Lúc ăn sáng cũng đã muộn, Lâm Quân Dao đi vào phòng bếp lấy bánh sandwich và nước trái cây, cô vừa vào sân nhỏ thì đã gặp Diệp Thanh Dương đang cầm điện thoại của mình selfie trước chiếc Lamborghini.
Lâm Quân Dao vừa đảo mắt vừa nói: "Đi, lái xe đưa tôi tới công ty!"
"Từ từ, tôi đăng lên vòng bạn bè cái đã, để sư phụ và các sư huynh của tôi biết tôi ở dưới chân núi vô cùng tốt!”
Diệp Thanh Dương cười toe toét với chiếc điện thoại, không ngừng tìm góc độ.
Lâm Quân Dao đảo mắt: "Khoe của cũng không ai tự khoe như vậy, đúng là đồ nhà quê!"
Nói xong cô cầm lấy điện thoại ấn mấy cái.
"Rầm rầm!"
Cánh cửa sắt dài hơn mười mét của gara sau lưng Diệp Thanh Dương chậm rãi nhấc lên, phía sau cửa lộ ra một loạt ánh sáng chói lóa.
"Mẹ nó! Nhiều xe như vậy!"
Diệp Thanh Dương hô lên.
Trong gara có một loạt xe sang, lúc ánh sáng mặt trời chiếu xuống, ánh sáng ngập tràn màu sắc, màu sắc đa dạng.
Porsche, Maserati gì đó, còn có một số hãng mà Diệp Thanh Dương cũng không biết.
"Đây là món quà mà người từng nịnh bợ nhà họ Lâm đưa tới đó!" Lâm Quân Dao thờ ơ nói: "Chụp ảnh xong thì chọn một chiếc anh lái quen, đưa tôi tới công ty."
"Được!"
Diệp Thanh Dương cầm lấy điện thoại giả cỡ lớn đưa lưng về phía một loạt chiếc xe sang trọng chụp ảnh selfie.
Sau đó anh đăng lên vòng bạn bè, còn viết thêm nan đề của ngày hôm nay: Sáng nay tôi phải chọn lái một trong những chiếc xe này ra ngoài, ui chao, tôi mắc chứng sợ lựa chọn, đau đầu quá mài"
Rất nhanh, lão sư phụ Bức Đăng bình luận một câu rất phá hủy phong cảnh:
Thằng nhóc, cậu là Versailles cũ rồi! Diệp Thanh Dương trợn mắt.
Ông biết nhiều như vậy sao, ngay cả Versailles ông cũng biết.
Tôi cũng không muốn nói cậu, một người hơn hai trăm tuổi, cả ngày chỉ cầm điện thoại xem livestream, cậu có thể ra dáng một người hai trăm tuổi được không?
Lâm Quân Dao thúc giục nói: "Nhanh chọn một chiếc xe rồi đưa tôi đi làm đi!"
Diệp Thanh Dương lại thấy hơi khó xử: Những chiếc xe này của cô cũng không có loại chiếc xe nào giống như lúc tôi thi bằng lái xe! Không mở được!
Từ sau khi anh thi bằng lái xe xong cũng chưa từng lái xe, thậm chí anh còn không biết hộp số của những chiếc xe sang này ở đâu.
"Chiếc xe mà anh thi bằng lái xe là xe gì?" Lâm Quân Dao hơi không kiện nhẫn được nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ phải tự mình lái xe đi.
"Có chiếc Santana cũ không?" Diệp Thanh Dương hỏi.
"Nhiều chiếc xe sang như vậy mà anh lại không lái, cứ phải lái Santana, lạ thật!"
Lâm Quân Dao hít một hơi thật sâu, đi trên chiếc cao gót bằng thủy tinh, lắc công đi đến một góc hẻo lánh ở trong góc gara, nhấc lên một mảnh vải đen.
Chỉ thấy miếng vải đen kia tùy rằng đã cũ nhưng lại bảo dưỡng rất tốt.
