Chương 5: "Đồ Khốn!"

Khuôn mặt của Lâm Quân Long tràn đầy sự phẫn nộ, những đường gân nổi đầy trên trán ông ấy.

Trong gia tộc vậy mà lại có một kẻ cặn bã như vậy, vì tranh đoạt lợi nhuận mà dám sai người bỏ thuốc làm nhục đứa cháu gái yêu quý nhất của ông ấy, còn lấy đi trinh tiết quý giá nhất của cháu gái.

Ông ấy chống nạng đứng dậy, run rẩy đi đến trước mặt Lâm Quân Dao, nước mắt chảy dài trên má.

"Cháu gái à, là ông nội hồ đồ rồi!"

"Ông nội suýt chút nữa đã hiểu lầm cháu, ông nội sẽ bù đắp cho cháu!"

Nói xong, ông ấy liền định quỳ xuống trước mặt Lâm Quân Dao.

"Ông nội, ông không thể làm như vậy được!" Lâm Quân Dao lập tức đỡ Lâm Quân Long đứng dậy.

Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống từ đôi mắt xinh đẹp của cô.

Những giọt nước mắt này là những sự uất ất mà cô phải chịu vì bị vu khống.

Và nó còn là sự vui sướиɠ khi cô đã lật ngược được tình thế một cách ngoạn mục như vậy.

May mắn là có Diệp Thanh Dương ở đây, anh đã cứu cô ngay thời khắc quan trọng nhất.

Nếu không, cô sẽ mang tiếng xấu cả đời, và sống một đời ô nhục.

"Người đâu, bắt cái thứ u nhọt của gia tộc này lại cho tôi, rồi báo cảnh sát để pháp luật trừng trị nó đi!" Lâm Quân Long tức giận chỉ về phía Lâm Hồng Viên.

"Ông ơi, cháu sai rồi, là do cháu bị ma sai quỷ khiến, xin ông tha cho cháu lần này!"

"Quân Dao, em Quân Dao, cầu xin em nể tình chị em bao nhiêu năm nay, cầu xin em hãy tha cho chị lần này!"

Lâm Hồng Viên quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, khí thế trước đó của cô ta đã không còn nữa.

"Tha cho chị? Hahal" Lâm Quân Dao đau đớn cười nhạo nói: "Ai sẽ trả trinh tiết lại cho em?"

Những người còn lại cũng nhao nhao lên bày tỏ ý kiến của mình.

"Chúng ta không thể tha cho nó được, để nó vào tù đi, đuổi nó ra khỏi nhà họ Lâm!"

"Đúng vậy, người đàn bà ác độc như vậy, không biết sau này còn làm ra những chuyện gì trên đầu trên cổ chúng ta nữal"

"Mau gọi điện thoại cho Lâm Tiêu Khôn, bảo ông ta về nước xem con gái ông ta đã làm được điều gì tốt đẹp gì rồi

Diệp Thanh Dương cảm thấy không còn chuyện gì liên quan đến mình nữa thế là liền đứng dậy định rời đi.

"Người anh em, anh đừng vội rời đi!" Lâm Quân Long nói: "Hôm nay tôi phải cảm ơn anh rất nhiều, là anh đã giúp cho nhà họ Lâm tránh được việc xử sai người!"

"Chuyện nhỏ thôi mà, không cần khách sáo! Người tu đạo nên giúp đỡ người khác, giúp người cũng chính là giúp mình!" Diệp Thanh Dương giả vờ chính nhân quân tử nói: "Bổn thiên sư đến từ hồng trần, bây giờ cũng nên trở về hồng trần, mọi người, xin từ biệt tại đây!"

Nói xong, anh khẽ mỉm cười, đứng dậy rời đi.

Việc xong rũ áo ra đi

Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm.*

*Hai câu thơ trong bài Hiệp Khách Hành

Nghĩa khí!

Tất cả mọi người đều tràn đầy sự kính phục, không khỏi nhìn theo bóng hình anh.

Nhưng Lâm Quân Dao đột nhiên phản ứng lại: "Tên khốn nạn, anh đừng đi, tôi và anh còn có chuyện phải làm rõi"

Nói xong liền vội vàng đuổi theo anh. Mọi người trong phòng đều trố mắt nhìn nhau.

Đây là một đêm ân ái sao? Mới một đêm mà đã có tình cảm với nhau rồi sao?

Diệp Thanh Dương đi trên đường, anh lấy một tờ giấy gói kẹo nhàu nát ra, vừa đi vừa lẩm bẩm:

"Cô nói cô lớn hơn tôi ba tuổi, tôi nên gọi cô là chị, nhưng chị à, bây giờ chị đang ở đâu vậy? Tôi tìm chị thật vất vả mài"

"Rừm rừml" Theo sau là tiếng động cơ gầm rú là một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ, nó dừng lại trước mặt Diệp Thanh

Dương.

Diệp Thanh Dương cất tờ giấy gói kẹo lại và nhìn về phía chiếc xe thể thao.

Cửa xe của Lamborghini mở lên trên, một bàn chân xinh đẹp bước ra trước.

Sau đó, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra.

Một gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành lập tức xuất hiện trước mắt công chúng.

Vẻ đẹp tuyệt vời như vậy đã thu hút mọi người xung quanh nhao nhao đến ngắm nhìn và ngưỡng mộ.

Lâm Quân Dao tháo kính râm ra và ngoắc ngoắc tay về phía Diệp Thanh Sơn: "Diệp thiên sư, việc của tôi với anh vẫn chưa xong, lên xe đi!"

