Chương 26: Hai kẻ đáng thương

"Cái gì? Mày kiêu ngạo quá rồi đấy!"

Gã sát thủ cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.

Gã ta lại nhặt con dao găm lên và đâm về phía Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương vừa né tránh vừa bắt lấy cánh tay đang bị thương của gã sát thủ và siết lại thật mạnh.

Siết đến lúc vết thương của gã phun máu ra, Diệp Thanh Dương lập tức lấy một ít rồi đẩy gã sát thủ đi. Bản thân anh cũng lùi lại vài bước, lấy ra một lá bùa bằng giấy màu vàng, anh dùng máu vừa lấy được thoa lên lá bùa đồng thời thầm niệm vài câu thần chú.

Gã sát thủ thấy vậy thì vô cùng sửng sốt trước hành động của Diệp Thanh Dương.

Tên này đang làm cái quái gì thế? Đùa với mình à?

Dao găm của gã ta lại giơ lên hòng công kích Diệp Thanh Dương lần nữa.

Diệp Thanh Dương nhanh nhẹn uốn người né tránh đồng thời thừa cơ hội này nhét lá bùa vừa làm xong vào túi của gã sát thủ. Nhét xong, anh lại lùi bước về sau giơ tay kết ấn chỉ về phía tên sát thủ.

"Ngũ Tạng Huyền Minh, nghe theo lệnh ta, lên!"

Gã sát thủ đột nhiên cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, dường như nó đang bị một lực lượng thần bí nào đó điều khiển.

Sau đó, tứ chi của gã bất ngờ mất khống chế.

Cả cơ thể phản ứng hệt như lúc say rượu, rõ ràng là muốn đi về phía đông nhưng chân cẳng lại tự ý đi về phía tây.

Hơn nữa cái mất khống chế này còn nghiêm trọng hơn lúc say rượu nhiều.

Lẽ ra gã sát thủ đang muốn lao tới chém Diệp Thanh Dương, vậy mà cuối cùng cơ thể gã lại tự chuyển hướng tấn công về phía Đại Phi và Tiểu Phi.

Đại Phi và Tiểu Phi vừa nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa đã bật khóc.

Này anh trai à! Không phải mục tiêu của anh là Lâm Quân Dao sao, tự nhiên lại chuyển sang chúng ta làm gì?

Anh không thể thể buông tha cho hai kẻ đáng thương như chúng em sao?

Diệp Thanh Dương ngồi bên mép giường, hai bàn tay giấu bên người nhẹ nhàng đung đưa như đang điều khiển một con rối.

Dù thế nhưng trên mặt anh vẫn cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn rãnh rồi quay sáng trò chuyện với Lâm Quân Dao.

"Tổng giám đốc Lâm này, tôi nghĩ hình như tên sát thủ này hứng thú với hai vệ sĩ của cô hơn đấy, cô thấy đúng không?"

Lâm Quân Dao không ngờ mọi chuyện sẽ diễn ra thế này, đôi mắt to tròn của cô chớp chớp: “Chẳng lẽ tôi không đáng giá bằng hai vệ sĩ kia sao?”

Diệp Thanh Dương: "..."

Có phải mạch não của cô hơi kỳ lạ rồi không?

Lúc này gã sát thủ đang điên cuồng đuổi theo Đại Phi và Tiểu Phi.

Hai người vốn định tông cửa chạy trốn nhưng đã bị gã sát thủ chặn lại, hơn nữa gã còn dùng dao găm đâm vào một bên đùi của Tiểu Phi.

"Ah!"

Tiểu Phi ngã gục lên đất đau đớn kêu rên, thậm chí anh ta còn co chân bò xuống gầm giường trốn.

Đại Phi bước tới muốn chiến đấu với gã sát thủ, nhưng gã lại không hề đoái hoài gì tới anh ta, gã xoay người quật ngã Đại Phi sau đó dùng dao đâm thẳng vào mông anh ta.

"Áu áu áu..."

Đại Phi gào lên một tràng dài cực kỳ chua xót.

Gã sát thủ cúi xuống gầm giường kéo Tiểu Phi ra ngoài, kế tiếp gã lại dùng dao găm đâm vào mông Tiểu Phi một nhát.

"Đại ca, đại ca à!" Tiểu Phi đau đớn cầu xin: "Xin anh mà, em biết sợ rồi, em không phải là đối thủ của anh, xin anh hãy thả em đi đi!"

Đại Phi cũng nói: “Hai anh em chúng em sẽ coi như hôm nay chưa xảy ra chuyện gì, xin anh hãy thả chúng em đi đi!”