"Đúng đúng, chính là loại này! Diệp Thanh Dương vui vẻ nói: "Lúc tôi thi bằng lái xe chính là dùng loại xe này."
"Nhanh lái xe đi!" Lâm Quân Dao nói.
Chiếc xe này là chiếc xe mà bố mẹ Lâm Quân Dao xảy ra tai nạn giao thông năm đó.
Tuy rằng lúc đó nó đã bị đυ.ng nát rồi, nhưng vì kỷ niệm bố mẹ nên cô đã tìm người sửa chữa.
Bình thường cô cũng mời người tới bảo dưỡng định kỳ, nhưng hôm nay cô rất vội nên để Diệp Thanh Dương lái chiếc xe này trước.
"Ông ông!"
Động cơ khởi động, ống bô xe nhả ra một làn khói đen.
Sau đó chiếc xe Santana đã cũ này đã lảo đảo chở Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao rời khỏi cửa lớn biệt thự.
Chặng đường vốn dĩ chỉ kéo dài nửa giờ nhưng phải mất đến trọn một giờ mới đến được công ty.
Lúc Lâm Quân Dao xuống xe thì cũng tái mặt: 'Không biết là tôi tìm tài xế hay tìm con rùa đen nữa, sau này còn lái chậm như vậy nữa thì tôi sẽ trừ lương của anhIl"
Lâm Quân Dao đi giày cao gót, lắc vòng eo gợi cảm đi vào công ty.
"Này này này, đây là do xe của cô chậm, tại sao lại muốn trừ tiền của tôi, cô thật ngu ngốc!" Diệp Thanh Dương theo sau.
Lúc này, tổng giám đốc đang trong văn phòng.
Một đám người mặc âu phục đã chờ đợi từ rất lâu.
Một người đàn ông trung niên dáng vẻ khôi ngôi, cầm xì gà trong tay ngồi trên chiếc ghế salon rộng lớn.
Vẻ mặt người đàn ông đầy hung tợn, tuy rằng hắn đeo chiếc kính đen nhưng cũng không giấu được vẻ nham hiểm †rong mắt.
Dư Lan cẩn thận đưa cà phê tới: "Tổng giám đốc Tưởng, anh uống thêm chút nước đi!"
"Uống cái rắm!"
Người đàn ông đứng đầu hất cà phê xuống dưới, toàn bộ cà phê đổ hết xuống thảm: "Mau gọi tổng giám đốc của các người tới đây!"
Đúng lúc này, cửa mở ra, Lâm Quân Dao và Diệp Thanh Dương đi tới.
"Anh Tưởng, mới sáng sớm đã tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Lâm Quân Dao cố ý giả vờ như không biết gì, bình tĩnh đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống.
"Đêm hôm trước cô và một người đàn ông đi tới khách sạn, đã có chuyện gì xảy ra? Hôm nay phải giải thích cho tôi!" Tưởng Chấn Lôi quát.
"Tại sao tôi phải giải thích cho anh?" Lâm Quân Dao cười lạnh.
"Bởi vì cô là người phụ nữ của tôi, tôi là vị hôn phu của côi"
Tưởng Chấn Lôi đôi mắt mê hoặc nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía Lâm Quân Dao mang theo sự khinh miệt, còn có chút cuồng nhiệt mà tất cả đàn ông đều hiểu.
"Không, anh không phải vị hôn phu của tôi!" Lâm Quân Dao chỉ vào Diệp Thanh Dương: "Anh ấy mới là vị hôn phu của tôi"
Diệp Thanh Dương mỉm cười phất tay với Tưởng Chấn Lôi: "Xin chào, chồng cũI"
Tưởng Chấn Lôi:...
Hắn nhìn thoáng qua, Diệp Thanh Dương là nhân vật nam chính trên tin tức đã nghỉ qua đêm với Lâm Quân Dao.
