

"Ôi, đại mỹ nữ Lâm đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này!"

Tưởng Chấn Lôi trông thấy Lâm Quân Dao tới đây, trong lòng trở nên đắc ý, phất tay chỉ về phía phòng trà nói:

"Tổng giám đốc Lâm, mời vào trong!"

"Không cần, anh nói mời tôi đến câu lạc bộ để đàm phán, cứ nói ở đây đi!" Lâm Quân Dao thản nhiên nói.

Nhưng cô vừa dút lời lại không biết có bốn người đàn ông mặc đồ vest đen đi từ đâu ra: "Cô Lâm, mời vào trong!"

Sau đó bọn họ đẩy Lâm Quân Dao vào phòng đẳng sau.

Tuy rằng bên trong rất lớn nhưng có cảm giác như phòng ngủ, phía trước cách đó không xa là một chiếc giường gỗ Hoa Điêu được chạm khắc tinh xảo, bên trên được phủ chiếc chăn bông bằng tơ lụa vàng, trông rất giống như dáng vẻ của phòng ngủ nhà giàu thời xưa.

Đương nhiên trong lòng Lâm Quân Dao hiểu rõ, nhưng cũng chỉ nghiến chặt răng, cố ý giả ngu nói:

"Anh Tưởng, chúng ta nói chuyện buôn bán hợp tác, tại sao lại phải nói trong phòng ngủ?"

Tưởng Chấn Lôi ánh mắt say mê cười nói: "Tổng giám đốc Lâm cũng biết tại sao câu lạc bộ tư nhân Hoa Sênh lại gọi là Hoa Sênh chứ?”

Lâm Quân Dao lạnh lùng nhìn Tưởng Chấn Lôi không nói gì.

Tưởng Chấn Lôi cười ha ha: "Hoa Sênh, ý là hoa nở phú quý, hằng đêm sênh cal"

"Vì vậy, cuộc đời con người, cần gì phải căng thẳng như vậy? Cứ vui vẻ hưởng lạc!"

Đối với loại người gương mặt tràn ngập vẻ xã hội đen lại ra vẻ nhã nhặn như Tường Chấn Lôi, trong lòng Lâm Quân Dao cảm thấy buồn nôn, mỗi câu hắn nói đều là sự tra tấn.

"Anh Tưởng, tôi đã làm theo lời anh nói, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được rồi chứ?" Lâm Quân Dao thay đổi chủ đề, nói với tốc độ ổn định.

"Tổng giám đốc Lâm! Không cần phải vội bàn chuyện đâu." Tưởng Chấn Lôi nở một nụ cười âm hiểu, một chút động cơ thầm kín: "Đừng khách sáo như vậy, chúng ta cứ uống rượu trước đi! Vậy thì nói chuyện sẽ kí©ɧ ŧìиɧ hơn!"

"Tôi đã đặc biệt mua một đống rượu quý tại trang viên ở Nam Mỹ, những người giới thượng lưu như cô không bài xích rượu vang đấy chứ?"

"Hôm nay tôi không khỏe, không muốn uống rượu!" Lâm Quân Dao trực tiếp từ chối.

Đã có trường hợp bị đánh thuốc ở quán bar, bây giờ cô nhìn rượu cũng muốn choáng váng.

Nhưng lúc này, bố người đàn ông mặc đồ đen vừa rồi lại xuất hiện lần nữa, một người trong đó nghiêm túc nói: "Anh Tưởng mời rượu chưa bao giờ có người từ chối, mời cô Lâm vui lòng nhận chol"

Nói xong, người mặc đồ đen nhận lấy một chai rượu đỏ trong tay người khác đặt ở trên bàn.

Trong lòng Trần Quân Dao thâm mắng, hành vi của nhóm người này hoàn toàn giống như một nhóm côn đồ chuyên gây khó dễ cho người khác!

Nhưng xung quanh cô bị vây bởi những vệ sĩ hung thần ác sát, cô là con gái, ngoại trừ việc khuất phục và bất đắc dĩ thì thật sự không có cách nào khác!

Đang lúc cô vô cùng xoắn xuýt thì nghe thấy tiếng hô to bên ngoài cửa: "Uống rượu? Người trong phòng đang uống rượu sao? Tôi đang khát nước, mau cho tôi vào!"

Giọng nói cứng rắn vừa dứt, một người đàn ông vọt vào trong, đám nhân viên bảo an phía sau cũng không kịp ngăn cản.