Diệp Thanh Dương cười lạnh: "Tổng giám đốc Lâm, cô có thấy hai vệ sĩ của cô ‘gió chiều nào xuôi theo chiều’ đó quá rồi không? Chưa gì đã bán đứng cô rồi!"

Lâm Quân Dao vô cùng tức giận: "Đại Phi, Tiểu Phi, không ngờ tôi đối xử tốt với hai người như vậy, cuối cùng hai người lại làm ra hành động không bằng cả heo chó, tôi thật sự rất muốn cầm dao chém thêm mấy nhát vào chân của hai người đấy!"

Ai ngờ Lâm Quân Dao vừa nói xong, gã sát thủ đã mở to đôi mắt đỏ tươi của mình, gã thật sự đã giơ dao găm lên chém mấy nhát vào chân của Đại Phi và Tiểu Phi.

"Ah--"

Lại một tràng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lâm Quân Dao sửng sốt, tại sao gã sát thủ này lại nghe lời mình vậy?

Diệp Thanh Dương mỉm cười tinh nghịch: "Tổng giám đốc Lâm, cô nói chuyện nhớ chú ý một chút nhé!"

Nhìn thấy nụ cười của Diệp Thanh Dương như có ẩn ý gì đó, Lâm Quân Dao đoán đây chắc là trò quỷ của Diệp Thanh Dương vừa mới bày ra nên cô cũng có chút hứng thú. Sau đó cô cố ý lớn tiếng nói: “Đồ lòng lang dạ sói, mấy nhát chém vừa rồi chỉ mới là hình phạt nhỏ mà thôi. Thân là vệ sĩ riêng của tôi mà tính cảnh giác còn thua cả tài xế, nuôi hai người thật sự chỉ tổ tốn của, anh lại chém thêm mấy nhát lên cánh tay họ trút giận cho tôi đi!"

Gã sát thủ lập tức bước tới chém thêm vài nhát vào cánh tay của Đại Phi và Tiểu Phi.

Trước mặt gã sát thủ, Đại Phi và Tiểu Phi chỉ có thể nằm im chịu trận.

Có điều lúc này trong lòng bọn họ đang khốn khổ không thôi.

Rốt cục hôm nay là ngày gì vậy chứ?

Còn tên sát nhân này nữa, gã ta có bị thiểu năng trí tuệ không vậy?

Tại sao lại đột nhiên nhắm vào hai anh em bọn họ chứ?

Người gã muốn gϊếŧ còn đang nhàn nhã ngồi bên kia ăn bỏng ngô kìa!

Mà chuyện đặc biệt làm bọn họ nói không nên lời là chuyện gã sát thủ đó vừa chém họ còn vừa không quên mặt dày hô to: “Tôi không muốn chém các người, tôi không muốn các người chém đâu!”

Ngoài miệng nói thế nhưng dao nào gã ta chém xuống cũng chính xác và tàn nhẫn hết mức.

Đại Phi và Tiểu Phi hoàn toàn suy sụp rồi, đây là lần đầu tiên họ gặp người nói chuyện vô lý như gã đó!

Cuối cùng, sau khi tra tấn Đại Phi và Tiểu Phi đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ thì sát thủ cũng đã dừng tay lại!

Diệp Thanh Dương đi tới trước mặt sát thủ, anh khẽ mỉm cười: "Giờ tôi sẽ cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội. Nói đi, là ai đã phái anh tới đây?"

"Tao sẽ gϊếŧ mày!"

Gã sát thủ nghiến răng nghiến lợi định công kích Diệp Thanh Dương, ai ngờ chỉ hơi vung tay lên, nhát dao đó lại lao thẳng vào mông Tiểu Phi.

Tiểu Phi: “…”

Cảm giác đau đớn đó lại tới nữa, anh ta vừa đau đớn vừa tuyệt vọng tiếp tục gục ngã nằm rạp trên đất.

Được rồi, anh ta chấp nhận rồi, rõ ràng tên này là một tên nói một đằng làm một nẻo mà!

"Khốn nạn, mày đã dùng thứ bàng môn tà đạo gì lên người tao rồi?" Gã sát thủ dữ tợn hỏi.

"Trên người anh đã đầy lệ khí rồi mà còn dám nói tôi là kẻ bàng môn tà đạo à, anh không tự thấy chột dạ sao?" Diệp Thanh Dương nói: "Mau nói cho tôi biết là ai phái anh tới đây, nếu không tôi sẽ cho anh nếm trải mùi vị đau khổ gấp trăm lần hiện tại!"