Hắn lập tức bị cơn giận làm mờ lý trí, tức giận đến mức khóe miệng giật giật.
"Lâm Quân Dao, cô đùa bỡn tôi đúng không? Tôi đầu tư cho tập đoàn Lâm thị một triệu chỉ để kết hôn với cô, cô lại †ìm một tên mặt trắng tới đây thay thế vị trí của tôi?"
Lâm Quân Dao cười lạnh nói: "Anh Tưởng, tôi muốn làm rõ hai chuyện, chuyện thứ nhất, chuyện anh là vị hôn phu của tôi, tôi chưa từng chính miệng thừa nhận. Thứ hai, anh nói đã đầu tư năm triệu cho nhà họ Lâm, bây giờ ngay cả nửa xu tôi cũng không thấy. Vậy nên làm ơn đừng lấy ràng buộc đạo đức ra, tôi tìm bạn trai cũng không liên quan tới anh!"
"Cô..."
Tưởng Chấn Lôi tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nghẹn trong ngực không thể phun ra.
Nhưng tên cáo già như hắn cũng đã cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại.
Hắn tính toán kỹ càng lâu như vậy rồi, sao có thể dễ dàng bị thua bởi một tên mặt trắng như vậy được?
Tưởng Chấn Lôi đã sớm ngấp nghé dung mạo xinh đẹp của Lâm Quân Dao, vì vậy vẫn luôn bí mật nghiên cứu nhà họ Lâm, rốt cuộc nửa năm trước hắn đã thăm dò được chỉ tiết nhà họ Lâm, làm ra một âm mưu động trời.
Vốn dĩ hắn đã sắp xếp gian tế vào trong tập đoàn Lâm thị làm giả sổ sách, thông báo cho giới truyền thông để vạch trần chuyện này.
Hắn lại liên hợp với rất nhiều tập toàn, rót vào một số tiền kếch xù, điên cuồng mua bán cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị.
Vụ bê bối làm giả sổ sách của tập đoàn Lâm thị, hơn nữa cộng thêm với hành động vốn liếng âm hiểm sau lưng khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị điên cuồng rơi xuống.
Phía các đối tác nhận ra sự nguy hiểm nên đã lần lượt rút vốn.
Trong một thời gian ngắn, tập đoàn Lâm thị bốn bề gặp địch, không gượng dậy nổi, thậm chí còn có nguy cơ phá sản.
Vào lúc này, Tưởng Chấn Lôi tìm tới tận cửa, nói có thể đầu tư năm triệu vào hạng mục mới, giúp tập đoàn Lâm thị thay đổi tình thế khó khăn.
Nhưng hắn có hai yêu cầu.
Chuyên thứ nhất, hắn muốn lấy được 30% cổ phần công †y của tập đoàn Lâm thị, trở thành đại cổ đông thứ hai.
Thứ hai, Lâm Quân Dao phải gả cho hắn.
Hôn nhân của con gái hào môn cho đến bây giờ đều bị dính vào vô số lợi ích, cho dù Lâm Quân Dao muốn từ chối nhưng nhà họ Lâm lại vì suy nghĩ cho toàn bộ gia sản của gia tộc mà đã đồng ý với Tưởng Chấn Lôi.
"Nói một ngàn, một vạn lời, tổng giám đốc Lâm cũng không để ý tới anh, chẳng phải bởi vì anh không đầu tư tiền sao!" Lúc này Diệp Thanh Dương chỉ trích Tưởng Chấn Lôi.
"Anh thì biết cái gì?" Tưởng Chấn Lôi phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương.
"Tại sao tôi lại không hiểu? Tôi nghe rất rõ!" Diệp Thanh Dương chỉ vào trán Tưởng Chấn Lôi: "Anh không muốn bỏ tiền nhưng lại muốn chơi gái, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy chứ?"
"Anh..."
Trong thoáng chốc, Tưởng Chấn Lôi bị xé rách tấm màn che, mặt đỏ tới tận mang tai.