Diệp Thanh Dương lắc đầu thở dài: "Tôi nói cô còn chưa xong sao? Tôi không phải đã giúp cô thanh minh rồi sao? Cô còn muốn tôi làm thế nào nữa?"

Lâm Quân Dao cười nói: "Bởi vì anh giúp tôi làm sáng tỏ nên tôi mới muốn cảm ơn anh!"

"Không cần!" Diệp Thanh Dương nói.

Lâm Quân Dao đi đến trước mặt Diệp Thanh Dương và nhẹ nhàng nói: "Đi nào, đừng khách sáo, tôi sẽ chiêu đãi anh một bữa tối thịnh soạn!"

"Tôi thực sự không muốn đi!" Diệp Thanh Dương cau mày.

Lâm Quân Dao hành vi quá dị thường, những chuyện bất thường thì đều là chuyện quỷ dị, anh cũng không phải ngu ngốc.

Lâm Quân Dao đột nhiên nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Dương, giống như một cặp đôi đang lén lút yêu nhau, những ngón tay thon dài nhéo vào eo của Diệp Thanh Dương:

"Đi~ với— tôi...

"Này này, đau quá! Cô buông ra trước, tôi đi là được chứ gì?" Diệp Thanh Dương tức giận nói.

"Hi hi hi, ngoanl"

Lâm Quân Dao nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Dương và kéo anh vào xe.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cảm xúc của những người qua đường xung quanh thật sự bùng nổ rồi.

"Trên đời này những bắp cải tốt đều bị lợn ăn hết!" "Ai có thể cho tôi biết tôi đã thua ở đâu không?"

"Tôi thực sự bị tổn thương nặng nề rồi, hai người có biết cách yêu thương động vật nhỏ không?"

"Anh bạn, chuyện này có liên quan gì đến việc yêu thương hay chăm sóc những động vật nhỏ chứ?"

"Tôi là cẩu độc thân*, chó có được coi là động vật nhỏ không?"

* ý chỉ những người độc thân

Trong phòng riêng của một quán cà phê cao cấp.

Lâm Quân Dao ngồi đối diện và nhìn Diệp Thanh Dương với vẻ mặt lạnh lùng.

"Cô có thể đừng nhìn tôi như vậy được không?" Diệp Thanh Dương nói: "Cô chưa từng thấy anh chàng đẹp trai nào à?”

"Tôi thấy anh như là dã thú!" Lâm Quân Dao qua kẽ răng ép ra mấy chữ.

"Cô sao lại chửi người chứ?" Diệp Thanh Dương tức giận nói.

Lâm Quân Dao đột nhiên nắm lấy cánh tay của Diệp Thanh Dương và căn thật mạnh.

"Này, này, cô là chó à?”

Diệp Thanh Dương rút tay lại, nhìn hai hàng dấu răng ngay ngắn, tức giận nói: "Cô lôi tôi tới đây rốt cuộc muốn làm gì hả? Lúc thì chửi, lúc thì căn, làm loạn gì vậy hả?"

Sư phụ nói phụ nữ dưới núi đều là con hổ, nhưng theo anh thấy thì cô trông giống một con chó hung ác hơn.

Không hề hiền lành như các sư tỷ ở trên núi.

Lâm Quân Dao mím môi, quầng mắt đột nhiên đỏ lên, cô khịt mũi vài cái rồi quay mặt đi.

"Cô đang khóc à?" Diệp Thanh Dương bất lực nói: "Cô cắn tôi rồi lại mắng tôi, vậy cô còn khóc gì nữa?"

Lâm Quân Dao nghẹn ngào nói: "Tôi bị đánh thuốc không khống chế được bản thân, nhưng tại sao anh lại lợi dụng lúc người khác gặp nguy hiểm? Đồ súc vật vô liêm sỉ, tên khốn kiếp!"

Diệp Thanh Dương xòe tay: "Tôi chỉ muốn đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi, tôi không có ý xấu!"

"Ngụy biện!" Lâm Quân Dao tức giận nói: "Đừng tưởng rằng tôi say rượu không biết gì, đêm qua anh là người cởϊ qυầи của tôi trên giường khách sạn trước, nếu như anh không có ý định xấu thì tại sao lại cởϊ qυầи của tôi?"

Diệp Thanh Dương chân thành nói: "Nếu tôi nói tôi chỉ muốn nhìn mông của cô, cô có tin không?"

"Đồ khốn!"

Lâm Quân Dao không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cơn giận trào ra từ đôi mắt vốn tràn đây nước như mặt hồ mùa thu của cô như muốn thiêu rụi Diệp Thanh Dương cho đến khi máu thịt của anh không còn, xương cốt tan thành tro bụi

Cô chộp lấy ly cà phê trên bàn và ném thẳng vào mặt Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương đương nhiên có thể dễ dàng né tránh được.

Diệp Thanh Dương cũng bất lực, đêm qua anh thật sự muốn xác nhận xem có phải trên mông của Lâm Quân Dao có nốt ruồi hay không mà thôi.

Nhưng ai mà biết, ngay lúc anh đang nhìn thoáng qua thì liền bị đối phương ôm chặt trong tay, hơi thở ấm áp quyến rũ bao trùm lấy anh trong nháy mắt.

Đối phương lại là Lâm Quân Dao, người có dáng người và ngoại hình cực kỳ hotl

Quần áo xộc xệch, mặt như hoa đào, hơi thở như hoa lan...

Cán bộ nào có thể chịu được thử thách như vậy chứ?

Huống chỉ, anh còn đang là một thanh niên hừng hực khí huyết, hai mươi năm chưa chạm vào phụ nữ bao giờ.