Gã sát thủ cười lạnh, cả người đột nhiên ngã khụy xuống đất, toàn thân co giật.

"Haiz! Thật sự là một người ngoan cố!” Diệp Thanh Dương thở dài.

"Gã ta làm sao vậy?" Lâm Quân Dao đi tới trước mặt anh hỏi.

"Cắn lưỡi tự sát rồi.” Diệp Thanh Dương thản nhiên nói.

"Ah..!"

Lâm Quân Dao sợ hãi đến mức suýt nữa đã nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn ra sau lưng Diệp Thanh Dương.

Diệp Thanh Dương quỳ xuống lột mặt nạ của gã sát thủ ra, đập vào mắt là một khuôn mặt trẻ tuổi.

"Người còn trẻ như vậy mà… thật đáng tiếc!" Diệp Thanh Dương lắc đầu thở dài.

Anh đã lấy máu trên động mạch của gã sát thủ để làm ra Khôi Lỗi Phù.

Khôi Lỗi Phù này chỉ phát huy tác dụng khi đối thủ bị mất máu. Vừa rồi sát thủ cũng đã mất máu quá nhiều, đáp ứng đủ điều kiện nên Khôi Lỗi Phù mới phát huy tác dụng.

Thế nhưng Khôi Lỗi Phù chỉ khống chế hành vi của đối phương chứ không thể khống chế suy nghĩ và lời nói của đối phương.

Không thể khống chế lời nói tức là không thể khống chế được khoang miệng cho nên lúc gã sát thủ quyết tâm không khai ra người chủ mưu phía sau đã lựa chọn cắn lưỡi tự sát.

Rõ ràng gã sát thủ này là người đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, vừa nhìn đã biết gã ta là loại được huấn luyện và tẩy não từ nhỏ, nếu không thì gã cũng không quyết tâm bảo vệ chủ đến chết như vậy.

Diệp Thanh Dương đi tới chỗ Đại Phi và Tiểu Phi: "Hai vị vệ sĩ vô ơn này, hai người có muốn đuổi tôi về tầng một nữa không? Để tôi quay về tầng một gọi 120 cho hai người nhé?"

Những lời này không có tính sát thương gì nhiều nhưng mang tính mỉa mai cực kỳ cao!

Nãy giờ Đại Phi và Tiểu Phi đã đau đớn đến mức chật vật lăn lộn trên đất, họ đã không còn mặt mũi đâu đối mặt với Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao.

Lúc trước bọn họ còn ngang tàng nói muốn đánh Diệp Thanh Dương Thành đầu heo.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh, cả hai anh em họ liên thủ lại cũng không thể giữ chân được Diệp Thanh Dương, nếu lúc đó Lâm Quân Dao không kịp ngăn cản thì có lẽ hai người họ đã bị Diệp Thanh Dương xử lý từ lâu rồi!

Lâm Quân Dao nhờ việc này cũng nhận ra lúc đó mình đã nghĩ sai.

Cô vốn tưởng rằng Diệp Thanh Dương gây sự với Đại Phi và Tiểu Phi sẽ phải chịu thiệt, hiện tại xem ra là cô đã đánh giá thấp Diệp Thanh Dương rồi!

Không những thế, cô cũng ngạc nhiên vô cùng khi bình thường trông người đàn ông này có vẻ bất cần đời và còn có chút quê mùa nữa.

Vậy mà vào những lúc quan trọng chỉ có một mình anh ấy có đủ khả năng lật ngược tình thế.

"Anh đã sử dụng pháp thuật gì lên người gã sát thủ đó vậy?" Lâm Quân Dao hỏi Diệp Thanh Dương.

"Không phải cô đã nói trên đời này không có ma quỷ sao, nếu đã vậy thì làm gì có pháp thuật gì chứ?" Diệp Thanh Dương nói: "Có lẽ gã sát thủ đó đã bị sắc đẹp của cô chinh phục rồi, cứ vậy mà nghe lời cô sai bảo thôi!"

Lâm Quân Dao biết rõ đây không phải là đáp án thật sự, nhưng Diệp Thanh Dương đã không muốn nói ra thì cô cũng không tiện hỏi lại.

Có điều, ngay lúc này đây, cái vẻ bất cần đời thường ngày của người đàn ông này lại trở nên thần bí vô cùng.

Thần bí tựa như giống như một đại dương sâu thẳm.

Không ai có thể biết được rốt cục bên dưới mặt biển tĩnh lặng kia là sóng gió mãnh liệt và mạch ngầm chảy dữ dội cỡ nào.